Chương 43
Nếu không vì đoàn tùy tùng của Đức Vua vừa tới, và lối đi ken đặc người khó mà len qua được thì Erika ắt hẳn đã chạy qua cổng mà rời khỏi Wyndhurst rồi. Thay vào đó, nàng lui lại, dựa vào tường, tránh khỏi lối đi. Tựa lưng vào những mảng đá lạnh lẽo, nàng nhắm nghiền đôi mắt, cố tách mình ra khỏi những tiếng ồn xung quanh. Nàng gần như rơi lệ, đó là tất cả những gì nàng có làm để ngăn dòng lệ tràn mi. Cảm giác tội lỗi đã quay lại và nó đang xé tan nàng ra thành từng mảnh.
Chẳng hề có ý gì là sỉ nhục cả – trong cái cách đền ơn của anh đáp lại sự giúp đỡ. Phải chăng Selig thực sự dùng bản thân mình như tiền bạc? Có phải lũ đàn bà đã dạy anh điều ấy? A ha, lạy Thần Freya ngọt ngào, tất cả chỉ là một sai lầm; Cơn sốt của anh và vết thương ở đầu đã khiến anh hành động như thế. Làm sao mà nàng có thể không nhìn thấy điều ấy kia chứ? Sao nàng lại có thể không giúp anh, thay vào đó lại còn nổi nóng và làm anh bị thương nhiều hơn.
Và tại sao anh lại nghĩ nàng đã cười nhạo nỗi thống khổ thể xác của anh? Anh đã thực sự nghĩ vậy. Nàng nhớ lại những lời anh đã nói: Ta muốn thấy ngươi sẽ mãi chẳng bao giờ cười được lần nữa. Vào lúc đó, nàng đã nghĩ lời hứa hẹn đó thật ghê gớm, và quả là thế. Phải chăng việc này cũng vậy, là do cơn sốt gây ra? Có phải anh đã tưởng tượng ra tiếng cười của nàng và giờ đây lại nghĩ rằng điều anh nhớ lại là thật? Erika Nhẫn tâm (Erika No Heart). Anh đã tin vào điều ấy, thế thì làm sao anh lại có thể chịu đựng vừa chạm vào nàng, vừa nghĩ về nàng như vậy? Và với sự tin chắc như vậy của anh, làm sao nàng có thể thuyết phục anh rằng sự thật không phải thế?
“Ả kia.” Nàng giật mình thoát khỏi giòng suy tưởng. “Cái gã người Celt đang đứng với Đức Vua Alfred là ai thế?”
Cái giọng thật phách lối. Biểu hiện của tên đàn ông này cũng thế. Hắn là một người trong đoàn tùy tùng của Đức Vua. Với hai gã khác đứng cạnh hắn, cả ba đang đợi nàng trả lời. Và giờ thì có quá nhiều người, ngựa, và hành lý choán phía trước nàng, làm nàng phải nhón gót để nhìn xem hắn ta đang nói đến ai.
Nhưng nàng đáng lẽ ra đã phải biết đó là ai khi nghe từ miêu tả “người Celt”. “Đó là chồng ta, Selig Thần thánh, và chỉ lai một nửa Celt thôi. Nửa còn lại là Viking thuần chủng.”
“Cả hai đứa các ngươi đều là lũ Đan Mạch cả sao?”
Kinh hoàng, cứ như thể từ ngữ ấy là lời nguyền rủa thô tục nhất. Erika điếng hết cả người, chẳng biết sợ gì nữa.
“Anh ấy là người Na Uy,” nàng đáp và rời khỏi bức tường. “Ta là người Đan mạch duy nhất ở đây.”
She returned their rudeness with her own, walking away from them, but they were immediately forgotten. She had to get away from this crowd to decide what she should do. But with Selig in the bailey and apt to notice her wherever she went . . . She pushed her way through the gate after all.
Nàng đáp trả sự lỗ mãng của mấy gã đàn ông theo cách của riêng mình, nàng bước tránh ra khỏi họ, quên phứt họ ngay lập tức. Nàng phải thoát ra khỏi đám đông này để quyết định xem nàng nên làm gì. Nhưng Selig đang ở sân trong và dễ dàng nhìn thấy nàng bất cứ nơi nào nàng tới lui….Sau cùng nàng chuyển hướng đi qua cổng.
Lord Durwyn nheo mắt ngó nàng rời đi. “Ta chẳng thích điều này,” hắn nói và quay sang một tên bên cạnh. “Hãy tìm Ogden và nói y theo sát ả. Y có thể mang thêm một người với mình, nhưng bọn y không được để mất dấu ả. Nói với y rằng Aldwin sẽ cho biết nếu bọn y cần phải làm gì thêm.”
Gã đàn ông đầu tiên chuồn ngay để tìm ba tên khác, những tên đã vào Wyndhurst cùng với Durwyn. Aldwin, gã còn lại với Durwyn hỏi, “Điều gì khiến ngài băn khoăn vậy, thưa chủ nhân?”
“Ngươi không nhận ra cái gã Viking tóc đen đang đứng với Alfred sao? Ngươi nên nhận ra y mới phải, vì chúng ta đã bỏ mặc hắn đến ch.ết hồi tháng trước. Thậm chí lúc này Ogden đang đeo thanh kiếm của hắn đó.”
“Y là một trong những sứ thần của Đức Vua sao?” Aldwin thở dốc. “Không đâu – có khi nào là gã anh em sinh đôi với y?”
“Khi mà Alfred đã rút ngắn chuyến công du phương tây để quay trở về đây, và cái gã đứng với Đức Vua đáng ra đã ch.ết hả? Ta không nghĩ thế đâu.”
“Thế thì chúng ta phải rời đi-“
“Ngu vừa thôi. Nếu ta bị buộc tội, ta phải biết điều đó. Nếu là thế, thì chính cái tên Viking kia sẽ làm điều đó. Thế nên đừng có dính líu hay lại gần ta trừ khi ta gọi ngươi, vì ngươi sẽ tự định liệu ,mà bắt ả đàn bà đó và dùng ả để chống lại hắn, bắt hắn rút lại lời buộc tội. Ngươi biết nơi để giấu ả chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Durwyn gật đầu. “Ta có một cảm nhận rằng bằng cách này cách khác chúng ta sẽ biết ngay khi ta lộ diện, vì thế hãy ở gần đủ để có thể nghe tin tức. Ngươi sẽ tự mình định đoạt xem có cần bắt ả ta không. Liệu ta tin tưởng ngươi có thể làm được điều này chứ?”
"Vâng, người có thể tin vậy."
“Tốt. Vậy thì chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời bây giờ.” Durwyn bắt đầu dợm bước, nhưng quay lại để dặn thêm như thể hắn suýt chút nữa thì quên điều này. “Và, Aldwin này, nếu ta không ra khỏi Wyndhurst trước, xem nào, cuối chiều nay, hãy giết ả vợ.”
Sau đó Durwyn lách qua đám đông, không tiến đến phía Đức Vua, nhưng để mọi người có thể nhìn thấy mình. Và đúng như hắn dự đoán, cả Alfred và người Viking tiến về phía hắn ngay khi họ thấy hắn. Dẫu vậy, hắn chẳng hề lo lắng. Lời nói của hắn sẽ chống lại những gì tên kia đã nói và tên kia là một gã Viking. Rốt cuộc thì ai có thể vào lời của một tên Viking chứ?
It went exactly as he had supposed it would, except that Lord Royce had to translate for the man, since he didn"t speak Saxon, and Durwyn didn"t bother to admit that he spoke Celtic. But this merely added to the confusion, and in his favor, so he was not displeased by it.
Mọi việc diễn ra đúng y như hắn đã giả định, ngoại trừ việc Lãnh Chúa Royce phải dịch cho người kia, vì gã không nói được tiếng Saxon, và Durwyn chẳng buồn cho biết rằng hắn biết tiếng Celtic. Điều đó chỉ làm rối thêm, và theo hướng có lợi cho hắn, vì vậy hắn chẳng lấy làm phiền vì điều này.
Đúng như Durwyn chờ đợi, hắn bị kết tội vì chính tội ác mà hắn đã phạm. Đương nhiên là hắn chối phăng. Vẻ hoài nghi kịch cọt và rồi sự tổn thương sau đó thật đáng được vỗ tay khen ngợi. Và Alfred cau mày phán rõ rằng ngài không biết phải tin ai. Xét cho cùng thì chẳng có chứng cứ nào cả.
Điều hắn không ngờ là gã trai trẻ nóng nảy đã bạt tai hắn, và trước khi hắn thậm chí có thể ngồi dậy từ chỗ hắn gục xuống vì cú đánh, hắn nghe Royce giải thích, “Lãnh Chúa Durwyn, bằng lời phủ nhận kịch liệt của mình, Ngài đã gọi anh ấy là kẻ dối trá. Vì điều đó, anh ấy thách đấu với ngài.”
“Điều này thật một sỉ nhục! Không ai mong ta đấu với một kẻ ngoại đạo khốn kiếp-“
“Ngài đang nói đến anh rể ta đấy, vì vậy hãy cẩn thận với những gì ngài gọi anh ấy, nếu không ta sẽ theo sau anh ấy bằng lời thách đấu của chính ta. Và thành thực mà nói, thưa ngài, ta thiên về việc tin anh ấy, đặc biệ là vì ta biết ngài có lý do rõ ràng không muốn một người Đan mạch cưới một cô gái đáng lẽ con trai ngài đã thành hôn với. Ngài là một gã ngốc nếu không trình điều bất bình của mình lên Alfred.”
“Và ta ắt đã làm thế nếu ta biết điều đó đang diễn ra. Nhưng ta đã không biết về điều đó, ta nói cho ngài biết! Ta chẳng biết gì cho tới khi ta trở lại cung điện gần đây.”
“Đó là ngài bảo thế. Lời lẽ của anh ấy hoàn toàn khác. Mặc dầu vậy, giờ đây ngài đang bị thách đấu, vì thế vấn đề ai đang nói thật sẽ biết ngay thôi mà, phải không? Thế thì ngài sẽ chấp nhận, hoặc ngài sẽ để anh ấy xả ngài ra ngay cái nơi ngài đang nằm? Và ta bảo đảm với ngài rằng anh ấy sẽ chẳng chút ngần ngại làm thế đâu.”
Durwyn vội vã đứng lên và run rẩy nói, “Ta chấp nhận - nhưng ta cần thời gian lấy lại sức từ chuyến đi của ta đã. Ta đâu phải là một gã trai trẻ.”
Royce nghe những tiếng khịt mũi rõ ràng, không cần nhìn anh cũng biết hai trong số chúng đến từ Turgeis và Garrick, cả hai đều lớn tuổi hơn Durwyn, người chưa tròn hai lần hai thập niên (who was not yet twoscore years: 40 năm. Score: 2 thập niên. Score là đơn vị tính cổ như cách nói hai mùa trăng là hai tháng, cách nói này tương tự chư cách nói giản đơn của người dân tộc thiểu số ở Việt Nam: một mùa rẫy, một con trăng, v.v.). Vẻ mặt đỏ bừng của Durwyn cho thấy hắn cũng đã nghe thấy những âm thanh ấy. Tuy nhiên, Alfred vẫn là người quyết định vấn đề.
“Các khanh nghe đây, ba tiếng nữa tính từ lúc này cuộc đấu sẽ bắt đầu. Trong suốt thời gian này, lãnh chúa Durwyn có thể nghỉ ngơi, dùng điểm tâm, mài vũ khí. Điều khanh không được làm là rời khỏi Wynhurt mà không có sự cho phép của ta. Và sẽ không có sự báo thù nào được chấp nhận thay cho cuộc thách đấu này. Trừ phi ta nghe được một lời thú tội trong suốt khoảng thời gian chờ đợi, việc thách đấu sẽ được thực hiện như đã được đưa ra và được chấp nhận.”
Đã sửa bởi susu lúc 05.12.2013, 10:36.