Chương 22
Cao Tiêu Tiêu vừa rồi xuống dưới lầu đi bộ một vòng, đến khi cảm thấy tâm tình tốt hơn, mới tùy tiện mua sáu ly cà phê đi lên.
Nghe Hàn Chân tìm cô, Cao Tiêu Tiêu thật vui vẻ, bởi vì.. Cô vừa vặn cũng muốn tìm anh.
"Cốc cố cốc" gõ ba cái, "Tiến vào."
Cao Tiêu Tiêu đẩy cửa đi vào.
Sau bàn làm việc màu đen, Hàn Chân lười biếng tùy ý ngồi ở đàng kia, híp mắt đào hoa nhìn cô, "Ngủ trong nhà vệ sinh rồi hả?"
".. Hả?" Cao Tiêu Tiêu nghi hoặc chớp mắt nhìn.
"Vừa rồi đi đâu?" Hàn Chân nhìn nét mặt của cô, lại hỏi một câu.
Cao Tiêu Tiêu thành thật trả lời, "À, đi xuống dưới lầu mua cà phê."
Cũng không phải muốn cáo trạng, dù sao lúc trước cô cũng thường xuyên xuống dưới mua trà chiều, kể cả mua cho anh vị đại tổng giám đốc này..
Hàn Chân, "..."
Lúc sau, anh mới chậm rãi nói ra, "Em là trợ lý của anh, việc mua cà phê này, về sau không cần phải làm nữa."
"Vâng." Cao Tiêu Tiêu gật đầu, thấy tâm tình của anh không tệ, thử thăm dò, "Tiệc rượu ngày mai, em có thể không đi được không?"
Ngay lập tức, Hàn Chân sắc mặt từ nhu hòa lại lần nữa trở nên nghiêm túc căng cứng, giọng nói còn mang theo nồng đậm không vui, "Vì sao?"
Cao Tiêu Tiêu nắm chặt bắt tay vào trong lòng tự nhủ nói, "Em đã chú ý cân nhắc qua, cảm thấy bản thân không thích hợp với cương vị trợ lý này, em muốn từ.."
"Em lo mấy người phụ nữ kia sau lưng nói xấu?" Hàn Chân nhíu mi.
Cao Tiêu Tiêu cẩn thận nói, "Không phải, em chỉ là cảm thấy em không thích hợp với công việc này, em cũng không thích những bữa tiệc kia. Ba năm này, thật sự rất cảm ơn anh, còn có bà nội, ba mẹ bọn họ đối với em vô cùng bảo vệ, nếu như không phải mọi người, em khả năng.."
Chuông điện thoại di động đã cắt đứt lời Cao Tiêu Tiêu nói, Hàn Chân cầm lấy điện thoại đưa lên tai, "Mẹ."
"..."
Cao Tiêu Tiêu không biết Chung Du Hồng nói gì đó, ngay lập tức thấy sắc mặt của Hàn Chân trở nên nghiêm trọng, nhếch môi mỏng, cúp điện thoại đồng thời cũng đứng lên, "Bà nội ở nhà bị ngã, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu."
"Cái.. Cái gì?" Cao Tiêu Tiêu mở to hai mắt, trong đầu có lập tức chỗ trống.
Cao Tiêu Tiêu đi theo Hàn Chân vội vàng rời khỏi công ty, tình huống khẩn cấp, khi cô cầm túi xách cũng chẳng quan tâm đám phụ nữ kia giật mình, dù sao cũng quyết định từ chức, ly hôn rồi.
Đến bệnh viện, Hàn lão phu nhân đã được đưa vào phòng bệnh VIP, Chung Du Hồng đang ở đó còn có lái xe trong nhà, người hầu đều ở đây, bên cạnh còn có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng một bên.
Thấy con trai cùng con dâu đến, Chung Du Hồng lau khóe mắt nói, "A Chân, Tiêu Tiêu, các con rốt cuộc cũng cũng đến rồi."
"Bà nội thế nào rồi?" Cao Tiêu Tiêu hết sức ổn định bản thân không phát ra giọng nói run rẩy, không dám nhìn tới bà nội đang nằm trên giường bệnh, sợ có điều gì bất trắc..
"Tiêu Tiêu.." Hàn lão phu nhân lại run rẩy phát ra tiếng, giơ một tay lên.
"Bà nội." Cao Tiêu Tiêu lập tức đi tới, đưa tay ra nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bà, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
"Đừng khóc ai con bé này, bà nội sống đã tám mươi tuổi, cũng thấy đủ rồi.." Hàn lão phu nhân hơi thở mong manh nói.
Chung Du Hồng, "..."
"Bác sĩ, bệnh tình bà nội tôi như thế nào rồi?" Hàn Chân nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ trưởng mở miệng nói, "Lão phu nhân chính xác là bị gẩy một đoạn xương sống, tình huống không mấy khả quan. Bây giờ chủ yếu là để cho bà ấy nằm trên giường tĩnh dưỡng, giữ cho tinh thần vui vẽ, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ hết sức cố gắng chửa trị để cho người bệnh mau chóng khôi phục.."
"A Chân." Hàn lão phu nhân lại run run mở miệng.
Hàn Chân trước đành phải mặc kệ bác sĩ, đi đến bên cạnh giường bệnh.
Hàn lão phu nhân một bên nắm tay Cao Tiêu Ttiêu, một bên lại cầm lấy tay Hàn Chân, đem tay hai người đặt chung một chổ, yếu ớt mỉm cười nói, "Tâm nguyện lớn nhất của bà, bây giờ chờ hai đứa sinh cho bà một đứa chắt mập mạp, để cho Hàn gia có người nối dõi, như vậy, bà có ch.ết cũng không tiếc.."
"Bà nội, bà đừng nói như vậy.." Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mũi đau xót, nước mắt đã nhanh chóng chảy xuống, tình hình trước mắt làm cho cô nghĩ đến chuyện năm năm trước bà ngoại qua đời, lúc ấy cô cũng giống như thế này ghé vào bên giường, cũng như bây giờ bất lực cùng sợ hãi, có thể giống như bà ngoại cuối cùng cũng qua đời..
Hàn Chân cau mày, nhìn mặt Hàn lão phu nhân, không nói gì.
Chung Du Hồng thấy Cao Tiêu Tiêu khóc thương tâm như vậy, liên tục không ngừng cầm khăn giấy đưa tới, "Tiêu Tiêu, đừng khóc đừng khóc, bà nội nhất định sẽ khỏa lại.."
Cao Tiêu Tiêu không thể khống chế nổi cảm xúc, ba năm qua, Hàn lão phu nhân đối với cô rất tốt, từ sâu trong lòng cô, sớm đã xem Hàn lão phu nhân coi như là người thân của mình.
Vừa nghĩ tới bà ngày thường hoạt bát mạnh khẻo như vậy, lúc này vậy mà bị thương phải nằm một chổ.. Cao Tiêu Tiêu khóc càng thương tâm, thậm chí cả người đều run lên.
Chung Du Hồng nhanh chóng đẩy ở bả vai Hàn Chân một cái, "A Chân, mau dổ dành vợ của con đi."
Hàn Chân nâng cánh tay lên, đem cô gái bên cạnh khóc không ngừng kéo vào trong lòng, bàn tay lớn vỗ nhẹ sau lưng cô, thấp giọng nói, "Vợ ngoan, không khóc không khóc."
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Cuối cùng, Chung Du Hồng lấy lý do Lão phu nhân vừa làm phẩu thuật xong cần nghỉ ngơi, để cho Hàn Chân đưa Cao Tiêu Tiêu về nhà trước.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Hàn lão phu nhân đang nằm ngồi dậy, "Ai ôi! Ta nói cái eo già này, nằm lâu như vậy thật là mỏi."
Chung Du Hồng đi qua ngồi giúp bà xoa, có chút oán trách nói, "Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, dọa Tiêu Tiêu đến khóc.."
Hàn lão phu nhân thở dài, "Mẹ đây không phải không có biện pháp nha, A Chân cái tên tiểu tử thúi này, không buộc nó liền không có một chút động lực! Trong nhà đã có sẵn vợ, còn mỗi ngày bên ngoài câu tam đáp tứ (*chỉ con gái mất nết lăng loàn)!"
Chung Du Hồng biết rõ vì lúc trưa lão phu nhân thấy tờ báo bát quái kia đưa tin nên canh cánh trong lòng, bà lắc đầu, động tác không ngừng.
Một lát sau, Hàn lão phu nhân còn nói thêm, "Cùng lắm con xem, vừa rồi có thể nhìn thấy nha đầu Tiêu Tiêu kia là thật lòng đau vì mẹ đấy, không giống A Chân, ý chí như sắt đá, một giọt nước mắt cũng không rơi!"
Chung Du Hồng, "..."
Hàn Chân trực tiếp đưa Cao Tiêu Tiêu trở lại Hương tịch viên.
Trải qua việc ở bệnh viện như vậy, Cao Tiêu Tiêu cũng không có tâm tình nhắc tới việc ly hôn, vào cửa đi thẳng lên lầu.
Hàn Chân ở phòng khách ngồi một lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cầm chìa khóa xe lại đi ra ngoài.
Cửa sổ sát đất lầu hai, Cao Tiêu Tiêu nhìn thấy chiếc Bentley chạy nhanh ra khỏi biệt thự, thật sự nhịn không được, cầm lấy túi sách cũng vội vàng đi ra ngoài.
Đến trung cư Thúy Uyển, Tiểu Mao đang ở phòng bếp nấu cơm, thấy cô liền vội nói, "Cao tiểu thư, Tiểu Bạch đang ở phòng ngủ, tôi giúp cô gọi.."
"Không cần." Cao Tiêu Tiêu ngăn cô lại, nhẹ giọng nói, "Tự tôi đi tìm nó được rồi."
Nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ, Cao Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, phát hiện Tiểu Bạch đang ngồi ở mà trên nệm đang xem gì đó, ngẫng đầu thấy cô liền đem giấu sau lưng..
Cao Tiêu Tiêu cười nhào tới, hai tay ôm lấy thân thể nhỏ của nhóc, "Tiểu Bạch, xem cái gì đấy? Nhanh để cho mẹ xem, nhanh lên.."
Cao Tiểu Bạch, "..."
Đợi Cao Tiêu Tiêu đoạt được tờ báo từ trong tay tiểu gia hỏa, trợn tròn mắt.
Đây là bài báo trong tuần của thành phố D, bản tin đầu đề là Hàn Chân: Hàn thiếu cùng thiên kim Cố Gia, tại tiệc tối đại chiến 300 hiệp!