Chương 32

"Nói anh nghe anh ta đã ép buộc em như thế nào."


Đó là lời đầu tiên Ragnar nói với Erika sao khi anh ôm chặt nàng vào lòng. Đáng lẽ ra nàng đã nói, “Em nghĩ anh không nên để em ở nhà một mình vào thời gian này.” Nhưng rồi, nước mắt nàng chực trào ra, nàng phải nói điều gì đó khiến cho anh cười. Nó không có hiệu quả gì hết.


Họ được ở chỗ riêng tư trong một nhà nguyện nhỏ. Nàng đến gặp anh ngay sau khi nàng được nghe kể về sự hiện diện của anh. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc nàng sẽ nói gì với anh. Thay vì đó nàng bị chôn vùi trong ý nghĩ về chồng nàng rằng nàng thậm chí đã quên mất khả năng rằng nàng có thể nói chuyện với Ragnar hôm nay.


Nước mắt vẫn trào ra bởi nàng quá hạnh phúc được nhìn thấy anh nàng lần nữa. Nàng đã bắt đầu nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh. Nhưng đó cũng là sự bối rối của nàng, và nàng thậm chí không thể nói với anh về nó. Và đó là mối qua tâm của anh, quá rõ ràng, và nàng biết rằng nàng phải nói dối anh. Nàng chưa bao giờ nói dối anh trước đây.


Nàng kéo anh đến một chiếc ghế dài ngồi xuống đó với nàng, cầm tay anh trong tay nàng trước khi nàng nói, với sự quả quyết nhất mà nàng có thể tỏ ra được. “Em không bị ép buộc.”
"Erika—"


"Không, nghe em này. Em đã suy nghĩ rất nhiều thứ, kể cả việc anh muốn một người đàn ông – một liên minh vững chắc cho em, và anh ấy chính là người đó. Em rể anh ấy là một vị lãnh chua ở đây, và là bạn của vua Saxon. Cha anh ấy là một thương nhân giàu có. Chú anh ấy là một vị quý tộc có quyền lực ở Nauy, và bản thân anh ấy lãnh đạo rất nhiều người, tất cả đều là các chiến binh Saxon. Với một liên minh như vậy, anh trai, anh không thể hi vọng điều gì tốt hơn."


available on google playdownload on app store


"Anh sẽ không hi sinh em để có điều đó!"
"Em biết, và em không hề cảm thấy em đang phải hi sinh. Ragnar, nếu em không muốn cưới anh ấy, em đã từ chối rồi."


Sweet Freya, tại sao điều này lại có vẻ đúng đến vậy? Và tại sao anh không đơn thuần chỉ tin nàng, thay vào đó anh lại nhìn nàng đầy hoài nghi? Nàng đã tìm được lý do.


"Turgeis đã nói với anh chuyện đã xảy ra. Người đàn ông này mang em đi để làm hại em." "Nhưng anh ta chưa từng làm thế, và em—" Nàng hạ thấp đầu xuống, hi vọng anh nàng sẽ nghĩ rằng nàng xấu hổ khi thừa nhận, "Em đã thích anh ta."
"Tại sao?"


Sự thẳng thắn của câu hỏi đã khiến nàng mất cảnh giác. Nàng gần như cười phá lên. Thực sự là nàng đã cười toe toét. Một người phụ nữ sẽ không bao giờ hỏi như thế.
Nàng trả lời bằng câu hỏi, "Anh đã gặp anh ấy chưa?"


"Gặp anh ta ư?" Ragnar gần gừ. "Anh đã cứu mạng sống khốn khổ của anh ta trong trận chiến vừa qua."
Vẻ mặt nàng trở nên ngờ vực. "Sao lại thế được? Anh ta đánh nhau với người Đan Mạch hay sao?"


"Anh ta cùng phe với người Saxons,” Ragnar nói trong sự ghê tởm. "Đội mũ sắp, nói tiếng Đan Mạch. Anh đã tưởng nhầm. Ngay cả khi anh nhìn thấy mái tóc đen của anh ta sau khi anh kéo anh ta ra khỏi chiến trường và băng bó vết thương cho anh ta, anh vẫn nghĩ anh ta là người Đan Mạch. Và anh ta đã để anh nghĩ thế. Anh đã nhận ra anh ta ngay khi nhìn thấy thấy anh ta ngày hôm qua."


Ngày hôm qua. Selig đã biết từ ngày hôm qua rằng anh ta nợ anh trai nàng mạng sống của anh ta, và anh ta vẫn đe dọa. Phải chăng đó cũng là một sự lừa gạt?


Nàng gần như đã định nói hết cho anh trai nàng nhưng rồi nàng nhận ra sự lừa gạt ngày hôm qua chưa chắc đã thành sự lừa gạt ngày hôm nay. Sau cùng, có một sự khác biệt lớn giữa việc thả một tù nhân và để vợ của mình ra đi. Nếu anh trai nàng cứ kiên quyết có một cuộc chiến, và anh sẽ làm thế nếu anh biết sự thật, Selig sẽ gặp anh. Và nàng ghét phải thừa nhận điều này, nhưng Ragnar, với chiều cao 6 feet, nhỏ hơn nhiều. Ragnar đối mặt với Selig cũng giống như Selig đối mặt với Turgeis. Kết cục hầu như đã chắc chắn. Nàng vẫn phải nói dối.


Anh nâng cằm nàng lên bằng bàn tay mình để kéo sự chú ý của nàng về anh. “Có gì liên quan giữa việc anh gặp anh ta với sự quan tâm của anh ta với em vậy, Erika?"


"Anh phải đồng ý rằng anh ấy trông rất đẹp trai. Em cảm thấy thật khó khăn để rời mắt khỏi anh ấy khi anh ấy ở gần em." Điều này gần như đúng, khiến cho má nàng bắt đầu ửng hồng khi nàng thêm vào, "Sức hấp dẫn của anh ấy rất mạnh mẽ." Điều này, không may thay, cũng là sự thật.


"Em đang nói rằng em cưới người đàn ông đó bởi vì anh ta đẹp trai?"


Nàng ghét phải đặt bản thân mình vào cái nhóm người nông cạn chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, nhưng Ragnar nên chấp nhận cái lý do đó cho sự “quan tâm” bất ngờ đó. Bởi vậy nàng cố gắng phân tích điều đó, và điều này đã giúp nàng có thể thành thực về chuyện đó.


"Vẻ đẹp trai của anh ấy chỉ là sự bắt đầu, điều mà em cảm thấy rõ ràng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở Gronwood. Bởi vì nó mà em quá bối rối đến mức đánh mất sự kiềm chế của mình và ra lệnh đánh anh ấy. Anh không biết rằng em đã hối tiếc nhiều đến thế nào đâu.” Và điều này đặc biệt đúng. “Bây giờ , anh đã tìm được vợ chưa?”


Anh nhăn mày lại khi nàng thay đổi chủ đề và gác nó sang một bên. "Anh không thể nghĩ đến vấn đề đó bây giờ."
"Nhưng anh cần phải nghĩ chuyện khác chứ không phải chuyện này phải không?"
Anh hỏi lại. "Thế nên em buồn sao?"


"Em buồn vì anh buồn," nàng khăng khăng, và đột nhiên những lý lẽ đến với nàng một cách tự nhiên không chút khó khăn nào. "Em biết anh không đến đây và nghĩ rằng em đã làm đám cưới một cách tình nguyện, nhưng Ragnar, em chỉ đơn giản không thể không yêu anh ấy. Em đã cố gắng để thoát ra. Selig cũng vậy. Anh ấy những muốn vô cùng căm ghét em. Và điều làm em yêu anh ấy là bởi vì anh ấy đã cố gắng rất nhiều để ghét em, nhưng không thể. Anh ấy muốn trả thù, đúng. Đó là lý do vì sao em bị bắt đi. Nhưng anh ấy đã phát hiện ra rằng anh ấy không thể trả thù một người phụ nữ. Anh có thể tượng tượng được sự giận dữ của anh ấy khi cùng đã yêu em thay vì ghét em không?"


Trong một khoảng khắc Ragnar đã làm thế, và rồi anh phá lên cười. Với tất cả sự nhẹ nhõm, bởi điều nàng nói rất hợp lý – và rất giống nàng
Dù vậy, anh vẫn phải hỏi, "Em có chắc rằng không phải cảm giác tội lỗi đã dẫn dắt em đó chứ?"


Nàng đã ngừng cảm giác tội lỗi vào cái ngày Selig dùng những sợi xích ch.ết tiệt đó xích lên người nàng, nhưng nàng không thể nói với anh trai nàng điều đó. Điều nàng vẫn còn tiếc nuối đã cho Selig một lý do để khinh bỉ nàng, bởi vì nó không có vẻ giống như nàng sẽ được tha thứ vì điều đó.


Vì vậy nàng nói dối tiếp. "Em đã được tha thứ, vì vậy không còn cảm giác tội lỗi nào làm phiền em nữa."
Anh mắt anh nhìn nàng đăm đăm một hồi lâu trước khi anh thở dài. "Em thực sự yêu cầu anh để em ở đây với anh ta ư?"


Đó là câu trả lời khó khăn nhất mà nàng phải đưa ra. Nàng rất mong muốn được về nhà. Nàng muốn cuộc sống của nàng trở về bình thường như xưa. Nàng đã quá mệt mỏi vì sự tức giận và bối rối, và bị hấp dẫn bởi một người đàn ông mà nàng không dám yêu.


"Vâng," nàng nói, và thề với mình rằng đây sẽ là lời nói dối cuối cùng mà nàng nói với anh.






Truyện liên quan