Chương 7
*Sy. 7 (Say chém gió thành bão).*
Đan không ý tứ, hét ầm lên khi nghe điện thoại:
“ – Chồng đang ở đâu đấy!!!”
“ - …Đi lấy hàng.”
Không biết là do tai cô thính siêu việt hay là giọng người con trai đầu cuộc gọi bên kia giọng quá to. Cái chất giọng ngờ ngờ đó khiến cô rất ngứa tai…
“ – Giờ mới mười giờ, sao đi sớm vậy?”
“ – Công việc chứ có phải chơi đâu mà vợ cứ nghĩ…”
“ – Không biết, chỗ hàng đó còn quan trọng hơn cả vợ sao? Chồng nói đi!?”
A! Là giọng thằng Huy. Cô cố ra vẻ không phải chuyện của mình, tự nguyện đắp thêm một lớp phấn nữa để lấy cơ hội nghe lén.
“ – Zô! Cái rạp lót-te này bạn gái em hôm trước rủ đi xem phim đấy đại ca! Mờ vào cái là em ngủ luôn! Ha ha! Phimg đéo gì mờ sến…” Tiếng ai đó vọng vào cuộc gọi.
Huy nhăn mặt lườm thằng đàn em.
Đan mặt nhăn nhó như mông khỉ, miệng xì khói như vừa bắt quả tang chồng hú hí với con nào:
“ – A! Chồng đang ở ngoài cổng đúng không!?”
“ – Vợ tự về nhé, chồng cúp máy đây!”
“ – Khoan, chồng cứ thử cúp máy xem, vợ sẽ không yêu chồng nữa!”
“ – Rồi, vợ nói đi, nhanh lên.”
“ – Chồng đừng nghĩ ba vợ làm bảo kê mà vợ không biết việc buôn café (trắng) của chồng nhé!”
Chú thích: Café trắng là ám chỉ ma túy do chính Nhãn Cầu Trầm Mặc nghĩ ra. Vì dốt mà vẫn không chịu học hỏi nên những vấn đề “buôn ma túy và hình sự điều tra” nên tất cả tình tiết và sự kiện trong truyện đều là bịa đặt. Café = có chứa chất gây nghiện(một chút xíu) = ma túy cũng gây nghiện (vô cùng nguy hiểm và độc hại. Không bao giờ được dùng).
Hạ chạy thục mạng ra khỏi phòng vệ sinh.
Với lỗi suy luận của Hạ thì: Huy đang đi lấy hàng là ma túy. Vì, Huy có quan hệ bất minh với Đao Mẻ, ông trùm ma túy lớn nhất Bắc bộ. Café có thể là café trắng, và rất có thể chính là ma túy. Vận chuyển hàng vào ban đêm chỉ có thể là hàng bất chính, giao dịch bất hợp pháp.
“ - Ừ.”
“ – Chồng thế là có ý gì! Không thích, chồng phải đưa vợ về!”
“ – Ngoan.”
“ – Không thích! Không thích!”
“- …”
“ – Chồng không yêu vợ nữa!”
“- …”
Kho hải cảng T.
Một tên bảo vệ chệch choạc tr.a chìa khóa vào ổ để mở cổng nhỏ phía bắc của kho hàng. Dựa vào ánh đèn mờ nhạt từ phía xa cùng ngọn trăng lấp ló.
Dập tắt điếu thuốc bằng đế giày, Thái, Huy và một tên đàn em tên Bình bước vào kho hàng của cảng. Tên bảo vệ nhanh chóng đóng cửa lại, để mặc họ bước vào, đi đâu thì tùy.
Hàng trăm thùng container nằm trồng chất lên nhau, tạo ra một mê cung cứng cáp, cao ngất ngưởng. Vụ “lấy hàng” đêm nay vốn phải bí mật, nên chỉ có ba người Thái, Huy và Bình đi lấy, tránh bại lộ.
Huy đăm chiêu nhíu mày nhìn số hiệu đánh dấu trên một thùng containet màu đỏ nằm sát cuối kho cảng. Còn Bình thì bận cẩn thật mở khóa thùng hàng ra. Cố không phát ra một tiếng động nào.
“Cạch.”
“ – Mở được rồi đại ca.” Bình cười đắc ý báo cáo cho Thái, Huy.
“ – Lấy túi hàng ra, nhanh lên.” Thái trầm ngâm soi đèn vào trong thùng containet có chứa “café trắng”.
Huy cùng Thái cầm đèn pin nhỏ bước vào thùng hàng đỏ, bên trong không chất kín đồ lắm, chỉ cần lấy đúng thùng có chứa “café trắng” là xong việc. Nhưng ngặt nỗi…
“ – Thằng cờ hó, là thùng nào?” Huy bực bội gằn giọng chửi Bình. Rõ ràng đã nói phải điều tra, kiểm tr.a kĩ thông tin chuyến hàng này vậy mà Bình vẫn ngáo ngơ như thế này đây.
“ – Huy, nhanh lên.” Thái đứng ngoài canh trừng. Ý bảo hắn ngậm cái mồm lại mà “tập trung chuyên môn” đi.
“ – Chó má, toàn xà với chả phòng…” Huy lẩm bẩm chửi thề.
Lẩm bẩm chửi như đàn bà được một hồi thì hắn bỗng thấy một cái thùng có đánh một dấu x đỏ hơi hằn nằm gần như chìm trong chữ a đồng màu. Thủ đoạn quá tinh vi, thế này ai tìm được! Chiếu đèn pin mãi mới phát hiện ra. Hắn dùng dao nhỏ nở thùng kiểm tra, thấy có café trắng thật thì đóng lại.
“ – Thấy rồi.” Huy ôm thùng xà phòng có chứa café trắng vào lòng, đi ra ngoài.
Bình cũng thấy hai thùng, theo thông tin thì chỉ có ba thùng chứa ma túy thôi. Bình không ngờ vụ ngày lại trót lọt, thuận lợi đến mức độ này.
“ – Cười tươi nhỉ lũ chó!”
to be continued