Chương 27

Cao Tiêu Tiêu hơi lạ, "Ôi! Sao con biết?"
Cao Tiểu Bạch buông tay, "Phim truyền hình đều diễn thế."
Cao Tiêu Tiêu xoắn xuýt nói, "Tiểu Bạch, về sau ít xem những loại phim như thế lại đi."
"Nhàm chán quá, mỗi ngày ở trong nhà lại không có chuyện gì khác làm." Cao Tiểu Bạch tổn thương buồn nói.


Cao Tiêu Tiêu ngẩn người, buông con chuột, đứng dậy đi tới.
"Tiểu Bạch." Cô ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của nhóc, "Tin tưởng mẹ, đợi mẹ ly hôn rồi, có thể mỗi ngày ở nhà với con."
Cao Tiểu Bạch nhướng mày nhìn cô, "Không đi ra ngoài tìm việc làm?"


"Ách.." Cao Tiêu Tiêu xấu hổ, đành phải ngượng cười vừa nói, "Công việc vẫn phải tìm, bằng không đợi phí bồi thường xài hết rồi, lấy cái gì nuôi con đây?"
Cho dù Hàn Chân thật sự hào phóng cho cô mấy trăm vạn, cũng không thể miệng ăn núi lở đúng không?


"Con đã trưởng thành, có thể chính mình nuôi sống chính mình rồi." Cao Tiểu Bạch chăm chú nhìn cao tiêu tiêu.
"Con chỉ cần lớn lên vui vẽ là được rồi, chuyện khác giao cho mẹ! Ngoan.." Cao Tiêu Tiêu cũng giống vậy chăm chú nhìn cậu.


Tiểu Bạch thông minh hơn người, cộng thêm bộ dạng đẹp, cực giống con lai, nếu như không phải cho tới nay cô kiên trì cự tuyệt, chỉ sợ bây giờ đã sớm trở thành minh tinh.


Nhưng bất kể thế nào, con trai cuối cùng là một đứa trẻ, không biết xã hội hiểm ác, cô cũng không muốn lại để cho con trai nhỏ như vậy đến giần tiền tài, danh lợi.
Cao Tiểu Bạch nhẹ gật đầu, "Vậy được rồi, mẹ cố gắng lên!"
Cao Tiêu Tiêu cười cười.
Bảo bối, vì con, mẹ nhất định sẽ cố gắng!


available on google playdownload on app store


Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Cao Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Chung Du Hồng, "Tiêu Tiêu, thật sự muốn ly hôn sao? Không thể cứu vãn sao?"
Ngoại trừ Hàn lão gia đã qua đời, Hàn lão phu nhân với Chung Du Hồng đều là thật lòng đối tốt với cô.
Cao Tiêu Tiêu không đành lòng, nhưng vẫn nói ra miệng, "Thực xin lỗi.."


"Ai, mẹ đã biết. Nhiều năm như vậy, con cũng không dễ dàng, đều do A Chân thiếu con."
Cao Tiêu Tiêu không nghĩ tới bà nhanh như vậy đồng ý, có chút kinh ngạc, đồng thời thực sự nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn."


"Cám ơn cái gì, tuy bọn con ly hôn rồi, nhưng.." Chung Du Hồng ngưng một hồi, cuối cùng thở dài nói, "Tóm lại, Tiêu Tiêu, sau này có khó khăn gì cứ nói với mẹ, có rảnh, cũng thường trở về chơi một chút, đây vẫn là nhà con.."
Cao tiêu tiêu cười cười, nhàn nhạt trả lời một chữ, "Vâng."


Phòng ngủ nhà họ Hàn.
Vừa cúp điện thoại, sau lưng truyền đến giọng nói của Hàn Chính Minh, "Cô ta nói điều kiện gì?"
Chung Du Hồng không đồng ý nhìn chồng, "Tiêu Tiêu nhi không phải loại phụ nữ ham hư vinh, người ta điều kiện gì đều không có."


"Hừ." Hàn Chính Minh khinh thường, "Lúc trước ba lại để cho A Chân cùng cô ta kết hôn, tôi đã không đồng ý, chuyện này xong chưa? Ba năm, còn không phải huyên náo đòi ly hôn!"
Chung Du Hồng thở dài, lại nghe Hàn Chính Minh nói, "Tôi đi tìm luật sư Thẩm nhanh làm thủ tục, lập tức giải quyết chuyện này."


"Ông xã, chuyện ly hôn.. Trước vẫn nên cùng A Chân thương lượng?" Chung Du Hồng yếu ớt hỏi.
"Không cần." Hàn Chính Minh cầm lấy âu phục, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chung Du Hồng, "..."
Cao Tiêu Tiêu giữa trưa trở lại Hương Tịch Viên, lo lắng gặp phải Hàn Chân, để Tiểu Bạch ở cửa ra vào siêu thị đợi cô.


"Tiểu Bạch, con trước ngồi đây chơi một lát, mẹ thu thập xong đồ đạc đến đón con." Cao Tiêu Tiêu lấy ra mấy đồng tiền xu cho tiểu gia hỏa.
Dưới ánh mắt chán ghét của con trai, Cao Tiêu Tiêu nhanh chóng đi.


Tiến vào biệt thự, trước cửa phòng khách, đôi dép lê của đàn ông yên tĩnh ở đằng kia, Hàn Chân không ở nhà.
Cao Tiêu Tiêu tung tăng như chim sẻ lên lầu, tăng thêm tốc độ thu dọn đồ đạc.


Tuy nhiên ở biệt thự thời gian so ở nhà nhiều hơn, nhưng thu thập đồ đạc cũng không nhiều, trừ một ít quần áo, mặt khác đều là mỹ phẩm xa xĩ Hàn Chân đưa, cô rất ít dùng, cũng không có ý định mang đi.


30 phút sau, Cao Tiêu Tiêu mang theo valy xuống lầu, ai ngờ vừa mới đi qua góc cầu thang, thấy Hàn Chân tay cắm túi quần, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở dưới, đôi mắt màu đen nhìn thẳng cô, một âm thanh cũng không có, dọa cô thiếu chút nữa đem valy làm rớt.


Hàn Chân lạnh lùng "Xùy~~" nở nụ cười, "Làm cái gì, như vậy chột dạ?"
Cao Tiêu Tiêu bị thái độ của anh làm tức giận đến nội thương, nhưng vì phí bồi thường, vẫn là không tức giận cười nói, "Đã về rồi, em đồ đạc đã thu thập xong. Đúng rồi, chìa khóa trả anh."


Nói xong, cô cố hết sức đem valy nâng lên xuống dưới lầu, từ túi móc ra chìa khóa đưa anh.
Hàn Chân híp mắt, nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé đằng trước, chìa khóa im lặng nằm ở lòng bàn tay, chờ anh lấy.
Anh không hề đưa tay, nhìn chằm chằm vào cô hỏi, "Dọn tới ở cùng Hoan Nhan?"


Cao Tiêu Tiêu gật đầu, "Đúng vậy, trước cùng ở với cô ấy, đợi khi tìm được công việc lại chuyển."
"Như thế nào cô ấy không tới cùng em?" Hàn Chân lại hỏi.


Cao Tiêu Tiêu nghĩ thầm cái người này thắc mắc như thế nào nhiều như vậy, cô vừa cười vừa nói, "Lại không có bao nhiêu thứ, cho nên không phiền cậu ấy."
Hàn Chân cười như không cười nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt, như nhìn xem biểu cảm của cô.


Cuối cùng, anh đưa tay, đem cái chìa khóa cầm lấy.
Cao Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, kéo lấy valy hành lý hướng cửa đi.
"Chờ một chút." Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Hàn Chân vậy mà lại đi theo, "Đang rãnh rỗi, anh đưa em đi."
Cao Tiêu Tiêu, "..."


Cho dù Cao Tiêu Tiêu mọi cách cự tuyệt, nhưng là sợ bị lộ, cuối cùng vẫn là ngồi vào xe Hàn Chân.
Thời điểm tới tiểu khu, Cao Tiêu Tiêu nghĩ đến tiểu Bạch vẫn còn ở cửa ra vào siêu thị, nhịn không được mở miệng nói ra, "Có thể dừng xe một lát không, em muốn vào siêu thị mua chai nước."


Ai ngờ Hàn Chân đem xe ngừng lại, cũng mở dây an toàn, trong miệng nói, "Vừa vặn, anh cũng muốn mua bao thuốc."
Cao Tiêu Tiêu buồn bực, hai người cùng đi, Tiểu Bạch nhất định sẽ bị lộ!
Chịu đựng xúc động muốn mắng người, cô cười cười nói, "Cái kia.. Em không đi, anh giúp em mua chai nước, cảm ơn."


Hàn Chân nhìn cô một cái đầy ẩn ý, đẩy cửa xuống xe.
Cửa xe vừa đóng, Cao Tiêu Tiêu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho con trai, "Tiểu Bạch, mẹ bây giờ bị khốn cùng rồi, "Ba ba" con ngay lập tức đi siêu thị, con cẩn thận một chút, đừng để cho anh ta phát hiện con, biết chưa?"


Đầu bên kia điện thoại dừng một hồi, ngay sau đó truyền tới âm thanh bình tĩnh của cậu nhóc, "Đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Cao Tiêu Tiêu chắp tay trước ngực: Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngàn vạn đừng nhận bậy ba ba!
Siêu thị cửa ra vào.


Cao Tiểu Bạch đương nhiên không có ngây thơ ngồi lắc lư xe, nghe hết điện thoại, cậu liền từ trong túi xách lấy ra một cái mắt kính mang lên, ngay sau đó, Hàn Chân xuất hiện ở trong tầm mắt.
Chỉ cần liếc, Cao Tiểu Bạch nhận ra người kia là "Ba ba" Hàn Chân của mình, sau kính râm, cậu vừa nhìn vừa trong lòng chấm điểm.


Người cao, vượt qua kiểm tra; tướng mạo, cũng vượt qua kiểm tra; cũng không biết chỉ số thông minh như thế nào đây?
Vài bước, Hàn Chân trực tiếp bước chân dài đi vào siêu thị, cửa một bánh bao nhỏ mang khẩu trang làm như không thấy.


Một lát sau, Hàn Chân cầm theo túi đi ra, nhìn thoáng qua xa xa xe, trong lòng tự dưng một cỗ phiền não.
Anh rút ra một điếu thuốc, vừa đưa tới bên miệng..
"Chú à, ở đây không được hút thuốc."
Một giọng nói trẻ nhỏ bên cạnh vang lên.






Truyện liên quan