Chương 25
Hai ngày tiếp theo, Erika bị bỏ lại một mình. Nàng không quan tâm đến chuyện đó lắm, mặc dù sự tự do của nàng bị hạn chế trong cái góc nhỏ trong phòng của Selig. Anh không những khóa cửa vào cái ngày anh đưa nàng lên gác ngay trước khi đức vua đến mà còn xích nàng vào tường. Không có hi vọng nào cho nàng thoát ra khi vắng mặt anh kể từ ngày hôm đó.
Ba lần những người phụ nữ đến gõ cửa phòng, đó hẳn là những người phụ nữ Saxon nàng nhận biết được qua tiếng nói của họ. Tất cả bọn họ đều đi tìm Selig, có lẽ vì không thấy anh trong đại sảnh nên họ đều nghĩ anh đã quay về phòng. Erika tự hỏi đã bao nhiêu lần anh đùa giỡn với các quí vô xinh đẹp ở trong căn phòng này, bởi những người phụ nữ đó tìm đến đây mà không nhầm lẫn. Và bây giờ anh sẽ vui đùa với họ ở đâu khi mà nàng bị nhốt trong phòng anh thế này. Có lẽ là những căn phòng khác chăng?
Eda đến như thường lệ với thức ăn, và bây giờ là với cái chậu, bởi vì bà không thể tháo xích từ trên tường cũng như Erika, và Selig hiếm khi ở đây để làm việc đó. Người hầu già không còn nhìn nàng với ánh mắt thiếu thiện cảm như mới đầu. Ánh mắt của bà chứa đựng sự thương hại, điều mà Erika chẳng thích chút nào.
Nàng sẽ thoát khỏi tình trạng khó chịu này, chỉ có vấn đề thời gian thôi. Hơn nữa nàng vẫn đang chống lại việc tự thương hại bản thân, nàng không muốn ai thương hại nàng hết.
Hôm qua, Eda đã tán chuyện rất tử tế về nhà vua và đoàn tùy tùng, bà không mong đợi sự hưởng ứng từ Erika và quả thật nàng cũng không đáp lại. Rõ ràng là Alfred đến đây rất nhẹ nhàng, với ít tùy tùng đi theo và có vẻ như sẽ rời khỏi đây vào mấy ngày tới – một tin tức chẳng tốt lành gì với nàng.
Tuy nhiên, hôm nay Eda không chỉ tán chuyện một mình. Lần đầu tiên bà đề cập đến vấn đề cá nhân và làm Erika ngạc nhiên với lời bình luận, “Cô không tưởng tượng nổi cô khiến tôi liên tưởng đến Kristen của tôi nhiều đến mức nào đâu – ngoại trừ việc cô ấy là một chiến binh."
Erika không thể im lặng được sau đó. "Ý bà là tôi không phải một chiến binh?"
"Cô không phàn nàn chút nào, cô gái. Cô để Selig làm những việc nó."
Erika hoài nghi. "Tôi không thấy có cách nào để dừng anh ta lại."
"Cô có làm gì không? Ông chủ Royce của tôi còn sắt đá hơn nhiều. Anh ta mất nửa gia đình của mình trong vụ tấn công của người Viking. Nhưng Kristen đã khiến anh ta thay đổi. Và cô ấy đã được tháo bỏ sợi xích chỉ bởi vì anh ta biết là cô ấy ghét sợi dây xích. Selig có biết là cô ghét chúng không, hay cô để cho anh ta nghĩ rằng cô không quan tâm? "
Erika đã từng nghĩ về điều đó, nhưng rồi nàng giải thích đầy tự vệ. “Selig muốn trả thù tôi. Anh ta sẽ vui mừng nếu biết tôi ghét những sợi dây xích."
Eda khịt mũi. "Sự trả thù là mới mẻ đối với chàng trai trẻ. Tôi nghi ngờ rằng anh ta biết mình đang muốn cái gì. Nhưng cô đang chiến đấu với người đàn ông trong mộng của mọi phụ nữ. Anh ta sống để thỏa mãn những người đàn bà. Làm tổn thương họ là một điều xa lạ đối với anh ta. Nếu anh ta nghĩ anh ta đang thực sự tổn thương cô, tôi tự hỏi không biết sự thù địch này sẽ kéo dài trong bao lâu."
Sau khi Eda rời khỏi phòng, Erika dành lúc lâu để nghĩ về những điều bà nói. Làm tổn thương phụ nữ là điều xa lạ đối với Selig, nhưng anh rõ ràng học bài rất nhanh – không như thế không công bằng. Thực ra chưa lần nào anh làm tổn thương nàng. Một vài cuộc tranh cãi hiếm hoi là do nàng tự mình chuốc lấy không phải do anh. Hay vết phồng rộp ở chân nàng, chảy máu có thể tránh được nếu nàng hạ thấp sĩ diện của mình để xin một đôi giày.Và cả vết thương nơi má nàng cũng không phải là lỗi của anh, thực tế là nàng đã được anh cứu thoát khỏi sự trừng phạt nặng nề hơn.
Tất cả sự nhục nhã mà nàng gánh chịu dưới tay anh – và sự mất tự do, phải thừa nhận là sẽ thực sự đau đớn nếu như nàng không giành lại được tự do. Nhưng tất cả những chuyện đó thì nói gì về Selig? Eda có đúng không? Liệu kế hoạch trả thù của anh có chấm dứt không nếu anh nghĩ anh đang thực sự gây tổn hại to lớn đến nàng? Nếu nàng khóc, nếu nàng rên rỉ và phàn nàn …
Má nàng ửng hồng lên khi chỉ thoáng nghĩ qua chuyện đó. Nàng không thể làm như thế - không, trừ khi nàng không còn cơ hội nào khách. Lòng tự trọng đơn giản không thể xuống thấp như thế.
Và nàng có hi vọng, anh trai nàng. Nàng sẽ rời xa chỗ này và không bao giờ gặp lại những người này nữa, không bao giờ nghĩ đến sự nhục nhã mà nàng phải trải qua ở đây, không bao giờ - điều này cũng không thực sự đúng. Làm sao nàng có thể quên một người đàn ông như Selig Haardrad khi nàng đã khắc ghi rõ anh vào trong trí nhớ của nàng, giống như anh đang đứng trước mặt nàng vậy? Và nàng e rằng hình ảnh đó sẽ khó phai mờ trong nhiều năm sau này.
Đối tượng của những suy nghĩ đó của nàng xuất hiện vào buổi chiều hôm đó, mang theo nụ cười mà nàng khiếp sợ. Việc đầu tiên anh làm là thả nàng ra khỏi cái xích ở trên tường nhưng không đưa nàng sợi xích như thường lệ. Thay vào đó, anh dùng nó kéo nàng lên.
"Cô đang gặp may đó, wench,” Selig nói, giọng điệu hài hước. “Vấn đề tôi và cô cần giải quyết không cần phải đợi đến khi Alfred rời khỏi đây."
Erika thầm rên rỉ, biết rõ vấn đề mà anh định nói. “Tại sao?”
"Royce đã dẫn nhà vua và đoàn tùy tùng đi săn. Họ sẽ đi ít nhất vài tiếng đồng hồ. Chỉ có vài quý tộc là ở lại, phần lớn trong số họ là phụ nữ."
"Tại sao anh không đi săn? Hay là anh không còn thích những cuộc vui chè chén say sưa? "
"Giọng cô có vẻ đầy hi vọng, nhưng tôi sợ là tôi sẽ làm cô thất vọng thôi," anh trả lời, cố nhại giọng xin lỗi, dù anh chẳng thành công chút nào. “Tôi chỉ đơi thuần muốn dành thời gian … với cô."
"Cảm giác đó, dĩ nhiên, không phải từ hai phía."
Anh cười. Anh đang trong trạng thái rất vui vẻ tràn đầy sự phấn kích. Và nàng biết anh mong chờ gì. Anh không quan tâm nàng trả lời ra sao. Bởi chúng sẽ không hợp với ý định của anh
"Cô đã có vô số thời gian để suy nghĩ về những gì tôi nói—"
"Tôi chẳng suy nghĩ cái gì cả," nàng cắt lời nhanh chóng với một lời nói dối.
Nhưng sự trì hoãn không có tác dụng gì. “Thật không may, nhưng chuyện đó cũng không cần thiết” anh thích thú nói với nàng. "Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều để quyết định xem cô có gọi tôi là ông chủ - hay không. Đeo xích hay không. Cô chọn cái nào, Erika không trái tim?"
"Không."
"Cô sẽ ăn trên tay tôi, dưới chân tôi chứ? Tôi không đưa ra đề nghị đó bây giờ đâu. Có thể một lúc khác, nhưng không phải bây giờ."
"Và tôi không chấp nhận đề nghị nào hết."
"Trái lại, tôi nghĩ là cô đã lựa chọn rõ ràng."
Erika lùi một bước khỏi anh trong sự phủ nhận, nhưng sợi xích không cho phép nàng làm việc đó, và anh đơn giản chỉ cần dùng nó để kéo nàng lại gần.
Giọng của nàng cao vút lên, thể hiện sự hoảng hốt của nàng. “Tôi nói là tôi không chấp nhận các lựa chọn vớ vẩn của anh."
Anh trả lời với cái giọng chỉ dành cho trẻ con chậm hiểu. “Nhưng cô không được cho lựa chọn đó. Cô phải chọn những gì mà tôi đã nói, và bởi vì cô đã quyết định—"
"Tôi không quyết định gì cả!"
"Vậy thì tôi xin cô đấy. Tôi có thể thề rằng tôi không nghe thấy cô gọi tôi là ông chủ. Và tôi sẽ chấp nhận là tôi sai nếu cô lặp lại nó ngay bây giờ."
Để trả lời, nàng mím chặt môi đến trắng bệch lại. Dù vậy anh cũng chẳng khó chịu khi chứng kiến việc đó. Trái lại. Anh cười phá lên.
"Không ư?" anh nói với nàng. "Vậy thì có vẻ như tôi đã đúng. Cô đã quyết định khoe thân hình gầy gò của mình cho mọi người đều thấy. Và tôi chắc chắn những người còn lại trong đại sảnh sẽ thấy đây là việc khá thú vị đấy. Hãy cởi quần áo ra đi."
Nếu anh có ý định khiến cho lựa chọn của nàng nghe thật tệ hại thì anh đã thành công xuất sắc. Nàng ghê tởm cái cách anh đùa giỡn với nàng và thích thú với nó. Nhưng Erika không có ý định ngoan ngoãn hợp tác với anh lần này
"Tôi không có ý định mua vui cho ai cả,” nàng trả lời một cách rắn rỏi, “ít nhất là không với anh. Nếu anh không hiểu, đồ chậm hiểu, tôi không có ý định hợp tác với anh."
Anh có vẻ ngạc nhiên, như thể anh không thể đoán trước được sự phản kháng này. Lẽ dĩ nhiên là anh chẳng thích thú gì. Vẻ mặt giận giữ bất ngờ của anh có thể là giả vờ, nhưng nàng nghi ngờ điều đó.
"Công khai phản kháng lại ư?"
Nàng gật đầu. "Đó là ý tưởng của anh, không phải của tôi. Anh muốn cởi quần áo tôi ra ư, tự làm đi. Nhưng đừng có tướng là tôi sẽ ngoan ngoãn đứng đây để cho anh làm điều đó nhé."
Cơn giận dữ chỉ kéo dài trong vài giây, trước khi nó bị xóa sổ bởi một tràng cười sảng khoái. “Tôi dĩ nhiên là giỏi việc đó hơn cô rồi. Nhưng nhìn xem, cô đang ở thế bất lợi, bị xích thế kia. Sao cô không đưa cổ tay của mình ra đây, tôi sẽ bỏ chúng ra cho cô”
Sự công bằng? Từ anh ư? Nàng đáng lẽ phải ngay lập tức nghi ngờ, nhưng sự cám dỗ của tự do quá lớn nàng không thể chối từ. Và anh đã đưa ra một lý do rất hợp lý. Có thể anh thực sự muốn nhiều thách thức hơn, và có thể giờ trò chơi của anh sẽ thiên về thể lực. Dù thế nào thì nàng cũng có lợi thế hơn khi không bị xích.
Nàng đưa cổ tay ra. Quá muộn để nàng nhận ra rằng chiếc áo dài của nàng sẽ không cởi ra được khi mà cả hai cổ tay của nàng bị trói. Nhưng trước khi nàng giật tay lại, một chiếc xích đã bị tháo ra và treo lủng lẳng. Và vẻ mặt của anh thể hiện chính xác những gì giờ nàng đang phỏng đoán. Trò bịp bợm của anh đã thành công.
Thể hiện sự bực tức của mình, nàng quăng mạnh chiếc cùm vừa được tháo ra vào đầu anh. Nó quá thích hợp để làm vũ khí. Tuy nhiên khả năng của nàng thì không. Selig cúi đầu thật nhanh để tránh chiếc cùm và tóm lại cái tay còn lại vẫn đang bị xích, bẻ quặt chúng ra đằng sau lưng nàng.
Việc này, không may, lại khiến nàng dễ dàng trong tầm với của anh, và khi nàng cố gắng đẩy anh ra với cánh tay tự do của mình, nhưng nỗ lực của nàng không có hiệu quả chút nào, anh vẫn có thể tháo nút thắt ở thắt lưng bằng dây thừng của nàng bằng một tay. Anh thành công khi nàng không làm được, và trước khi thả nàng ra, anh nắm lấy chiếc áo choàng ngoài của nàng và kéo nó lên. Bởi chiếc áo choàng khá lỏng nên không cần giật mạnh chiếc áo cũng được kéo ra – cho đến khi nó vướng vào cánh tay của Erika vẫn đang cố hết sức ghìm nó lại.
Trong khoảnh khắc nàng đã nghĩ rằng nàng có thể thắng anh, nhưng anh thả lửng nó ở đó, thoải mái để nàng chôn mình và bất lực bên dưới chiếc áo choàng ngoài mà giờ đang trùm lên đầu nàng, trong khi đó anh xử lý đống dây buộc ở cái áo lót của nàng. Với 2 cánh tay bị bẫy, mặt bị che phủ bởi lớp áo, nàng rít lên trong tức giận, cố gắng vặn người ra khỏi anh. Một tay xung quanh thắt lưng nàng đã ngăn cản điều đó. Do đó nàng vùng vẫy, ít nhất là cố gắng để cánh tay nàng có thể nới lỏng ra để chống lại anh. Nhưng lớp vải chưa kịp rơi xuống thì chiếc áo khác đã bắt đầu bị kéo lên.
Nàng như phát điên lên vì mình không làm được gì, kể cả với hai tay của nàng đã được tự do. Nàng cố gắng ghìm tay xuống mình để anh không thể kéo được chiếc áo lên, nhưng anh chỉ cần tóm lấy chúng với một tay, khóa chúng trên đầu nàng để dễ bề cởi những chiếc áo dài ra. Mặc dù có lúc chiếc cùm bị vướng vào ống tay áo của nàng nhưng anh dễ dàng giằng chúng ra.
Nàng không được đưa cho cái gì để mặc cùng bộ quần áo nô lệ của mình, không đồ lót hoặc tất. Nàng hoàn toàn trần truồng. Nhưng sự nhục nhã vẫn chưa đến với nàng. Cơn giận dữ của nàng còn quá lớn, và chân nàng đang bị xích khiến nàng không thể chạy đi đâu được, thay vào đó nàng quay lại tiếp tục tấn công anh.
Đó dĩ nhiên là một nỗ lực vô ích khi chống lại một người cao lớn như anh. Anh chẳng có cảm giác gì khi nàng đấm anh, chỉ đơn thuần đứng đó và nhướng mày khi nàng lặp lại hành động đó lần thứ hai. Nàng bắt đầu tự hỏi làm thế nào cú đánh ở trên đầu anh có thể khiến anh đau đớn được. Nhưng khi nàng cố gắng vung chiếc cùm vào anh lần nữa, anh ngừng đùa giỡn với nàng và chấm dứt những nỗ lực của nàng một cách nhanh chóng.
Một lần nữa cánh tay nàng lại bị bẻ quặt ra đằng sau lưng, dù lần này anh không cần phải tháo một cái nút nào nữa. Lần này nàng bị ấn chặt vào người anh. Với khoảng cách này, thật đơn giản để một tay còn lại của anh lần theo cánh tay tự do của nàng từ vai cho đến cánh tay, dù nàng cố gắng vùng vẫy để nới lỏng ra. Cuối cùng cánh tay kia cũng bị khóa lại sau lưng nàng
Nhưng khi cánh tay còn lại của anh rời khỏi cổ tay nàng để với tới sợi dây xích vẫn còn gắn với nó, mắt nàng mở to khi nàng biết anh định làm gì. Và anh đã gắn chiếc cùm vào tay kia của nàng, tiếng động của nó khiến nàng rung mình.
Anh thả nàng ra, nhưng một phần sợi xích ở đằng sau nàng vẫn khiến cho nàng vướng bên người nàng. Nàng bị phơi người ra, hoàn toàn, bất lực thậm chí không thể lấy tay che ngực được. Đó là cách anh định đưa nàng đi diễu hành trước một đống phụ nữ thích thú khi nhìn một người Đan Mạch bị hạ nhúc đến mức đó ư?
Lòng kiêu hãnh của nàng bị sốc trong phút chốc, đủ để anh kéo nàng bằng sợi dây ra khỏi phòng mà không gặp phải sự phản kháng nào từ nàng. Không phải sự phản kháng nào cũng có ích, và nàng thậm chí không nghĩ đến việc phản kháng khi mà ý nghĩ về sự nhục nhã lần này do anh gây ra lún xuống. Những gì còn lại là cơn giận dữ tồi tệ nhất từ trước đến giờ.
Họ thậm chí chưa ra đến cầu thang khi nàng bắt đầu bùng nổ, xỉ vả anh hết lời. "Đồ bất lương hèn nhát. Đồ đần độn bẩn thỉu. Đồ lừa đảo cặn bã đáng khinh!"
Anh quay ngoắt lại, đối mặt với nàng trước khi từ cuối cùng được thốt ra, mặt anh đỏ bừng lên vì giận dữ. "Dám gọi ta như vậy ư. Quỳ xuống," anh giận dữ ra lệnh.
Không một chút do dự, nàng thả mình quỳ xuống, tựa người ra phía trước và cắn mạnh vào đùi phải của anh. Selig rú lên. Tựa vào nàng là phản ứng đầu tiên của anh, nhưng trước lúc đó, anh mất thăng bằng. Anh bám vào vai nàng để giữ mình khỏi bị ngã xuống, nhưng lại thành xô mạnh lưng nàng. Cuối cùng anh ngã đè lên người nàng.
Nàng bị cướp mất hơi thở trong khoảnh khắc. Khi hoàn hồn lại, nàng cố gắng đẩy anh ra khỏi người nàng, nhưng hai tay nàng không thể làm được gì vì chúng bị kẹt dưới sàn nhà bên dưới hông nàng. Nàng sử dụng những gì còn lại có thể cử động được, vai và hông nàng. Đó là một sai lầm.
Nàng cuối cùng cũng nhận ra rằng anh chẳng có ý định di chuyển, chỉ đơn thuần nhìn chăm chăm xuống nàng. Nằm trên một người phụ nữ trần truồng có thể không khơi lên ngọn lửa trong anh, nhưng những cử động của nàng nhằm đẩy anh ra đã khuấy động anh. Có một ngọn lửa ham muốn mạnh mẽ âm ỉ trong đôi mắt nâu của anh, và nàng có thể cảm thấy cái vật rắn chắc của anh ở gần chỗ giữa hai đùi nàng.
Trong cơn hoảng hốt, nàng thốt lên, “Hãy nhớ là anh ghét tôi!” ngay trước khi miệng anh cúi xuống nàng.
Sự căm ghét, hiển nhiên, không có ảnh hưởng gì đến chuyện này. Sự khuấy động mãnh liệt đã lấn át tất cả các cảm xúc khác. Nàng bắt đầu hiểu điều đó rõ ràng hơn khi khao khát bắt đầu che phủ suy nghĩ của nàng.
Người đàn ông này thực sự hơn cả tuyệt vời khi hôn. Anh ɭϊếʍƈ môi nàng, gặm nhấm chúng và lưỡi anh đẩy sâu vào tìm lưỡi nàng. Và đối với một cô gái không biết chút gì về nó, Erika hoàn toàn bị cuốn đi trong cơn sóng cảm xúc. Anh không chỉ hôn nàng. Nếu như vậy, có thể nàng đã tỉnh táo hơn – nhưng không, nàng không thể cưỡng lại được, và những điều anh đang làm đơn thuần chỉ khiến nó tồi tệ hơn thôi.
Anh hoàn toàn có thể tiếp cận những phần kín đáo nhất của nàng, và như thể đôi tay anh có ý chí của riêng nó, chúng từ từ kéo xuống một phần thân thể nàng. Cả hai tay anh trượt giữa thân thể họ chạm vào những phần kín đáo, ôm trọn lấy ngực nàng, xoa bóp chúng và tìm đến hai đỉnh hồng của nàng, chơi đùa với chúng, vặn vẹo chúng cho đến khi chúng cứng lại. Cơn sốc mà nàng cảm thấy rõ rết đến từng inch trên cơ thể nàng. Nàng rên rỉ trong miệng anh. Tiếng rên rỉ anh thậm chí còn lớn hơn.
Không ai nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới, nhưng giọng nói cứng nhắc thì rất rõ ràng. “Mẹ cho rằng con nói sự thật với mẹ rằng mấy tuần vừa rồi đủ để con hồi phục sức khỏe rồi chứ.”
Tiếng rên rỉ lần này của Selig không còn liên quan gì đến đam mê nữa. "Mẹ, đi … đi."
Giọng nói còn khô khan hơn. “Ý con là con không muốn có một khan giả ư? Con định gạt mẹ đấy à."
"Mẹ!"
Một âm thanh của đầy bực tức đáp lại lời khẩn cầu của anh, rồi tiếng bước chân xa dần.
Selig thở dài và cụng trán mình vào trán Erika. Phải mất một lúc cho anh nhận ra rằng mình đang thư giãn bên cô; rồi anh cứng người và lùi lại. Nàng gần như đã cứng lại như sàn nhà bên dưới nàng. Mỉa mai thay, mặt anh cũng nóng bừng vì xấu hổ giống nàng. Nàng không thể tìm được bất cứ sự công bằng hoặc hài hước nào ở đó.
"Bà ấy không nhìn thấy cô," anh đưa ra lý do mà nàng không thể xác minh được.
"Có vấn đề gì đâu nếu bà ấy nhìn thấy?" Erika trả lời một cách cay đắng. "Anh là người phải cảm thấy đáng xấu hồ vì chuyện đó. Sự xấu hổ của tôi đã có từ trước khi bà ấy xuất hiện."
Anh quắc mắt nhìn nàng trước khi anh đứng dậy, kéo nàng lên với anh bằng chiếc vòng ở cổ. Anh không cầm lấy chiếc xích đang rớt xuống nơi ngực nàng, ngoài việc quấn nó thêm một vòng quanh cổ nàng để nàng không bị vướng vào nó
"Cắn vào đùi một người đàn ông sẽ dẫn đến việc đó đó," anh nói một cách cứng nhắc.
"Bắt tôi quỳ xuống một lần nữa xem, và lần này tôi sẽ xem nếu tôi có thể tấn công vào phần khác của anh."
Mặt anh nóng lên và cơn giận của anh cũng vậy. “Cô giống như con điếm đang phát hỏa lên ấy.”
"Và anh thì ham muốn người đàn mà anh căm ghét!" nàng bắn trả lại.
Đó không phải là việc khôn ngoan khi mắng nhiếc anh về nỗi xấu hổ của mình. Ngón tay anh quay lại chiếc vòng, kéo nàng lên cho đến khi mũi họ gần như chạm vào nhau.
Với giọng thấp, đầy đe dọa anh nói. “Tôi khinh miệt cô, wench, không bao giờ nghi ngờ điều đó. Tôi khinh bỉ cô và dòng máu lạnh đang chảy trong huyết mạch của cô.” Và khi anh mỉm cười kinh tởm. “Ngoại trừ việc nó nóng lên khi một người đàn ông chạm vào cô phải không? "
Nàng nên cảm ơn khi anh chỉ đơn thuần ném lại lời sỉ nhục như thế vào. Nàng vẫn còn quá tức giận để biết ơn – hoặc để rút lui.
"Ít nhất thì tôi cũng không viện lý do, hoặc đổ tội lên người khác."
Anh bỏ tay ra khỏi nàng với một cú đẩy nhẹ, nói với cái giọng trầm gần như không kiểm soát được của mình. “Quay lại phòng tôi đi, wench. Tôi sẽ gọi Eda đến giúp cô. Cuộc du ngoạn ở dưới nhà sẽ được chuyển sang hôm khác."
"Khi mẹ anh không thể chắc chắn rằng đó là tôi mà anh đang lên cơn động dục với phải không?"
Nàng không đợi để xem lời châm chọc đó có hiệu quả như thế nào. Và thực tế, nàng bỏ anh lại đó, sôi sung sục – và vẫn còn quá khuấy động đến mức anh cảm thấy đau vì nó. Anh đứng đó trong vài phút, cố gắng kiềm chế. Nhưng không thành công. Anh cuối cùng không hướng về phía cầu thang.
Anh đến bên cảnh cửa đang mở- nàng đã không thể tự đóng nó lại khi nàng bước vào – anh nhìn thấy nàng ngồi trong góc nhỏ của mình, đầu nàng cúi xuống đầu gối đang giơ cao để mái tóc có thể che phủ toàn bộ thân thể trần truồng của nàng. Dáng ngồi buồn bã ấy của nàng tác động mạnh mẽ đến anh, anh đá vào cửa rồi chửi thề ầm ĩ lên vì anh đang đi đôi bốt da mềm. Làm thế nào mà nàng dám làm anh cảm thấy tội nghiệp cho nàng đồng thời lại khiến anh khuấy động đến thế?
Anh đã thu hút được sự chú ý của nàng. Không phải những giọt nước mắt trong đôi mắt xanh đang hướng vào anh, nhưng ngọn lửa giạn dữ đã không còn ở đó để chống đỡ với anh. Sự đau khổ là những gì anh nhìn thấy, hoặc nghĩ rằng mình nhìn thấy, và anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy phụ nữ đau khổ mà không muốn xóa sổ chúng đi. Anh rời khỏi trước khi anh làm một việc ngu ngốc, chặng hạn như an ủi người phụ nữ này.