Chương 23
Ngày từng ngày trôi qua không có gì thay đổi. Sự lo lắng của Erika, sự có mặt thường trực của Selig làm cho thời gian trôi qua nhanh chóng, ít nhất là đối với nàng. Một chuỗi các chuyện thường nhật nhanh chóng được tạo ra. Ivarr sẽ đến vào mỗi buổi sáng và buổi tối để xem sợi xích của nàng. Anh ta sẽ mở chốt ở trên tường nhưng không phải ở cổ nàng. Ban ngày, nàng được gợi ý là xếp nó lại quanh cổ nàng như một chiếc vòng cổ. Nàng làm vậy chỉ đơn giản vì nó giữ cho nàng không làm vướng chân nàng, ngạc nhiên thay, nó nhẹ giống như một chiếc vòng cổ vậy
Kristen có vẻ ghét sợi dây xích hơn nàng. Thêm hai lần nữa Kristen đến yêu cầu Selig bỏ sợi dây xích đi, nhưng anh không mảy may đồng ý.
Chúng không bao giờ được tháo ra.
Anh không nói như thế với em gái mình nhưng Erika không thể quên những lời nói đó và nàng đã chán nản như thế nào bởi những lời nói ấy. Mẹ anh cũng bình luận về sợi dây xích, không mạnh mẽ như Kristen, hầu như chỉ với thái độ tò mò. Và Selig trả lời tương tự.
Erika không thể chấp nhận chuyện này mà không nỗ lực để thay đổi nó. Ngón tay nàng thường xuyên nhức nhối vì nỗ lực tháo bỏ sợi dây xích khóa vào nàng mỗi đêm. Nàng không bao giờ đạt được điều gì ngoài việc chịu thêm đau đớn.
Kể cả sự nhẹ nhõm nàng cảm thấy khi được thoát ra khỏi bức tường vào ban ngày cũng không kéo dài lâu, bởi vì nàng hề được tự do. Eda hoặc Kristen sẽ đến đưa nàng đến nhà vệ sinh nếu cần thiết. Nhưng đó là thời gian duy nhất nàng được ở ngoài phòng ngủ của Selig- và sự hiện diện của anh. Việc mẹ anh cho anh ít tự do hơn lại là một chuyện khác. Anh chỉ bị bắt ở trên giường cho đến khi sức khỏe bình phục. Còn nàng, nếu Selig làm theo quyền của anh ta, sẽ không bao giờ có lại tự do ấy.
Nàng không bao giờ hỏi lại chuyện gì sẽ xảy ra với nàng một khi anh bình phục. Một mặt, nàng mong muốn sự trì hoãn. Mặt khác, nàng muốn chuyện này kết thúc để nàng có thời gian hồi phục khỏi nhưng cực hình mà anh dự định trước khi anh trai nàng đến. Đó chỉ là giả dụ, dĩ nhiên, rằng nỗi đau nàng phải gánh chịu sẽ đủ để thỏa mãn Selig. Luôn luôn có khả năng rằng anh bị tổn thương về mặt tinh thần.
Nàng lo lắng về chuyện đó. Nàng lo lắng về Thurston và cánh tay gẫy của cậu, tự hỏi rằng người nào sẽ nâng niu và yêu quý cậu khi nàng không ở đó để làm điều đó. Nàng lo lắng về Turgeis đang cố gắng quyết liệt để giải cứu nàng và bị bắt. Và nàng lo lắng nàng có thể sẽ ở đây hang tháng trời trước khi Ragnar biết được rằng nàng đã bị bắt.
Có người sẽ được cử đi để tìm anh, nhưng anh không ở cố định một chỗ khi anh đang tìm kiếm một người vợ cho mình và một người chồng cho Erika. Anh có thể ghé thăm vùng đất của Guthrum, nhưng cũng có thể anh đi tận vùng phía bắc xa xôi của Nauy, và người Mercian vẫn còn chút quyền lực ở phía đông. Ragnar thực chất có thể đi xa trong vài tháng.
Trò chuyện với Selig không phải vui vẻ gì. Nàng thường kết thúc với sự giận dữ hoặc sợ hãi hơn. Thế nên nàng không bao giờ bắt chuyện với anh. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng bắt chuyện với nàng cho đỡ chán, và đôi khi anh cũng cho nàng thấy mặt khác của anh, những điểm mà những người phụ nữ ngưỡng mộ anh biết rất rõ.
Anh có thể thực sự làm người khác say mê, có thể rất thú vị. Anh có thể làm cho một người phụ nữ cảm thấy mình đặc biệt. Và anh có thể khiến Erika mất cảnh giác với một lời nói hoặc một cái nhìn có thể làm trái tim nàng đập nhanh hơn. Những tưởng tượng mà anh có thể mang đến, và khi nàng bắt gặp mình có một tưởng tượng về anh, nàng gần như phát khóc, nhưng không phải trước khi nàng tưởng tượng về cảm giác được vòng tay mạnh mẽ ấy ôm lấy vuốt ve nàng, về hương vị của đôi môi hấp dẫn đó, về đôi mắt ấy đong đầy những xúc cảm và ham muốn chỉ dành riêng cho nàng và chỉ nàng mà thôi.
May mắn thay, anh không thể hiện những điều kỳ diệu đó đủ để nàng quên đi sự độc ác mà anh dành riêng cho nàng.
Một tuần trôi qua, Selig bắt đầu rời khỏi giường ngoài sự kiểm soát của mẹ anh. Anh không đi đâu xa, không rời khỏi phòng nhưng bắt đầu di chuyển để cơ bắp hoạt động. Và anh cũng nắm lấy sợ xích của Erika và dắt nàng đi vòng quanh phòng với anh.
"Tập làm quen với nó đi," đó là tất cả những gì anh nói đáp trả lại cái nhìn đầy thắc mắc của nàng trong lần đầu tiên.
“Với cái gì?”
Anh không trả lời, kể cả khi nàng hỏi lại thêm một lần nữa. Nàng giả định rằng anh nghĩ nàng cũng cần phải vận động giống như anh. Thực tế thì đúng vậy. Tất cả những gì mà nàng làm là ngồi trong cái góc của mình, giờ qua giờ, không dám đi lại trong phòng nếu không có sự cho phép của anh, miễn cưỡng phải hỏi anh bất cứ việc gì.
Đó là ngày đầu tiên nàng từng đứng bên cạnh anh, cảm giác được chiều cao 6 feet rưỡi của anh. Nàng đã nhìn thấy anh đứng trước đó, dĩ nhiên, nhưng nàng chưa bao giờ đứng gần anh như thế. Và nàng chưa từng nghĩ anh lại cao đến vậy. Nàng không phải người phụ nữ bé nhỏ, ít nhất là không nếu so với những người phụ nữ Saxon, nàng cao hơn hầu hết bọn họ. Ở đây, chỉ có duy nhất Kristen cao hơn nàng vài inches, còn Selig cao hơn nàng đến cả foot. Và bây giờ, anh đang dần lấy lại sức mạnh của mình, chiểu cao đó khá là đáng sợ.
Nhưng cái ngày mà nàng không thể quên là khi anh đang ngủ, lúc chiều muộn, không ai ở đó để biết rằng cơn ác mộng của anh bắt đầu ngoại trừ nàng. Nàng cũng đang mơ màng trong giấc ngủ, thời tiết quá nóng và oi bức, không có một cơn gió nào từ cửa sổ để làm dịu không khí.
Tiếng rên rỉ đầy đau đớn khiến nàng mở mắt. Nàng chưa từng nghe thấy điều gì như thế kể từ chuyến đi miền nam. Thông thường nàng biết khi nào Selig đau đầu, dù anh không bao giờ gây nên tiếng động nào cả. Trạng thái anh bây giờ rung một hồi chuông cảnh báo cho nàng đưa nàng đến gần giường anh trước khi nàng nhận ra mình đang làm gì. Khi việc đó xảy ra, nàng quay đầu lại hướng về cái góc nhỏ của mình. Nàng không quan tâm dù Loki có làm anh biến mất. (Loki: một ác thần trong thần thoại Bắc u). Nàng sẽ không đụng một ngón tay tới …
Tiếng rên rỉ khẽ khẽ làm ngưng mọi suy nghĩ của nàng lại và đưa nàng quay lại bên giường. Mất một giây để nàng biết rằng anh không phải đang nói chuyện với nàng, anh đang ngủ và đang phải trải qua một giấc mơ khó chịu khiến anh hết quay đầu sang bên này lại quay sang bên kia như muốn phủ nhận một điều gì đó. Nàng bắt đầu khi bàn tay anh đấm mạnh vào giường. Anh có thể bị bầm dập tiếp theo đó.
Nàng quyết định đánh thức anh dậy, trước khi anh khiến cho mình bị thương. Không phải vì nàng hành động theo khuôn phép hay vì nàng chưa từng thấy ai đau đớn trước đó. Đơn giản chỉ bởi vì nếu có thêm một vết thương nào nữa, nàng sẽ bị giam cầm trong căn phòng này với anh lâu hơn. Không một lý do nào khác có thể khích lệ nàng đến bên giường và lắc vai anh dậy.
Tiến đến gần chỗ anh hơn, nàng có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm. “Đừng … đừng cười nữa. Dừng lại … phải dừng lại.”
Erika cứng người lại khi nhận ra anh đang mơ về nàng. Anh đã nói sẽ làm nàng không bao giờ cười được nữa. Đó là mục đích của anh, làm cho nàng đau khổ đến mức nàng không bao giờ tìm lại được niềm vui nữa. Nhưng trong giấc mơ của anh, chắc hẳn anh không thành công, nếu không anh đã không khổ sở đến vậy.
Nàng những muốn để anh lại với giấc mơ đó. Nhưng nó chẳng giúp ích gì cho nàng nếu như anh làm mình bị thương. Vì vậy, một cách bực bội vì những hang loạt những điều bực bội mà nàng đang cảm thấy, nàng lắc anh một lần nữa – kết quả của việc đó, không thể lường trước được.
Mắt anh mở ra, không tập trung. Một tay anh dời đến phía sau gáy nàng. Và trước cả khi nàng có thể kêu lên, nàng bị kéo xuống phía anh tới một nụ hôn.
Nó không giống như bất cứ cái gì nàng đã trải nghiệm qua hoặc mơ đến, sự tuyệt vời tràn ngập các giác quan của nàng. Những bực bội tan biến. Không có chỗ cho chúng khi quá nhiều cảm xúc mời ùa tới thu hút sự chú ý của nàng. Đôi môi anh chà xát lên môi nàng, đùa nghịch với đôi môi nàng, khẽ tách chúng ra mở đường đưa lưỡi anh vào.
Hơi nóng ẩm ướt, êm dịu, mềm mại như lụa và một cơn lốc xoáy khoái cảm ùa đến. Erika quên cả thở, quên cả việc nàng đang tựa vào, vùi mình vào ngực anh.
Điều này có lẽ làm cho anh thức tỉnh, bởi vì đột nhiên anh đẩy nàng ra, lăn người về phía giường và nàng ngã khỏi giường.
Anh ngồi dậy nhìn chằm chằm xuống nàng đang choáng váng trên sàn nhà. “Vì chiếc búa của thần Thor, cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Tôi!" Nàng đang bò trên đầu gối của mình, quá căm phẫn để có thể nói gì. “Tất cả những gì tôi làm là cố đánh thức anh dậy. Anh bị ác mộng – mà thực ra có thể là mộng đẹp nhưng chẳng qua anh không thích thôi."
Anh đưa lưng bàn tay quẹt ngang môi mình để lăng mạ nàng. “Tôi chẳng nhớ có giấc mơ nào cả.”
Erika cũng không thèm trả lời cho đến khi nàng cũng hành động giống anh, đưa tay chà lên môi để xóa sạch cảm giác của anh trên môi mình. Rồi đầy khinh miệt, nàng nói. “Quá tệ.”
"Tôi cảnh cáo cô, wench—"
"Đừng có mà bực bội," nàng đốp lại. "Đó là lỗi của anh, không phải của tôi. Và lần tới nếu anh còn cưỡng hôn tôi, cẩn thận đấy. Tôi sẽ dùng răng xé anh ra."
Máu nóng bùng lên mặt anh, anh quá tức giận và sỉ nhục nàng. “Cô không nên để chuyện này xảy ra lần nữa. Tôi thà hôn lên đít lợn còn hơn."
Việc này cũng khiến Erika mặt đỏ tía tai như anh. "Tôi cũng nghĩ giống hệt anh đấy."
Anh ném cái chăn ra để rời khỏi giường. Erika quá tức giận để rút lui lần này. Tay nàng chống nạnh. Cằm nàng ngẩng cao lên. Việc anh đang mặc đồ lót, như bình thường anh vẫn mặc khi vận động quanh phòng dạo gần đây, là một sự may mắn, nhưng nàng sẽ không chịu thua, việc đó phỏng có ích gì.
"Chuyện gì xảy ra ở đây thế?"
Erika không bao giờ biết chuyện gì có thể xảy ra. Sau khi nàng bình tĩnh lại, nàng cảm thấy biết ơn vì điều đó. Mới đây, nàng và Selig cùng quay ra và thấy mẹ của anh đang đứng ở cửa. Bà trông có vẻ không hài lòng chút nào.
Selig quay lại tựa mình vào gối. “Chỉ một chút bất đồng nhỏ thôi mẹ ạ,” anh nói trong tiếng thở dài.
"Nhỏ thôi sao?" Bà khịt mũi. "Còn hơn cả to đấy chứ. Nhưng mà mẹ mừng là con đã có thể đi lại được rồi đấy."
Anh chống mình lên khuỷa tay. Ánh mắt đầy hi vọng đến tức cười. "Vậy là sự giam cầm của con sẽ được chấm dứt phải không?"
"Mẹ cho là vậy." Giọng bà cho thấy bà không thoải mái về việc đó chút nào. "Mặc dù mẹ nghĩ là con đã hồi phục được khá ổn. Con trông có vẻ bình thường rồi."
Selig cười toe toét. "Chuyện gì dẫn đến việc mẹ hủy bỏ việc cấm đoán ấy với con vậy vậy, trông mẹ có vẻ không vui?"
"Nghe bảo rằng đức vua sẽ đến đây trong vòng 1 giờ. Royce nghĩ rằng cậu ấy cần nói chuyện với con về vụ tấn công đã làm cho nó mất đi một giám mục. Nếu như con cảm thấy đủ khỏe để xuống sảnh—"
"Con đã đủ khỏe từ tuần trước cơ."
"Vẫn chưa được nửa tháng, Selig. Nếu mẹ có quyền—"
"Con biết mà mẹ," anh tiếp tục ngắt lời bà. Anh vẫn cười toe toét. “ Và con sẽ cần kha khá thời gian để mặc quần áo để không bị mệt. Chắc là mẹ nên đi để con có thể bắt đầu. Con nghĩ rằng nó sẽ mất đến cả tiếng trước khi Alfred đến."
Cái nhìn của bà có đầy vẻ hoài nghi, nhưng bà cũng dời đi. Và Selig vội chạy ngang phòng đến chiếc rương của anh.
Erika mỉa mai. "Anh nên cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, nói dối với mẹ mình như thế."
"Tại sao?" anh bộp lại, vẫn cười toe toét, cuộc tranh luận của họ trước đó đã bị lãng quên. "Khi bà ấy biết rất rõ rằng tôi sẽ xuống dưới lầu trong vòng 10 phút nữa. Trái ngược với những gì cô nghĩ, không thể nào lừa được người phụ nữ ngọt ngào đó đâu."