Chương 2-2
KHuôn mặt nhỏ nhằn trắng mịn, thêm một đôi mắt to tròn, tròng mắt vừa to vừa đen, lông mi dài cong lên, cái mũi nho nhắn cao, miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại lộ ra vẻ quật cường cùng với sự trưởng thành sớm.
Làm sao bây giờ, Tiểu Bạch càng ngày càng đẹp, nhưng cũng rất hiển nhiên, bảo bối IQ cao như vậy cùng với ngoại hình như vậy khẳng định là không phải di truyền từ cô.
“Mammy?” Tiểu Bạch cầm quả táo tên bàn, vừa gặm vừa hỏi: “Hôm nay baba lại đi công tác nữa sao?“.
Năm năm trước sau một đêm kia, cô đã ngoài ý muốn mang thai của người đàn ông xa lạ kia.
Về sau, vì lo lắng bảo bối biết mình không có cha sẽ buồn lòng, nên cô đã lấy ảnh của Hàn Chân nói dó là “baba”, nhưng “baba” bận kiếm tiền nuôi sống gua đình nên không tới giặp bảo bối được.
Tiểu Bạch không giống như những đứa trẻ khác quấy nháo đòi ba, nhiều lắm cậu nhóc lâu lâu chỉ hỏi tin tức của baba, sau đó gật đầu biểu thị đã biết. Bình tĩnh không giống như những đứa trẻ bốn tuổi khác.
“A... Baba con hôm nay đi với các chú uống rượu rồi, buổi tối mẹ ngủ cùng con được không?” Cxao Tiêu nữa thật nữa giả nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình, không nhịn được cắn vài cái lên đó.
Cao Tiểu Bạch đưa tay lên lau nước miếng dính trên mặ, vẽ mặt ghét bỏ nói: “Mammy, con đã bốn tuổi rồi, mẹ có thẻ hay không cứ cắn con như chó nhỏ vậy“.
Cao Tiêu cũng thỏa mãn bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn kia ra, sau đó cảm thấy thỏa mãn.
“Tiểu Bạch, buổi tối con muốn ăn gì, mẹb làm cho con ăn nha“. Cao Tiêu TIêu bỏ kính đen xuống, đi vào phòng bếp hỏi.
Cao Tiểu Bạch nhếch miệng, “Mammy hãy buông tha phòng bếp, buổi tối để cho Tiểu Mao làm thì tốt rồi“.
Tiểu Mao là nhân viên làm thêm giờ do Cao Tiêu Tiêu thuê, mỗi ngày giữa trưa cùng buổi tối sẽ tới dọn dẹp vệ sinh cùng làm buổi trưa bữa tối, mặc dù cô không thể mỗi ngày ở chỗ này, có cô ấy ở đây chăm sóc cho bảo bối cô cũng yên tâm.
Cao tiêu tiêu nhíu lông mày, đem dưa trong tay bỏ lại.
Ủ rũ tựa ở trên ván cửa, xem con trai nhỏ ở đằng kia chơi trò chơi, nhìn xem nhìn xem, đột nhiên lòng bắt đầu mà chua xót..., đáng thương nói một câu, “Tiểu Bạch.”
Cao Tiểu Bạch “Ân?” một tiếng, vẫn không nhúc nhích đang vẫn chằm chằm vào màng hình trò chơi.
Đã không có kính đen che lấp, Cao Tiêu Tiêu sở hữu một đôi mắt to nhìn vô tội vừa đáng thương, cô tỉnh lại nói, “Con có cảm thấy... Mammy có phải hay không rất thất bại?“.
Có người mẹ vô dụng như cô thật sự đáng thương ah, mỗi lần nấu cơm đều đem phòng bếp khiến cho như trải qua thế chiến tựa như.
Bất đắc dĩ bỏ trò chơi xuống lần nữa, Cao Tiểu Bạch đi đến cửa phòng bếp, cánh tay nhỏ khẽ vẫy, Cao Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, tựa đầu kề sát vào ngực nhỏ của con trai.
Hai bàn tay nhỏ bé ôm đầu Cao Tiêu Tiêu, lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, Cao Tiểu Bạch giống như tiểu đại nhân nói lẩm bẩm, “Không thất bại không thất bại, sinh ra con thông minh ưu tú như vậy, bản thân mẹ cũng đã là công đức viên mãn rồi.”
“...” Cao Tiêu Tiêu ôm sát thân thể mềm mại trước mặt, nội tâm vừa ấm áp vừa muốn khóc.
Buổi tối, Tiểu Mao động tác lưu loát đã làm xong bốn món ăn cùng một bát canh, ba người đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn lúc ăn cơm tối, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cao tiêu tiêu nhìn điện thoại hiện ra hai chữ “Bà bà”, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ sau mới nhận nghe điện thoại, “Dạ, mẹ“.
“Mẹ, ta ăn xong bữa tối rồi, hiện tại đang cùng A Chân nằm trên ghế sa lon xem tivi nha.” Cao Tiêu Tiêu nói dối không cần có bản thảo.