Chương 7
Thấy vẻ kinh ngạc của Cao Tiêu Tiêu, Hàn lão phu nhân che miệng cười đắc ý, “Tiêu Tiêu, thế nào, ta nói người cháu rể này cũng không tồi đúng không?”
Cao tiêu tiêu, “...”
Chung du hồng ở một bên bất đắc dĩ nói, “Mẹ, người xem người kìa, còn chưa giặp mặt lần nào, không thể nhìn mặt mà đoán người được...”
“không phải là tới trưa có thể giặp mặt rồi sao? Sao có thể cho là không tốt được, hơn nữa, ta xem ảnh chụp đã cảm thấy tiểu tử này rất tốt, nghe Hạ Hạ nói như mới hai mươi sáu tuổi, nhưng là ngươi nhìn xem khí chất này...” Hàn lão phu nhân càng nói càng vui vẻ, hiển nhiên đối với người cháu rể tương lai này hết sức hài lòng.
Cao Tiêu Tiêu đột nhiên tim bắt đầu đập nhanh..., có ý tứ gì? Chẳng lẽ buổi trưa hôm nay, anh ấy muốn cùng Hàn mẫn Hạ cùng trở về?...
“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu...” Chung Du Hồng liên tiếp hô vài tiếng.
“... Dạ?” Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn, hai mắt sững sờ nhìn về phía bà.
“Đứa nhỏ này, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?” Chung Du Hồng nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ranh mãnh, “Yên tâm đi, a Chân trong chốc lát khẳng định sẽ trở lại rồi.”
Cái này có gì liên quan tới chuyện này chứ? Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến, đành phải khóe môi cứng ngắc cười cười.
Hàn lão phu nhân cũng cười, chỉ thấy Cao Tiêu Tiêu thẹn thùng, thích thú nói ra, “Được rồi được rồi, Du Hồng, con đi xem điểm tâm đã xong chưa.”
“Dạ” Chung Du Hồng đứng dậy đi ra.
Hàn lão phu nhân đóng lại quyển album, tay nắm chặt tay Cao Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói, “Tiêu Tiêu, hiện tại cháu gái nhỏ của ta cũng sắp lấy chồng sinh con rồi, con cùng a Chân, định lúc nào cho ta thêm một chắt trai đây?”
Cao tiêu tiêu trong lòng chấn động, cô không dám nhìn bà nội ánh mắt tràn ngập chờ đợi, yên lặng cúi đầu.
Hàn lão phu nhân nhìn xem cháu dâu “Cúi đầu thẹn thùng”, ôn hòa nhẹ tay vỗ vỗ tay cô, tiếp tục lời nói thấm thía, “Bà nội biết rõ, tuổi của con còn nhỏ, nhưng là... A Chân năm nay cũng đã 29 tuổi, bố của nó đang định sang năm đem Hàn gia hoàn toàn giao cho nó, cho nên bà nội hi vọng các con có thể cố gắng một chút, tranh thủ sang năm lại để cho a Chân lên làm ba ba, được không?”
Cao Tiêu Tiêu ngồi ở đàng kia toàn thân cứng ngắc, trong nội tâm cảm thấy thật áp lực cô cơ hồ muốn thở cũng không nổi...
“Bà nội người chưa ăn sáng sao?” Một giọng nói quen thuộc lại kịp thời giúp cô giải vây, Hàn Chân đứng trước cửa, mang quần đùi thể thao màu xám thêm áo sơ mi T-shirt, ngũ quan tuấn mỹ, thân hình cao ngất, lộ ra bắp chân rắn chắc và thon dài.
Không phải không thừa nhận, Hàn Chân, mặc cái gì cũng đẹp.
Hàn lão phu nhân thấy cháu trai trở về, cười tủm tỉm đứng dậy, Cao Tiêu Tiêu đem để tay trên đầu gối, nhẹ nhàng thở ra thật sâu.
Ăn xong điểm tâm, Cao Tiêu Tiêu thấy mọi người vội vàng chuẩn bị nghênh đón cháu rể vào cửa, rốt cục lấy lý do trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Đóng cửa lại, cô lập tức gọi điện thoại về nhà.
Bây giờ là 10 giờ sáng rồi, Tiểu Bạch mỗi đêm 9 giờ ngủ, sáng sớm 7 giờ đã rời giường, đồng hồ sinh vật rất chuẩn, cho nên giờ này... có lẽ đã ăn điểm tâm rồi?
Quả nhiên...
“Alo.” Điện thoại bắt lên, truyền âm thanh đến lười biếng của tiểu gia hỏa.
“Tiểu Bạch, là Mammy đây.” Cao Tiêu Tiêu nói xong, trên mặt lộ ra vẻ ôn Nhu.
“Ah, Mammy sớm.” Tiểu Bạch nói xong, còn ngáp sâu một cái.
“Tiểu Bạch rất mệt sao? Đêm qua ngươi khi nào ngủ sao?” Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, tối hôm qua nàng xem cammera, 10 giờ hơn Tiểu Bạch đã nằm ở trên giường rồi.
“Đêm qua vì chờ người mà không có ngủ được.” âm thanh tiểu gia hỏa hơi như trẻ đang lên án.
“Thực xin lỗi Tiểu Bạch, Mammy buổi tối hôm qua... Bận quá, cho nên quên điện thoại cho con.” Cao Tiêu Tiêu đau lòng nói, “Tiểu Bạch, vậy ngươi tranh thủ thời gian lại đi ngủ một lát đi, Mammy buổi chiều trở về cùng con được không?”
“Uh, con ở nhà chờ mẹ. Còn có... Lần sau không thể như thế này nữa.” Tiểu gia hỏa đã nhận được cam đoan, lập tức khôi phục lại giọng điệu cao lạnh mang theo chút lười biếng.
Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến, “... Tốt, mẹ biết sai rồi.”
Cúp điện thoại, Cao Tiêu Tiêu nghĩ đến phải mua cho Tiểu Bạch một cái điện thoại di động, nếu không có chuyện gì cần gọi lại bất tiện.
Bất quá trước mắt chuyện quan trọng nhất, là thay đồ đã, dù sao lát nữa Hàn mẫn Hạ muốn mang bạn trai về nhà.
Cao Tiêu Tiêu nhìn trong tủ treo quần áo có một bộ lễ phục màu hồng phấn, nhìn vào trong kín thấy có vài phần thanh lịch.
10 phút sau, Cao Tiêu Tiêu mặc lễ phục chậm rãi xuống lầu.
Trên ghế sa lon, Hàn Chân cũng không biết lúc nào đổi lại áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen, giờ phút này chính ưu nhã chân bắt chéo xem ipad.
Bị Chung Du Hồng đẩy một cái, anh ngẩng đầu nhìn hướng Cao Tiêu Tiêu, một giây sau liền đem ipad để đặt một bên, thon dài hai tay liên tiếp vỗ vài cái, còn khoa trương thổi một tiếng huýt sáo.
Cao tiêu tiêu, “...”
Anh về phần biểu diễn như vậy quá không sao?
Dì Liên vừa vặn bưng trà tới, hai mắt tỏa sáng tán dương nói, “Thiếu phu nhân thật xinh đẹp.”
Cao tiêu tiêu đã đi xuống, thò tay xao xao mái tóc phía trước, mỉm cười trả lời, “Cảm ơn dì Liên.”
Hàn lão phu nhân cùng Chung Du Hồng đều cười tủm tỉm xem cô, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, ngược lại là Hàn Chân, đột nhiên đứng dậy, ngón trỏ thon dài vuốt càm, chậm rãi hướng cô đã đi tới, “A..., nếu như không đeo mắt kiếng mà nói...”
Cao tiêu tiêu vội vàng giử gọng kính, vẻ mặt cảnh cáo đối với anh nói ra, “Tôi cận thị cao, không đeo mắt kiếng sẽ không nhìn thấy.”
Hàn Chân hạ lông mày, phảng phất như không cam lòng, thò tay đem tóc của cô vén ra sau tai.
Động tác của anh vừa nhanh lại đột nhiên, Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, một cỗ mùi ấm áp nam tính xông vào mũi, mặt của nàng lập tức nóng lên.
Hàn Chân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, da từ trắng dần dần chóng hơi có chút phấn hồng, thời gian dần qua, lỗ tai cùng cái cổ đều đỏ lên, sợi tóc trơn bóng đấy mềm mại, mang theo một mùi thơm ngát không biết tên, anh thậm chí có một chút không nỡ buông tay...
Đúng lúc này, âm thanh người hầu tại cửa vào vang lên, “Tiểu thư trở về rồi!”