Chương 72: Hoa lệ chuyển mình
Lời còn chưa nói xong, Trác Lân đột nhiên cướp lời, Vân Tịnh Giai chần chờ ngẩng đầu, nháy mắt tâm tình liền rơi vào đáy cốc.
Ngữ khí của hắn cư nhiên lại mang theo vui sướng!
Cô là bạn gái của hắn, bị bạn gái cũ của hắn làm bị thương vậy mà hắn cư nhiên lại vui sướng!
Trong lòng cô vốn dĩ có chút chờ mong hắn sẽ lên tiếng đòi lại công bằng cho cô, dù sao cô cũng là bạn gái của hắn, hắn chờ đợi cô ba năm, tình cảm cũng không phải ngày một ngày hay vậy mà... đứng trước Mạc Tử Yên, Vân Tịnh Giai cô chẳng là gì cả!
Vân gia cũng vậy, Trác Lân cũng vậy, vì sao trong mắt bọn họ chỉ có Mạc Tử Yên?
Cô rũ mắt, che giấu đôi mắt đang nổi bão, móng tay bấm vào da thịt sớm đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ là trong lồng ngực lại có chút khó chịu.
Đây là người đàn ông cô yêu sao? Là người đàn ông hứa suốt đời chỉ yêu một cô? Vì sao trải qua ba năm, hắn lại thay đổi thành một người khác như vậy?
Có lẽ hắn không phải thay đổi, mà là thay lòng đi?
“Ân, có lẽ cô ấy không có cố ý, chính là em thật sự không đứng lên được nên mới gọi điện thoại của anh...”
Lời khẳng định của Vân Tịnh Giai chẳng khác nào đổ thêm dầu vào ngọn đèn sắp tàn, khiến cho ngọn lửa bị chôn sâu dưới đáy lòng hiện tại lại bùng lên dữ dội.
Nếu lời nói của Vân Tịnh Giai là sự thật thì có phải hay không đã chứng minh cho việc Mạc Tử Yên chưa quên được hắn, cô vì ghen tỵ mới đẩy ngã Vân Tịnh Giai?
Mạc Tử Yên làm như vậy cũng chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, một lần nữa muốn trở lại bên người hắn?
Ngoại trừ lý do ấy, cô cũng không có động cơ nào khác, mà hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác.
“Cô xác định không nói dối?” Tôn Lãnh Diệt từng bước đi lên trước, hắn vốn dĩ luôn ở phía sau Ám Dạ Duật, nhìn đến tình cảnh này cảm thấy có chút không ổn, bất quá hắn tin tưởng nhân phẩm của Mạc Tử Yên, dù sao cô cũng là người Ám Dạ Duật lựa chọn, cho dù cô có làm ra chuyện xấu xa, Ám Dạ Duật tuyệt đối cũng sẽ bao che, tình huống này Ám Dạ Duật lên tiếng thì quả thật là không thích hợp, để hắn ra mặt là tốt nhất.
Vân Tịnh Giai đã được Trác Lân đỡ đứng lên, chính là cô đứng không vững luôn phải dựa vào Trác Lân, bộ dạng chật vật không thể che giấu, nhìn đến Tôn Lãnh Diệt khí thế bừng bừng vấn cung hỏi tội, ánh mắt cô luân chuyển không ngừng, bộ dạng tựa hồ như chịu ủy khuất đến nơi.
“Đó là sự thật, có tin hay không thì tùy các người nhưng tôi thật sự bị cô ấy đẩy ngã.”
Tôn Lãnh Diệt nhíu mày: “Lời nói một phía của cô, cô bảo làm sao người khác có thể tin tưởng?”
“Các người thật quá đáng, các người còn có lí lẽ nữa không? Chẳng lẽ tôi sẽ đập đầu chính mình vào bồn rửa tay sao?!” Trong giọng nói của cô mang theo tức giận, không biết rõ mọi chuyện, ví dụ như Trác Lân sẽ tưởng rằng cô là vì bị nói xấu nên mới phẫn nộ như vậy.
Người thông minh hiểu rõ vấn đề liền nhìn ra được Vân Tịnh Giai là thẹn quá thành giận.
“Cũng không loại trừ điều này.” Tôn Lãnh Diệt tiếp lời.
“Tôn thiếu, Tịnh Giai chưa bao giờ nói dối! Tịnh Giai nói Mạc Tử Yên đẩy ngã cô ấy thì nhất định là Mạc Tử Yên đẩy ngã cô ấy.” Chỉ nghe lời nói một phía của Vân Tịnh Giai nhưng Trác Lân lại nhận định Vân Tịnh Giai là do Mạc Tử Yên đẩy ngã, bởi vì trong lòng hắn sớm đã khẳng định Mạc Tử Yên đối với hắn còn có cảm tình, chính là không muốn thừa nhận thôi.
“Mạc Tử Yên, vì sao cô lại muốn làm tổn hại Tịnh Giai? Cô ấy dù sao cũng là chị của cô, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, tôi mặc kệ cô là ghen tị vẫn là không cam lòng, hiện tại bạn gái tôi là Vân Tịnh Giai, cô lại vô duyên vô cớ đẩy cô ấy, đừng nói với tôi là cô không phải cố ý!”
Một người khi đã muốn nhận định một chuyện, cho dù có giải thích thế nào cũng là phí công, Trác Lân chính là điển hình.
Mạc Tử Yên tựa tiếu phi tiếu mở miệng: “Trác tổng nói tôi đẩy Vân tiểu thư, vậy thì có chứng cớ không?”
Tên Trác Lân này, có bệnh đúng không?
Chắc chắn là có bệnh!
Có bệnh thì phải trị, ở đây nổi điên với cô làm gì? Cô cũng không phải bác sĩ!
Cô bước lên phía trước hai bước, lấy tay ra so chiều cao giữa cô và Vân Tịnh Giai, cho dù hôm nay cô có mang giày cao gót thì cô vẫn thấp hơn Vân Tịnh Giai nửa cái đầu, chiều cao như vậy chênh lệch, cô làm sao có khả năng đẩy ngã cô ta?
“Tôi và Vân tiểu thư chênh lệch như vậy, Trác tổng thật sự tin tưởng tôi đẩy ngã Vân tiểu thư? Còn ngã thành như vậy?”
Ám Dạ Duật một bên cong khóe môi, ánh mắt không hề che giấu ý cười, anh biết vô luận có anh hay không tại, cô cũng sẽ không để người khác bắt nạt chính mình.
Ám Dạ Duật như vậy, rõ ràng là đang muốn trở thành chỗ dựa cho Mạc Tử Yên, cho dù người khác muốn làm gì cô cũng e ngại anh ở nơi này.
“Huống hồ khi Vân tiểu thư té ngã, tôi đã ở bên ngoài nhà vệ sinh, đừng có mà vu oan cho tôi.”
Sắc mặt Trác Lân có chút khó coi, tựa hồ cũng nghĩ tới điều này, chần chờ cúi đầu nhìn về cô gái trong lòng, mong cô cho hắn một lời giải thích.
Vân Tịnh Giai lần này ra tay cũng thật ngoan, cái trán trắng noãn chảy rất nhiều máu, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc. Cô phản ứng cũng có chút trì độn, chỉ là vẫn như trước kiên trì khẳng định: “Coo nói dối, chính là cô đẩy tôi, bởi vì tôi đưa lưng về phía cô, lại không có phòng bị, cho nên cô nghĩ đẩy ngã tôi cũng thật đơn giản!”
“Phải không?” Mạc Tử Yên từng bước tới gần, nhìn đến bộ dạng chật vật của Vân Tịnh Giai sắc mặt cũng không thay đổi. Bởi vì khoảng cách quá gần, Vân Tịnh Giai thậm chí có thể ngửi được trên người Mạc Tử Yên có một mùi hương tươi mát, chính là đối với mùi hương này cô chỉ cảm thấy chán ghét khó chịu chứ không thể nào thích nổi.
“Vân tiểu thư, tôi cho cô một cơ hội, là chính cô nói ra sự thật hay là để tôi giúp cô?”
Muốn vu oan cho cô, đâu có dễ dàng như vậy?
Màn kịch này cô diễn vai phản diện đúng không? Vậy thì phải diễn tốt vai của bản thân, chèn ép nhân vật nữ chính bạch liên quan lộ ra gương mặt thật!
Giúp?
Vân Tịnh Giai trừng mắt, che giấu nội tâm run rẩy, cô cắn môi, lạnh lùng nói: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, chính là không nghĩ tới Mạc tiểu thư là người như thế, đã làm còn không dám thừa nhận!”
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Hình như là mẫu thuẫn về vấn đề tình cảm, cô gái váy cam này vì tranh giành nam nhân mà đẩy cô gái váy đen té ngã.”
“Có chuyện này sao?”
“Nghe người đàn ông kia nói, cô ta đẩy ngã chị của mình.”
“Chị? Hai người bọn họ là chị em sao? Ra tay cũng ác quá.”
“Hình như hai người họ không cùng họ, liệu có phải là chị em cùng mẹ khác cha không?”
“Vấn đề này cũng quá cẩu huyết đi?”
“Cô chị bị đẩy ngã đến trán còn chảy máu không ngừng vậy mà còn bị cô em không ngừng lấn lướt, quá đáng thương.”
“Cô gái đó đúng là không nói lí, dám làm mà lại không dám nhận.”
Động tĩnh bên này quá lớn, một số người đang ở đại sảnh cũng bị kéo đến đây, có người dự định đi vệ sinh thấy một màn này cũng dừng chân nán lại, không ít người đàn ông cũng không cảm thấy ngại vì ở đây là nhà vệ sinh nữ mà còn hội nhập cùng một đám phụ nữ đứng một bên xem kịch, phần lớn đều bị dáng vẻ của Vân Tịnh Giai lừa, nhao nhao nói giúp cho Vân Tịnh Giai.
Đối với những lời nói của những người xung quanh, Mạc Tử Yên không chút bận tâm: “Tôi đã cho cô một cơ hội cô lại không biết quý trọng, như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt cô, không nể mặt Vân gia!”
Cô thong thả đi đến trước mặt mọi người, giơ hai bàn tay trắng noãn như hoa sen ra cho bọn họ xem, ai muốn xem liền cho bọn họ xem, một chút cũng không che giấu, đang lúc bọn họ còn không hiểu cô mới nói: “Mọi người có thể nhìn xem tay của tôi, lúc nãy tôi vừa mới rửa tay cho nên trên tay vẫn còn dính nước, thời tiết hiện tại đã muốn chuyển lạnh, tay của tôi vẫn còn ướt.”
Ám Dạ Duật mỉm cười, cũng đi đến tham gia góp vui, anh cầm cổ tay cô lên, cẩn thận xem xét một cái, nhìn bộ dạng chăm chú của anh, nếu không phải biết rõ tính tình anh, cô thật sự nghĩ rằng anh thật sự nghiêm túc.
“Đúng thật là ướt.”
Tôn Lãnh Diệt cũng bên cạnh phụ họa: “A, thật sự là ướt này.”
“Quả thật là ẩm ướt, nhưng chuyện này cùng việc cô gái kia ngã có quan hệ gì sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Nhận được câu trả lời từ mọi người, Mạc Tử Yên hài lòng đi đến trước mặt Trác Lân cùng Vân Tịnh Giai, đưa tay cho bọn họ xem xét, thậm chí cô còn vẫy vẫy bàn tay, một hai giọt nước bay ra bắn vào không khí.
“Hai vị cũng thấy được đi?”
Thấy Trác Lân gật đầu, Mạc Tử Yên mới nghiêng đầu, đôi mắt to tròn trong sáng như nước lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Như vậy tôi có một việc không rõ, có hay không thỉnh Vân tiểu thư giải thích một chút?”
“Mạc Tử Yên cô rốt muốn nói gì? Mọi người xem vết thương trên trán tôi, chẳng lẽ là tôi tự làm mình bị thương thàn như vậy?!” Vân Tịnh Giai cắn môi, đồng tử co lại, đôi chân không tự giác lui về phía sau, vốn dĩ thân thể nàng đang dựa vào Trác Lân, lúc này lại lui về phía sau, nếu không phải tay của Trác Lân luôn ở trên eo cô thì cô có lẽ cũng sẽ bị ngã.
Cô tự nhận bản thân không hề nhát gan nhưng khi đối mặt với Mạc Tử Yên, trong lòng lại không khỏi sinh ra sợ hãi.
Sự tình có biến, Vân Tịnh Giai cũng không nghĩ đến Mạc Tử Yên có thể dựa vào thủ đoạn của bản thân mà muốn xoay chuyển tình thế.
“Nếu tôi muốn nói xấu cô tôi cũng sẽ làm giống một chút, không cần dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, cũng sẽ không cần làm bị thương chính mình. Tôi hỏi mọi người mội câu, nếu tôi cùng cô ta có ân oán thì tại sao tôi lại không tiếc mạng sống của mình chỉ vì muốn nói xấu cô ta?!” Không thể trông cậy vào chính mình, lại không thể trông cậy Trác Lân, cô chỉ có thể trông cậy vào dư luận xã hội để chèn ép Mạc Tử Yên.
Mọi người vừa nghe, lại cảm thấy có chút không đúng, hình như lời của cô gái bị thương nói có chút có lí, dù sao đại đa số công đều đồng tình với kẻ yếu, nhìn Vân Tịnh Giai một bên yếu ớt, lại nhìn đến Mạc Tử Yên bộ dạng thong dong, vẻ mặt bình tĩnh thì lại có chút đáng ghét.
Mạc Tử Yên cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, trong lòng cô chỉ cần có anh đứng về phía về phía cô, cho dù chống lại cả thế giới cô cũng không sợ. Huống hồ bọn họ lại là một đám dễ dàng bị người tác động đến cảm xúc, không biết phân biệt đúng sai, cô cũng không cần loại người này đứng về phía mình.
“Vân tiểu thư, cô luôn mồm bảo tôi đẩy cô, như vậy tôi sẽ chứng minh cho cô thấy tôi vô tội ra sao. Hôm nay cô mặc váy màu đen, mặc dù màu sắc hơi tối nhưng loại vải mà cô mặc trên người là loại vải có khả năng hấp thu nước rất mạnh, tay của tôi như vậy ướt, trước đó hẳn là ướt nhiều hơn, nếu tôi thật sự đẩy cô vì sao váy của cô lại sạch sẽ, một chút nước cũng không có?”
“Chuyện này...” Vân Tịnh Giai mấp môi nhưng lại không thể trả lời.
“Còn nữa, cho dù váy của cô màu đen, không thể nhìn ra có dính nước hay không thì cô có thể để cho bạn trai cô xem xét một chút, xem trên áo của cô có để lại vết nước hay không?”
Trác Lân nhíu mày, hắn đỡ Vân Tịnh Giai nãy giờ tất nhiên là chạm qua váy của cô, váy của cô hoàn toàn khô ráo cũng không có dính lại một chút nước nào, nhất thời tâm tình có chút phức tạp, liệu có đúng như suy nghĩ của hắn, Vân Tịnh Giai thật sự tự làm bị thương chính mình?
Vì sao cô phải làm như vậy? Vì sao cô lại muốn làm bị thương chính mình? Vì sao lại muốn đổ oan cho Mạc Tử Yên?
Trác Lân có rất nhiều nghi vấn nhưng không ai có thể thay hắn giải đáp, bởi vì vấn đề nằm ở phía hắn.
Vân Tịnh Giai muốn bảo vệ tình yêu của mình là không sai, nhưng cô ta lại dùng đến thủ đoạn đê tiện này để bảo vệ tình yêu của mình là sai hoàn toàn.
Trái tim người đã muốn thay đổi thì cho dù có làm gì cũng không thể níu kéo được, chính là Vân Tịnh Giai không hiểu, cô chỉ biết tình yêu của bản thân, sẽ không để ai cướp mất nó.
“Tôi...” Thân hình Vân Tịnh Giai cứng đờ, trước mắt bao người, cô lại bị lời nói của Mạc Tử Yên bức đến không thể nào phản bác được, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên.
“Lúc nãy tôi đưa lưng về phía cô, chỉ cảm thấy đến có người đến đẩy tôi, còn không có phản ứng lại sau đó liền bị người đánh vào bồn rửa tay, tôi cũng có đôi mắt ở sau lưng làm sao mà tôi biết?”
“Là như vậy sao?”
Bộ dạng Vân Tịnh Giai chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, mọi người cho dù có ngốc cũng có thể nghe ra cô là trong lúc hàm hồ mới nói ra những lời này.
Mạc Tử Yên đi đến bên bồn rửa tay, chỉ chính mình dưới chân: “Cô nói, cô đứng ở chỗ này, sau đó bị tôi đẩy ngã?”
Sự việc đã tới nước này, Vân Tịnh Giai cũng không thể quay đầu lại được nữa, nếu hiện tại bản thân cô từ bỏ thì chẳng khác nào hướng mọi người nói bản thân tự mình ngã? Đối với vị trí mà Mạc Tử Yên tùy tiện tìm, cô cũng chỉ có thể hàm hồ gật đầu.
“Hiện tại khoảng cách của tôi cách bồn rửa tay chưa đến nửa mét, nếu thật sự nhân lúc tôi không chú ý có người đẩy tôi...” Mạc Tử Yên nghiêng người ngã về phía trước gựa như thật sự có người ở phía sau có người đẩy cô.
Ám Dạ Duật trừng mắt, cước bộ khẽ nhúc nhích, định tiến lên phía trước đỡ lấy cô, bất quá Tôn Lãnh Diệt nhanh tay ngăn cản, lúc này lí trí mới phục hồi, biết cô đang tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu anh tiến lên chính là phá hỏng kế hoạch của cô nên đành nhân nhịn. Ngay tại thời điểm vừa rồi, tâm tình của anh như đang treo ngược, thật sự lo lắng cô vì muốn rửa sạch tội danh mà làm bị thương chính mình.
Chỉ thấy thân hình Mạc Tử Yên đang ngã về phía trước với tốc độ rất nhanh, mọi người khiếp sợ hô lên, vốn dĩ đầu của cô sẽ giống như cô gái váy đen sẽ bị đập mạnh vào bồn rửa tay, không ngờ thứ chạm vào bồn rửa tay không phải là đầu cô mà là eo cô.
Eo cô vừa vặn đụng phải bồn rửa tay, thân trên hướng trước gương lớn, tạm dừng ba giây, cô thản nhiên đứng dậy, vỗ vỗ tay chỉnh sửa lại váy của mình, may mắn nghe lời anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy suông, hoạt động xem như thuận tiện.
“Thân hình Vân tiểu thư so với tôi còn muốn cao hơn một chút, nếu thật sự cô đứng ở vị trí của ta bị người đẩy ngã thì cũng chỉ đụng vào eo cô, nhiều nhất thì đụng đến eo dưới, tuyệt đối không có khả năng đụng vào đầu.”
Ám Dạ Duật lúc này mới yên tâm, dung nhân tuấn tú dãn ra, ý cười đạt đến khóe mắt.
Trác Lân thần sắc phức tạp nhìn Mạc Tử Yên bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, cô thay đổi rồi, trước kia cô ở bên cạnh luôn là bộ dạng yếu ớt, cho dù Bùi Vân có khiêu khích thì cô cũng chỉ nhẫn nhịn, cũng không hề có dáng vẻ bình tĩnh như bây giờ.
Cô... là vì người đàn ông đó mà thay đổi sao?
Trong con ngươi của hắn hiện lên tia giãy dụa cùng thống khổ, hắn nhắm mắt lại, cánh tay đang ôm chầm Vân Tịnh Giai không tự giác buông lỏng.
Không có khả năng!
Không thể chỉ vì như vậy liền kết luận là cô cố ý hãm hại cô ta!
Vân Tịnh Giai tự nói với chính mình không thể hoảng loạn, lúc này cần thiết nhất chính là bình tĩnh nhưng là lòng đã nổi sóng, làm sao có thể nói bình tĩnh liền bình tĩnh?
“Vừa rồi đầu óc có chút choáng váng, Mạc tiểu thư nói gì tôi chỉ phản xạ gật đầu, kỳ thực tôi không có đứng ở chỗ đó, hẳn là cách hơn một thước nữa...”
Chỗ mà Mạc Tử Yên đang đứng nếu cách thêm một thướt ra ngoài, nếu ngã thì có lẽ là đầu sẽ vừa vặn đụng đến bồn rửa tay, cô âm thầm tính toán một chút.
Mạc Tử Yên liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy có chút không kiên nhẫn, cho dù cô có nói gì thì cô gái này vẫn muốn vu oan cho vô, Mạc Tử Yên lười cùng đám người này dong dài, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh một chút, ra đòn quyết định cuối cùng vậy.
“Vân tiểu thư, mọi người có mắt, có tai, bọn họ không phải đồ ngốc để cô dắt mũi, bộ dạng hiện giờ của cô là do cô tự ngã hoàn toàn không liên quan đến tôi, người thông minh đều nhìn ra được, cô không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa.”
Không nghĩ đến Mạc Tử Yên lại trắng trợn nói ra những lời này, Vân Tịnh Giai lập tức phản bác: “Mạc tiểu thư, là do cô đẩy ngã tôi, hiện tại cô nói những lời này là vì cô đã đuối lí rồi đúng không? Cô không thể chứng minh trong sạch của mình, còn nói gì mà diễn kịch với không diễn kịch?!”
“Người thông minh đều minh bạch, chỉ có kẻ ngu ngốc mới không thể phân biệt trắng đen.” Mạc Tử Yên cười khẽ, khiến những người đang vây xem không khỏi bật cười.
Một số người ở đây ngay từ đầu họ đã có thể nhìn ra một chút sai sót nhỏ của Vân Tịnh Giai nhưng bọn họ lại không lên tiếng, bởi vì bọn họ chỉ dựa vào cách cư xử của Vân Tịnh Giai mới đưa ra kết luận như vậy, tất cả mọi người ở đây ngay cả Mạc Tử Yên đều không biết Vân Tịnh Giai té ngã thế nào, cho nên dù biết rõ Mạc Tử Yên vô tội nhưng dư luận xã hội luôn rất đáng sợ, đặc biệt là trong giới thượng lưu, bọn họ không hề để tâm đến sự thật, bọn họn nhìn thuận mắt người nào liền lên tiếng bênh vực người đó. Mạc Tử Yên từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ ung dung thản nhiên, trong mắt đám người ở đây là vô cùng chướng mắt, mà Vân Tịnh Giai một bên có dáng vẻ yếu ớt lại nhận được không ít đồng tình, tình thế vốn là Vân Tịnh Giai đang ở thế thượng phong hiện tại lại đổi ngược hoàn toàn, dựa vào những lí lẽ mà Mạc Tử Yên đưa ra, lại gặp càng nói càng sai của Vân Tịnh Giai mọi người liền hiểu ngay vấn đề.
Con người đều thích được nghe những lời khen, bọn họ đều không thích bị nói là ngu ngốc cho nên có không ít người lên tiếng thay Mạc Tử Yên.
“Vị tiểu thư này nói rất đúng, chúng tôi đều là người thông minh, phải trái trắng đen còn không nhận ra sao?”
“Cô tưởng chúng tôi là người mù sao? Chuyện cô làm cô chẳng lẽ còn không rõ sao?”
“Cô rõ ràng là tự ngã lại đổ lỗi cho người khác, vô sỉ thật!”
“Đúng đó đúng đó.”
Nghe những lời nói này Vân Tịnh Giai nhất thời xanh mét cả mặt: “Đủ rồi! Các người thì biết cái gì? Các người không ở đó, làm sao biết cô ta không có đẩy tôi? Chẳng lẽ tôi lại tự mình làm tổn hại chính mình sao?”
Nhìn bộ dạng như vậy của Vân Tịnh Giai mọi người có chút chần chờ, không ai dám mở miệng chỉ sợ sẽ chọc giận cô ta.
Ám Dạ Duật đi đến trước mặt hai người, thần sắc lạnh nhạt: “Vân tiểu thư bảo có người đẩy mình ngã, đầu đập vào bồn rửa mặt đúng không?”
Vân Tịnh Giai cắn môi, trong lòng đối với người đàn ông này vẫn sinh ra sự ra hãi, không dám mở miệng.
Thấy Vân Tịnh Giai không nói, anh cũng không tức giận: “Tôi chỉ muốn xác nhận, đầu óc của Vân tiểu thư có bị choáng váng khi nói ra lời nói đó hay không, bởi vì lời nói tiếp theo của tôi đây chỉ sợ sẽ khiến cô không thừa nhận lời mình nói.”
Anh đi đến bên cạnh bồn rửa tay, nhìn bồn rửa tay sạch sẽ, ngoại trừ dính một chút nước thì cũng không có dâu vết gì khả nghi.
“Vân tiểu thư đập đầu vào bồn rửa tay, vì sao trên đầu cô máu chảy đầm đìa mà bồn rửa tay lại sạch sẽ không có gì?”
“Chuyện này... là cô ta, là lúc nãy cô ta đã xả nước khiến máu bị cuốn trôi đi...”
“Vân tiểu thư đừng gấp, tôi còn chưa nói xong.” Ám Dạ Duật hiếm khi ngắt lời người khác, hành động này tuy có chút mất lịch sự nhưng lời từ miệng người đàn ông này nói ra lại khiến người khác không cảm thấy phản cảm.
“Cho dù máu trong bồn bị nước cuốn đi, như vậy... máu trên sàn thì sao?”
Một gốc của sàn nhà, vị trí bên cạnh nơi Vân Tịnh Giai lúc nãy đang ngồi thì có một lưu lại một chút máu, nếu không để ý kĩ thì thật khó phát hiện.
“Đừng nói với tôi lúc nãy cô bị té đến đầu óc choáng váng, nằm lăn ra sàn để máu dính vào nhé?” Tôn Lãnh Diệt hiểu ý bồi thêm một câu.
“Tôi...”
Thấy Vân Tịnh Giai tiếp tục ngụy biện, Tôn Lãnh Diệt có chút không vui: “Chuyện đến nước ngày cô vẫn không chịu nhận, có cần tôi cho tôi mở camera xem lúc đó Mạc tiểu thư ra ngoài hay chưa?” Lúc nãy Mạc Tử Yên đã nói qua khi Vân Tịnh Giai té ngã thì cô đã ở ngoài nhà vệ sinh, nếu là cô nói là sự thật thì để xem Vân Tịnh Giai còn gì để nói.
Giờ này khắc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Vân Tịnh Giai, mọi chuyện đã thành ra như vậy, còn có thể nói gì đâu?!
“Dối trá! Các ngườ là một lũ dối trá, ức hϊế͙p͙ người quá đáng!”
Cô đỏ mắt trừng Mạc Tử Yên, vết thương trên cái trán đã chảy máu đầm đìa, sắc mặt tái nhớt, nhìn có chút dọa người.
“Cô là ghen tỵ, ghen tỵ tôi chiếm được tình yêu của Trác Lân, mà cô thì không được cho nên cô mới đẩy tôi, có phải không? Tiện nhân!”
“Cô là loại nữ nhân ác độc, ngay cả chị của mình mà cũng hãm hại, cho dù cô có làm thế nào cũng không thể thay đổi được việc Trác Lân không yêu cô!”