Chương 11

Hàn gia chỉ có hai gian phòng ngủ nên đến tối Lam Thần đành phải ngủ cùng một phòng với Hàn Tại Đông. Nhìn chiếc giường đôi trước mặt, Lam Thần thật không biết phải làm như thế nào mới tốt!


“Lam Thần, nếu cậu không thích ngủ chung với người khác, tớ sẽ ngủ dưới đất, cậu phải cố gắng nghỉ ngơi một chút mới được!”
“Sao có thể để cậu ngủ dưới đất chứ, cùng ngủ trên giường đi! Nhưng nếu đến khuya tôi ngủ mớ đá cậu xuống đất, cậu cũng đừng giận nha!”


“Ha ha! Không có đâu!”


Nói thật, Lam Thần đúng là không quen ngủ chung với người khác, nhưng nếu để y ngủ dưới đất thì đúng là không được ổn lắm! Tắt đèn xong, hai người đều nằm xuống một bên giường, cách nhau thật xa. Lam Thần cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng đã ngồi xe mệt mỏi cả ngày rồi nên vừa đặt lưng xuống, lập tức ngủ ngay!


Hàn Tại Đông thì không được tốt như vậy rồi, cậu vốn có cảm giác với Lam Thần. Hiện tại, hai người còn ngủ chung trên một chiếc giường, cậu làm sao có thể kháng được lực hấp dẫn to lớn đó chứ, thành ra cứ lăn qua lộn lại nửa ngày không ngủ được! Nghe tiếng hít thở đều đều, rõ ràng là Lam Thần đã ngủ. Cậu cẩn thận ngồi dậy, ngắm khuôn mặt của Lam Thần, lúc cậu ấy ngủ giống hệt như một đứa trẻ, trên mặt còn hiện lên vẻ hiền hòa, thật không giống với khuôn mặt lạnh lung, không chút biểu tình như thường ngày! Đột nhiên, Lam Thần mở mắt ra!


“Nhìn gì vậy?”
Hàn Tại Đông cũng bị dọa không ít, “Đúng, xin lỗi, tớ chỉ muốn nhìn cậu một lát thôi, tớ cũng chưa làm cái gì nha!”
“Cậu không ngủ được sao?”
“Không ngủ được!”
“Haizz, tôi cũng không mệt lắm, vậy chúng ta tâm sự đi!”


available on google playdownload on app store


Hàn Tại Đông cảm thấy rất vui, bởi vì tuy là hai người đã quen biết nhau lâu như vậy, nhưng trước giờ vẫn chưa hề ngồi tán gẫu với nhau!
“Được đó, cậu muốn nói chuyện gì?”
“Hàn Tại Đông, ba người nhà cậu rất nhiệt tình, làm tôi cảm thấy rất ấm áp!”


“Ừ, tình cảm của cha mẹ tôi tốt lắm, đối với tôi cũng tốt nữa! Lam Thần, sao Tết đến mà cậu lại không về nhà?”
“Tôi … tôi không có nhà!”
Hàn Tại Đông thấy Lam thần hạ mi xuống, sợ là đã nhớ tới chuyện đau lòng gì rồi, “Cha mẹ cậu đâu?”


“Bọn họ? ha ha! Bọn họ không cần tôi!”
“Lam Thần, có đôi lúc tớ cảm thấy cậu rất lạnh nhạt, nhưng cũng có đôi lúc tớ cảm thấy cậu thật cô đơn!” 
“Tôi chỉ không thích nói chuyện thôi!”
“Tớ có thể ôm cậu một lát không?”


Lam Thần giương mắt lên nhìn tên ngốc kia, bộ dáng của y đúng là ngượng ngùng ch.ết đi được, “Nếu cậu muốn thì cứ ôm đi!”


Lúc này Hàn Tại Đông thật kích động, cậu nhích người sát qua rồi kéo Lam Thần vào lòng mình. Không ngờ cậu ấy lại gầy như vậy, ôm vào lòng cảm giác thật mềm yếu!
“Cám ơn cậu đã cho phép tớ ôm!”


“Nhưng tôi cũng nói trước, để sau này cậu không phải đau khổ! Kì thật, tôi vẫn không có cảm giác với cậu!”
“Nhưng rõ ràng cậu đã nói mình thích con trai!”
“Cũng không phải gặp ai sẽ thích người đó, tôi hỏi cậu một câu nha, hiện giờ tim cậu đập nhanh lắm phải không?”


“Nhanh, giống như muốn nhảy cả ra ngoài luôn!”
“Nhưng tôi lại không có phản ứng gì hết, tôi không ghét chuyện cậu ôm tôi nhưng tôi cũng không có cảm giác khiến tim đập nhanh như thế.”


“Ừ, tớ hiểu rồi, tớ không ép cậu yêu tớ nhưng cậu cũng không thể ngăn cản tớ theo đuổi cậu được!” [tinh thần cố gắng ko ngại khó khăn tốt   ]
“Hơi, cậu đúng là hết thuốc chữa, tôi buồn ngủ quá, ngủ ngon!”


Lam Thần nói xong, nhắm mắt lại ngủ trong khi tim của Hàn Tại Đông vẫn đập như sắp chạy ra ngoài. Cậu ấy cứ ôm người trong lòng như vậy, nhìn khuôn mặt người đó cho đến hừng đông!


Cái Tết năm nay Lam Thần quả thật trải qua rất vui vẻ, cha mẹ của Hàn Tại Đông đối xử với cậu tốt lắm, mỗi bữa cơm đều làm thêm rất nhiều món đãi cậu, mãi cho đến sáng mùng bốn, Lam Thần mới lên xe trở về trường. Hàn Tại Đông muốn đưa cậu về nhưng lại bị Lam Thần cự tuyệt, cuối cùng y đành phải chấp nhận đưa Lam Thần ra ga xe, nhìn thấy Lam Thần đi khỏi mới an tâm.


Về tới phòng, trời cũng đã xế chiều. Lam Thần chợt nhớ tới mấy ngày nay không lên mạng, vội vàng mở máy tính ra, quả nhiên trên MSN đã có một chuỗi các tin nhắn offline thật dài còn có cả đống thư điện tử!
< Lam Vũ, cuối cùng bạn cũng login. >
< Vũ Lam, năm mới vui vẻ! >


< Năm mới vui vẻ, sao mấy ngày nay bạn không login, làm mình tưởng là bạn bị bệnh? >
< Không có, bạn cùng phòng rủ mình đến nhà cậu ấy ăn Tết, cho nên mình mới đến đó chơi mấy hôm! Không lẽ mấy ngày nay bạn đều online. >


< Ừ, mình rất lo cho bạn, dù sao cũng chỉ có một mình bạn ở trường, lỡ như sinh bệnh không ai hay thì biết làm thế nào? >
< Xin lỗi, là tại mình đi mà không nói trước với bạn một tiếng! >
< Chỉ cần bạn không sao thì tốt rồi! Ở nhà bạn học ăn Tết cảm giác như thế nào? >


< Người nhà của cậu ấy rất nhiệt tình, đây là cái Tết vui nhất mà mình đã trải qua! >
< Vậy là tốt rồi, so với phải một mình đón năm mới thì tốt hơn nhiều! >


Khi vào học lại, Lam Thần càng cố gắng học tập hơn nữa, mỗi ngày cậu đều đọc sách đến khuya mới chịu đi ngủ, dù sao số tiền còn lại cũng không được bao nhiêu, cho nên nhất định phải hoàn thành học phần trong thời gian ngắn nhất. Hàn Tại Đông thấy Lam Thần chăm chỉ như vậy đương nhiên cũng không có không biết xấu hổ đi quấy rầy người ta, ngược lại luôn lặng lẽ làm rất nhiều chuyện cho Lam Thần. Mỗi lần Lam Thần có quần áo bẩn đều bị Hàn Tại Đông giành mang đi giặt, tới giờ ăn cơm thường rinh một bàn ăn nóng hổi trở về, bởi vậy mấy tháng qua Lam Thần chưa hề bước chân tới nhà ăn!


“Hàn Tại Đông, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Hàn Tại Đông đặt cây lau nhà qua một bên rồi ngẩng đầu cười, “Được, cậu muốn nói chuyện gì?”
“Ngồi xuống đây!”
“Ờ!”


Lam Thần nhìn người đối diện mình, vẻ mặt tươi cười, người này diện mạo không tệ, tuy nhiên, “Hàn Tại Đông, sau này đừng vì tôi mà làm nhiều việc như thế có được không?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tất cả đều là tớ tự nguyện!”


“Tôi biết cậu thích tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận cậu, hơn nữa sau khi tốt nghiệp tôi sẽ về nước, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt! Cậu nên dồn tâm tư của mình vào việc học đi!”
“Tớ có thể đi Trung Quốc với cậu.”


Lam Thần mở to hai mắt, người này đúng là cứng đầu nha, “Hàn Tại Đông, tôi cũng nói thật với cậu, tôi định dùng thời gian hai năm này để hoàn thành hết học phần, bởi vì khi trở về nước còn một chuyện rất quan trọng đang chờ tôi làm, cho nên trước khi làm xong tôi không muốn bàn đến chuyện tình cảm!”


“Chuyện gì?”
“Báo thù!”
“Báo thù?”


“Đúng vậy! Trong lòng tôi có một mối thù rất lớn, còn về nguyên nhân tôi không thể nói cho cậu biết được! Cậu cảm thấy một người như tôi có tư cách nói chuyện yêu đương sao? Với lại hiện giờ tôi cũng không có cảm giác với cậu, cậu không cần lãng phí tâm tư của mình trên người tôi!”


Hàn Tại Đông nhìn vào khuôn mặt chứa đầy thù hận của Lam Thần, trong nháy mắt còn tỏa ra sát khí, hoàn toàn không giống với Lam Thần của ngày thường.
“Lam Thần, cậu không gạt tớ chứ?”


“Tôi không cần thiết phải gạt cậu! Bình thường tôi cố gắng học tập nhiều như vậy là vì báo thù, tôi muốn trong một thời gian ngắn nhất học được nhiều kiến thức, cho nên dù có được nghỉ tôi cũng không ra ngoài làm thêm!”


Hàn Tại Đông cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cậu phát hiện, dường như cho tới bây giờ cậu chưa từng hiểu người này. Suy nghĩ một lát, cuối cùng kiên định nói một câu, “Lam Thần, trừ phi có một ngày tớ không còn thích cậu nữa, bằng không tớ sẽ không buông tay!” 


Lam Thần vỗ vỗ lên trán mình, “Không nói với cậu nữa, cậu muốn sao thì tùy cậu vậy!”


Lam Thần cảm thấy nói đạo lý với người này thật sự rất khó khăn, không thèm để ý tới tên ngốc đó nữa, chuyên tâm đọc sách còn tốt hơn. Trong lòng Hàn Tại Đông thầm quyết tâm: sẽ không buông tay, cậu thề phải cố gắng theo đuổi Lam Thần






Truyện liên quan