Chương 8
Erika đi chưa đến hai mươi bước trước khi cảm thấy rùng mình bởi những gì nàng đã làm bởi cơn thịnh nộ của chính mình, nàng đột ngột dừng lại. Turgies có lẽ đã đâm sầm phải nàng nếu anh không biết quá rõ nàng. Nhưng anh kìm lại, chờ nàng thay đổi quyết định.
Nàng không phải người độc ác. Nàng không để tâm đến những lời lăng mạ của những người trong điền trang này, quyết định sẽ được dựa trên quan điểm của nàng. Nếu nàng làm ngược lại, nàng sẽ tự đổ lỗi lên bản thân mình. Anh cũng ước nàng sẽ không làm vậy, nhưng nàng đã làm.
Anh đã đúng. Nàng hoảng sợ vì hành động bột phát của nàng. Nàng đã mất kiểm soát.
Người tù ấy đã khiến nàng mất kiểm soát, và nàng vẫn đầy sơ hở đối với hắn. Chưa một ai có thể làm nàng bực bội như gã người Celt đến thế, và không chỉ một lần. Anh ta xứng đang một trận đòn, nhưng nàng đành nuốt giận và rút lại quyết định của mình. Nàng cũng sẽ không bao giờ để anh ta hay bất cứ một ai khác chịu sự trừng trị của Wulnoth. Kể cả khi trận đòn roi là cần thiết, nàng cũng sẽ sai người khác thực hiện nó, Wulnoth quá thỏa mãn và sung sướng khi được gây ra những cơn đau cho kẻ khác.
Nàng quay về phía Turgies tìm cách giải quyết bởi nàng không tin tưởng mình có thể hành xử đúng mực với gã người Celt kia nữa không. Cảm xúc của nàng đặc quánh khi có mặt anh ta, phản ứng của nàng vượt quá quy phạm, đặc biệt không thể chấp nhận được ở địa vị của nàng. Nhưng một tiếng thét từ đại sảnh thu hút sự chú ý của nàng:
“Milady, đến đây mau. Đó là Thurston. Cậu bé bị ngã và tôi sợ cậu bị gẫy tay rồi”
Mọi việc đều bị lãng quên. Nàng đã chăm sóc cháu của mình từ khi cậu chỉ mới 2 tuổi. Bản năng làm mẹ trong nàng trỗi dậy , nàng chạy hước về đại sảnh, qua những cánh cửa, trái tim nàng thắt lại, mặt nàng trắng bệch khi nàng nghe tiếng thét đau đớn của cháu khi chạy gần đến phòng ngủ của cậu bé. Cậu đang nằm trên giường, hai trong số những người hầu đang cố giữ cậu nằm yên. Bác sỹ đang ở bên cạnh và cố gắng làm cậu dịu xuống. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chịu đau đớn đến vậy nên cậu vẫn tiếp tục la hét , cố giữ cánh tay đau bị gẫy của mình, Erika ước gì nàng có thể chịu đau thay cậu, nhưng nàng không thể. Tất cả những gì nàng có thể làm là xua sự sợ hãi của cậu, nàng đi thẳng đến bên cậu.
“Im lặng nào, chàng trai” nàng nói nhẹ nhàng, ôm lấy khuôn mặt của cậu, một hình ảnh thu nhỏ của anh trai nàng, trong tay. “Nó chỉ đau bây giờ thôi, nhưng vài ngày nữa cháu sẽ lại có thể ra chơi với các bạn và cháu có thể kể với các bạn rằng cháu đã dũng cảm như thế nào. “
“Nhưng - nhưng cháu không thể” Thurston khóc
“Được mà, bà Efwina sẽ chữa lành cho cháu.” Nàng quay sang bà thầy lang. “Có phải thế không? “ Giọng nàng đầy tích cực khiến bà ta không dám nói trái.
“Tôi sẽ nẹp xương lại” Efwina bắt đầu.
“Bà phải nắn lại trước” Erika nói lại. “Đây là cánh tay dùng kiếm của cậu bé. Cậu bé sẽ phải dùng chúng với toàn bộ sức, tôi muốn bà nắn lại trước. Làm đi”
Bà thầy thuốc lắc đầu sợ hãi: “ Nhưng tôi chưa làm bao giờ. Tôi không có đủ sức –“
“Turgeis!”
Erika không cần nhìn xem liệu anh có ở đây không. Anh luôn ở đó. Anh đến bên cạnh giường, không cần được bảo, anh giữ lấy cổ tay của Thurston
“Giữ lấy cậu bé” anh nói
Nàng ôm cậu bé nhẹ nhàng, thì thầm bên tai cậu:” Chỉ đau một chút thôi, cháu yêu, rồi nó sẽ ổn. Cháu yêu, ổn cả thôi, cháu có thể thét lên cho đỡ đau.”
Cậu gào lên, ngay bên tai Erika, trước khi sụp xuống trong vòng tay nàng. Nàng cẩn thận đỡ lấy cháu, lau những giọt nước mắt còn nóng trên gò má cậu, mặc kệ những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên mặt nàng, mừng rằng cậu đã ngất đi trong chốc lát. Nàng bắt gặp ánh mắt của Turgeis, định cảm ơn anh, nhưng chợt nhớ ra. Người tù. Và một lần nữa nàng cảm thấy máu dồn lên mặt.
“Đi” Nàng thì thầm, hy vọng mọi việc chưa quá trễ “Ngăn Wulnoth tr.a tấn gã người Celt, có thể lấy tên của gã rồi chúng ta có thể tống khứ anh ta đi.”
Turgeis chỉ đợi nhận lệnh của nàng. Ngay lập tức, anh chạy đến chỗ tr.a tấn, người lái bè đang phủi bụi bám trên lằn tàu, những người gia nhân ngạc nhiên khi thấy một người như anh di chuyển quá nhanh. Nhưng Turgeis quá lo sợ cho mỗi giây trôi qua, và khi anh đến nơi, anh khó chịu vì biết mình đã đúng.
Wulnoth không biết anh vào vì ông ta quá tập trung và việc ông ta đang làm. Turgeis nắm lấy cánh tay đang giương roi lên, trước khi nó giáng lên người tù đang bị cột vào tường.
“Cô ấy không ra lệnh cho anh giết hắn” Turgeis gằn giọng.
Wulnoth chắc không có một gã đàn ông còn sống nào mà không kinh khiếp khi Turgeis tức giận. “Tôi chỉ vừa mới bắt đầu” hắn quả quyết dù hắn không nói gì thêm. Turgeis biết rằng Wulnoth sẽ tr.a tấn người tù vài giờ nữa nếu không có ai ngăn cản hắn. Phớt lờ ông ta, anh đi đến chỗ người tù xem xét tình hình của anh ta, không có gì nghiêm trọng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Người tù bị trói, quay mặt vào trong tường, bộ quần áo bị xé toạc bị vứt dưới chân anh ta. Hơn hai mươi vết hằn trên lưng do những cú quật mạnh của Wulnoth. Chúng đều rỉ máu, nhưng ít ra Wulnoth cũng chưa làm trái quyết định của Erika. Nàng nói một trận đòn, và hắn đã dùng cái roi ngắn làm từ nhiều sợi nhỏ thay vì dùng cái roi da của hắn. Vết cắt không sâu đến mức để lại sẹo, miễn là nó không bị mưng mủ, nhưng chúng cũng gây ra cơn đau đáng kể.
Người tù đã bất tỉnh, và điều đó dĩ nhiên sẽ không khiến Wulnoth dừng tay. Nhưng Turgeis không thể tin được là người đàn ông to lớn như thế này lại chịu đau kém đến vậy, chỉ sau vài cú quật. Có cái gì đó không đúng. Anh đã nghi ngờ từ trước khi nhìn thấy người tù liên tiếp ở giữa các trạng thái, khi thì như kẻ say không nói nên lời , lúc thì đối đáp sắc sảo, khi thì bối rối, lúc lại hiểu rõ và trả lời chính xác cho mỗi câu hỏi. Và anh ta hẳn phải bị điên khi sỉ nhục Erika như vậy, khi số phận của anh nằm trong tay nàng. Hoặc anh ta mong muốn được ch.ết.
Nếu Turgeis nghĩ rằng những lời lăng mạ này là cố ý anh sẽ tự mình thách đấu với anh ta. Nhưng anh không nghĩ vậy. Chúng có vẻ giống như anh ta chỉ buột mồm, hoặc là một phản ứng tự nhiên đối với phụ nữ. Dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng ngạc nhiên vì chúng, không hề tỏ ý xin lỗi và thậm chí không nhận ra rằng anh ta đang khiêu chiến.
Turgeis cũng ngạc nhiên tại sao, người đàn ông này với cơ bắp thế kia không kéo nổi những sợi dây buộc anh ta vào tường. Nếu anh ta biết chờ cơ hội tốt, chắc chắn anh ta sẽ tránh được những cú đánh của Wulnoth, nếu như anh ta có thể. Chỉ có mỗi Wulnoth ở đây. Người đàn ông này tự gọi mình là Selig thần thánh có thể dễ dàng trốn thoát. Thế mà anh ta vẫn bị treo vào tường, bất tỉnh nhân sự với những vết lằn roi trên lưng rõ ràng rất đau đớn.
Turgeis bất ngờ quay cái nhìn nghi ngờ sang Wulnoth vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
"Anh ta có tỉnh lại lần nào khi anh tr.a tấn anh ta không?"
"Tôi không để ý lắm" Wulnoth trả lời, bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi sự can thiệp của Turgeis bởi vì ông ta biết mình sẽ chẳng thể làm gì được tên tù nữa.
Turgeis gầm gừ trong cuống họng, một âm thanh Erika sẽ nhận ra rõ ràng “Nói dối”. Và thực tế thì anh nghi ngờ rằng người tù chẳng hề có cảm giác gì về trận đòn roi đó. Anh cũng nghi Wulnoth chẳng có gì khó chịu về việc đó, vì ông ta biết rõ cô chủ của mình sẽ rút lại quyết định, mà ông ta thì chẳng muốn bỏ lỡ một giây phút nào để tr.a tấn người khác ngay khi có cơ hội. Wulnoth hẳn thích nạn nhân của ông ta cảm nhận được đòn tr.a tấn của mình, đau đớn vì nó, nhưng trong trường hợp này, hắn sẽ cảm thấy cơn đau say đó. Turgeis thử tìm cách giằng đứt sợi dây trói trên tường nếu mà anh đủ khỏe, và dĩ nhiên anh thừa sức làm việc đó. Anh đỡ người đàn ông trước khi anh ta ngã, ngạc nhiên mặc dù anh đã dự tính trước về sức nặng của người đàn ông này, anh ta quá nặng mặc dù thân trên của anh ta trông có vẻ thon chắc, với những cơ bắp nổi lên thấy rõ.
Turgeis cẩn thận hạ anh ta xuống sàn nhà, đỡ lấy đầu của anh ta. Anh cảm nhận được cơn sốt và một cục u to đùng sau gáy của anh ta.
Một lần nữa, ánh mắt của Turgeis chiếu vào Wulnoth với đầy sự buộc tội khiến cho hắn phải quay mặt về phía cửa. “Ông đã nói dối cô ấy” Turgeis ha thấp giọng. “Anh ta bị thương như anh ta đã nói”
Wulnoth vẫn cố gắng nói dối, dù khuôn mặt trắng bệch của hắn đang tố cáo hắn. “ Tôi không biết”
“Cái mà ngươi sẽ phải cảm thấy - !”
Turgeis dừng lại, cảm thấy bất ngờ vì anh đang thể hiện sự giận dữ của mình. Anh đã học được các kiềm chế mọi cảm xúc từ khi còn nhỏ bởi vì anh quá to lớn. Chỉ một cú đánh, anh đã suýt nữa giết ch.ết người anh trai của mình, anh ta không bao giờ quên điều đó, đó chính là lý do tại sao anh ta lập mưu để giết anh
Anh quay lưng lại Wulnoth, cảnh báo: “Nếu ngươi còn đến gần anh ta, ta sẽ giết ngươi.”
Thông điệp rất đơn giản. Anh là người đơn giản ít nói. Thực tế, tối nay anh đã nói nhiều hơn so với cả tháng trước. Và hiện giờ anh không có một khái niệm sẽ phải làm như thế nào. Ốm đau, thương tật nằm ngoài tầm hiểu biết của anh. Nhưng anh không thể đưa anh ta đến chỗ bà thầy lang bây giờ. Bà ta hẳn vẫn đang bận rộn với Thurston. Erika cũng biết chữa bệnh, nhưng nàng không thể rời khỏi cậu bé được và bên cạnh đó nếu tránh được, anh sẽ không kể cho nàng về việc này.
Anh nghĩ đến việc đưa anh ta đến nơi sạch sẽ hơn, nhưng anh không nghĩ là người đàn ông này sẽ để ý đến xung quanh khi anh ta tỉnh dậy – nếu anh ta có thể. Do đó anh ra ngoài ra lệnh một tên lính gác: “Kiếm người mang cáng, chăn, nến, nước và thức ăn. Nhiều thức ăn vào. Đưa chúng đến đây, rồi đứng đợi ở ngoài phòng của cậu chủ. Khi nào thầy thuốc xong việc ở đó thì đưa bà ấy đến chỗ ta.” Người lính gác vốn biết khá nhiều về Turgeis khi đứng gần anh ta mỗi ngay bên bàn ăn, thực sự ngạc nhiên khi nghe thấy anh chàng vốn rất kiệm lời này ra lệnh như vậy. Và dĩ nhiên là anh ta vẫn tiếp tục: “ Không được để cô chủ Erika biết việc này, đặc biệt là việc ta cần đến thầy lang”.
Turgeis quay lại cái hố, vừa lúc nghe thấy tiếng người tù rên rỉ và tiếng huýt sáo:”Răng của thần Thor không thể sắc nhọn thế này” ("Thor"s teeth cannot be this sharp.")
Anh tiến tới ngồi xổm bên cạnh người tù. Anh ta vẫn chưa có chuyển động nào hơn là những tiếng nói này. Những tiếng từ quê hương Na Uy của Turgeis nghe thật êm tai. Bởi không giống như họ đã suy đoán, anh sợ rằng tất cả những gì anh ta nói đều là sự thật. Wulnoth, tên khốn nạn ấy đã buộc tội anh ta chỉ bởi vì anh ta là một kẻ lạ mặt, trong lúc đáng lẽ họ phải giúp anh ta khi anh ta yêu cầu sự giúp đỡ.
Đôi mắt anh ta nhấp nháy, những ngón tay nắm chặt lại. Tiếng rên rỉ nữa có lẽ do cơn đau đầu mà cục u sau gáy gây ra. Lần đầu tiên trong nhiều năm anh bắt đầu nói tiếng Na Uy. “Tôi nghĩ anh không nên cử động”. Nửa rên rỉ, nửa cười mỉm. “Tôi không nghĩ là tôi muốn thử. Sao lưng tôi như có cảm giác như bị đốt thế?”
Anh ta không nhớ chút gì vì trận đòn roi sao? Thế cũng tốt, nhưng sự xấu hổ vẫn khiến cho anh cảm thấy thực sự không thoải mái. Đáng lẽ anh đã có thể ngăn cản được chuyện này. Erika đáng lẽ không nên ra quyết định đó, và chuyện này đáng lẽ không xảy ra nếu nàng không mất bình tĩnh. Anh quyết định không trả lời câu hỏi đó.
"Nói cho tôi tên người mà anh muốn tìm sự giúp đỡ."
Dường như Selig đã đợi cả đời để nghe những câu này. Đó là những gì mà anh đang tìm kiếm.
Giúp đỡ. Em gái anh, cô ấy sẽ đến đây vì anh. Anh chỉ có thể tin tưởng vào cô.
“Em gái tôi, Kristen, vợ của Royce ở Wyndhurst, gần Winchester. Anh ta sẽ - “
Anh khẽ cử động, không biết rằng nó sẽ khiến cho anh đau đớn biết chừng nào. Rằng sự gồng mình bản năng chỉ khiến nó càng tồi tệ hơn. Anh không thể thở được. Không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa.
“Thư giãn nào” Turgeis nói. “Thầy thuốc sẽ đến đây mau thôi.”
Selign không nghe thấy gì, bởi anh đã nhớ ra tại sao anh lại đau đớn đến vậy. “Cô ta … đánh … tôi. Thực sự cô ta…"
Anh không thể tiếp tục ý nghĩ. Nó đã trôi theo những suy nghĩ khác, chẳng có gì để giải thích điều gì quấy rầy anh, mãi một lúc lâu sau, khi anh bật cười, nghĩ đến nàng. Mái tóc mật ong ánh lên sắc đỏ của nàng, đôi môi đầy đặn đã nhạo báng anh, hứa hẹn sự ngọt ngào, nhưng sẽ không bao giờ dành cho anh.
Nàng ta ở ngoài tầm với, trong khi những trận tr.a tấn giáng xuống, lửa và băng, búa và roi da, dấu sắt nung đỏ làm lành vết thương của anh trước đây hở ra, chất độc mà chúng bắt anh uống, khiến anh nôn mửa hết lần này đến lần khác khiến cho anh không bao giờ có thể lấy lại sức mạnh của mình.
Anh biết anh đã gào thét lặp đi lặp lại nhiều lần, dù anh không nghe thấy âm thanh của nó, tiếng cười của nàng ta cứ lớn dần lên, cho đến khi nó vang vọng trong đầu anh và trở thành nỗi đau lớn nhất, bởi anh cảm thấy nhục nhã, bị sỉ nhục không vì lý do gì. Tiếng cười thể hiện sự vui thích của nàng vì sự trả giá của anh, sự coi thường của nàng vì sự yếu đuối của anh. Anh không thể thoát khỏi chúng, và những cơn đau. Nàng ta luôn ở đó, quan sát, cười cợt và tự mình quật những đòn roi da lên mình anh, không quá đau đớn, nhưng chúng chính là cú đòn lớn nhất đối với lòng tự trọng của anh.
Một người phụ nữ trẻ, quá trẻ để có thể đối xử một cách tàn nhẫn đến vậy. Anh thực sự mong nhận sự an ủi cảm thông từ nàng, một nỗi đau khác mà anh phải đối mặt, nhưng tất cả những gì nàng muốn là trừng phạt anh. Và tiếng cười cứ vang vọng mãi. Anh ch.ết dần khi cứ phải nghe chúng mãi.
Turgeis ở cạnh Selig Thần thánh cho đến khi Elfwina đến chăm sóc anh ta. Anh để anh lại với người thầy thuốc khi anh quay lại xem Erika. Nhưng nàng vẫn đang ở cạnh Thurston, và không có vẻ gì là nàng sẽ rời khỏi cậu bé đêm nay.
Turgeis đã cho người đến Wessex, anh có vài tiếng để ngủ khi anh có cơ hội. Gần sáng, anh quay lại cái hố. Tiếng cười của bà thầy thuốc khi anh bước vào cho anh hi vọng rằng tình trạng của Selig đã khá hơn, anh hỏi:
“Anh ta khá hơn rồi chứ?”
Elfwina thậm chí chẳng thèm cố gắng để che giấu sự mỉa mai của bà ta, vẫn đang tự cười với mình. “Không, cơn sốt của anh ta trở nên tệ hơn. Nó có thể giết ch.ết anh ta”
Turgeis cứng người. "Vậy tại sao bà lại cười?"
Sự giận dữ của anh chẳng khiên bà ta sợ chút nào. “Bởi vì ta cảm thấy thật thỏa mãn khi nhìn thấy 1 tên Celt phải chịu đựng như thế. Ngươi biết đáy một trong số chúng đã giết chồng của ta ”
Anh không biết và cũng không quan tâm. “Nếu bà không chữa cho anh ta chỉ vì ác tâm —"
"Không, thư giãn đi, Viking. Ta buộc phải giúp hắn hết sức có thể, dù ta chẳng thích gì hắn. Chữa bệnh là nghề của ta, ta không có lựa chọn nào khác. Nhưng ta thích thú khi được nói rằng tất cả những gì ta làm sẽ chẳng giúp được gì cho hắn mấy, và chẳng có gì khác để làm nữa" Bà ta tiếp tục cười, một âm thanh thật khó chịu. " Thậm chí thuốc cũng chẳng có tác dụng gì. Cơn sốt vẫn tăng cao, khiến hắn chìm vào ác mộng. Ta đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng hắn nghĩ là hắn ta đang bị tr.a tấn. Đó chẳng phải lỗi của ta khi hắn phải mơ phải ác mộng. Ngươi hỏi tại sao ta lại cười ư? Bởi vì đó ngoài tầm tay của ta.”
"Biến đi, nếu bà chẳng làm được gì hơn nữa. " Turgeis gằn giọng. "Chẳng có gì hài hước ở đây cả."
"Đó là ngươi nói vậy, nhưng ta nghĩ khác. Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù cho chồng ta, nó tự đến với ta, chẳng cần phải động tay chân gì cả. Đó là công lý, Viking."
"Anh ta thậm chí không phải là người Celt, bà già ngu ngốc."
Đáp lại, mụ phù thủy già phát ra một tràng cười nhạo báng.
"Ta có mắt, ta không nhầm."
Anh không thèm nói với bà ta nữa. Anh kéo mạnh và tống bà ta ra cửa. Bên cạnh anh, Selig rên rỉ, vẫn chìm đắm trong sự đau đớn của cơn mê sảng.
Trời đã sáng trước khi Erika rời khỏi phòng của đứa cháu thân yêu. Nàng đã không ngủ một chút nào, ngồi cạnh Thurston cả đêm, nắm bàn tay bé nhỏ của cậu, đau đớn mỗi lần cậu cử động và rên rỉ. Turgeis đã nắn thẳng lại xương, Elfwina đã bó nó lại và để lại thuốc cho cơn đau và sưng tấy, nhưng sẽ mất hàng tuần trước khi cơn đau biến đi, hàng tháng để biết xem liệu cánh tay của cậu có liền lại bình thương không. Và nàng sẽ lo lắng từng giờ trong thời gian đó, cầu nguyện rằng nàng đã làm điều đúng đắn. Nàng đã bảo Elfwina rằng nàng đã nhìn thấy người ta nắn lại xương trước đó, nhưng thực tế thì nàng chỉ nhìn thấy điều này có một lần trước đó, khi mà anh trai nàng bị gẫy chân. Ragnar đã cầu xin nàng bảo Turgeis cố gắng nắn thẳng lại xương cho anh trước khi nẹp xương, điều mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ và anh cũng vậy, nhưng anh quá tuyệt vọng với những dự định cho cuộc đời mình đến mức anh không muốn từ bỏ chỉ bởi vì tai nạn đã khiến anh tàn phế. Một trong những người anh trai của họ đã gặp một tai nạn và phải chịu sự khập khiễng và đau đớn cả quãng đời còn lại vì điều đó. Và anh ta đã không được đối xử tử tế bởi cha mình, họ hàng và dĩ nhiên những người ngoài.
Ragnar sẵn sàng cố gắng để tránh chịu chung số phận. Và nó có tác dụng, ngẫm nghĩ kỹ về nó thì nó có vẻ khá logic. Nhưng không thể chắc chắn rằng nó có tác dụng mọi lúc, hoặc có tác dụng với cả tay lẫn chân, với một đứa trẻ một người đàn ông? Erika biết chút ít về thảo mộc và nàng có thể khâu vết thương nhưng nàng không biết gì về những phần bên dưới làn da. Và cũng rất ít thầy thuốc biết.
Nàng quá kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần vì quá lo lắng. Và trong vài giờ ngồi đó, nghiền ngẫm không phải về Thurston mà là về người tù trong cái hố, về thái độ vô lý của anh ta – và phản ứng vô lý của nàng đối với anh ta.
Nàng không quan tâm lý do của anh ta là gì. Nhưng nàng không có lý do nào để biện minh. Nàng đã quá quen thuộc với những gã đàn ông kiêu căng. Nhưng người đàn ông Đan Mạc – Vikings, giống như cả thế giới vẫn nghĩ, là những kẻ kiêu ngạo từ bản chất. Nàng cũng chẳng lạ gì những người đàn ông đẹp trai. Chẳng hạn như Ragnar và một vài người thuộc hạ của anh đều có thể khiến các cô gái ngoái nhìn. Nàng không quen bị sỉ nhục, nhưng liệu nó có đủ là một lý do khiến nàng tự biến mình thành con ngốc? Hoặc gây hại đến một người khác?
Nàng không mấy ngạc nhiên khi tìm thấy Turgeis đang đợi nàng bên ngoài phòng của Thurston. Nàng không muốn nói về gã người Celt. Không muốn biết liệu Wulnoth đã gây ra điều gì. Tội lỗi của nàng sẽ trở nên không thể chịu được nữa.
Nhưng nàng vẫn hỏi, “Anh ta vẫn ổn chứ?”
Turgeis cũng không ngủ được mấy. Và anh không thể cho nàng câu trả lời mà nàng muốn nếu không nói dối. Nhưng anh biết rõ rằng sự thật sẽ dày vò nàng như thế nào. Người đàn ông đó đã bảo nàng tự kiểm tr.a vết thương trên đầu anh ta. Nàng không buộc phải làm thế, nhưng nàng sẽ tự trừng phạt mình bởi vì nàng đã không làm. Anh ta sẽ dễ dàng sống sót nếu phải chịu trận đòn đó, nhưng còn những vết thương khác và cơn sốt? Elfwina, người thầy thuốc duy nhất của họ, không mang lại mấy hi vọng, và anh cũng không muốn sự giúp đỡ của bà ta nữa, bà ta là một mụ phù thủy đầy hận thù.
Do đó anh nói dối. “Anh ta sẽ ổn thôi”
Nụ cười mệt mỏi của nàng đã bào chữa cho lời nói dối của anh. Nếu người tù ch.ết, anh đơn giản chỉ cần thanh toán xác của anh ta và nói với nàng rằng anh ta đã trốn thoát sau khi giết ch.ết Wulnoth. Sẽ thoải mái hơn khi biến nó thành sự thực.