Chương 27

Vũ Kiệt chỉ ở nhà nghỉ ngơi mười ngày rồi lập tức đến Tần thị tiếp quản làng du lịch vừa mới khai trương. Cậu ta đương nhiên rất hiểu tính của cha mình, nếu cậu ta làm việc không thể khiến y hài lòng, sau này y sẽ không giao những việc làm ăn khác cho cậu nữa. Khoảnh khắc bước vào làng du lịch cậu ta đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến cho việc làm ăn ở làng du lịch phát triển hơn. Sau vài ngày tìm hiểu, Vũ kiệt phát hiện nhà hàng và khách sạn ở làng du lịch kinh doanh vẫn rất tốt, nhưng dường như vũ trường lại kém một chút. Dù sao nơi này cũng không phải trung tâm thành phố, buổi tối khách có ra ngoài chơi cũng sẽ không muốn chạy xa đến như thế.


Vũ Kiệt gọi điện thoại cho cha mình nói muốn đổi quản lí vũ trường hiện giờ, thay bằng một quản lí khác có thể hút khách nhiều hơn, Đinh Lập Hiên cũng rất tán thành với ý định này, nên toàn bộ đều giao cho cậu ta xử lý. Vài ngày sau, có một thanh niên vô cùng anh tuấn, phong độ đến làng du lịch xin ứng làm quản lí. Vũ Kiệt rất vừa lòng với bề ngoài của người này, nên trực tiếp bảo y đến thử việc vài ngày. Hứa quản lý mới đến này đúng là cũng có chút bản lĩnh, vừa mới nhậm chức vài ngày mà việc làm ăn ở vũ trường rõ ràng tốt lên rất nhiều, Vũ Kiệt quan sát vài lần, thấy những người khách tới đây hầu hết đều có quen biết với Hứa quản lí.


“Tổng giám đốc, tôi có mấy người bạn ở bên trong, cậu vào đây, tôi giới thiệu cho cậu!”
“Được!”


Vũ Kiệt cùng Hứa quản lí bước vào phòng, bên trong có rất nhiều khách, sương khói lượn lờ, hơn nữa còn có âm nhạc đinh tai nhức óc khiến người ta phải hoảng thần. Hứa quản lí giới thiệu với Vũ Kiệt một chút, những người này thoạt nhìn đều rất có lai lịch, tiêu tiền như nước, có lẽ là công tử nhà giàu gì đó.


“Tổng giám đốc Đinh, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha!”
“Không dám nhận!”


Mấy người kia đều khen ngợi Vũ Kiệt, nâng cậu ta lên tận trời xanh đến muốn choáng váng đầu. Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy trên bàn có một gói thuốc màu cam, Vũ Kiệt không biết đó là gì nên quay qua hỏi Hứa quản lí.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Thuốc lắc!”


available on google playdownload on app store


Vũ Kiệt cả kinh, cậu là thiếu gia được Đinh Lập Hiên bảo vệ kín cổng cao tường nên tự nhiên là chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này rồi.
“Cái này không phải phạm pháp hay sao?”


Hứa quản lí cười xấu xa, “Khách đến vũ trường chơi đều thích dùng mấy thứ này, với lại nó không gây nghiện. Ở những vũ trường khác, mỗi ngày đều có khách đến đặt mua hết, thuốc này chỉ kích thích khiến tinh thần hưng phấn một chút, những người khách đã dùng thuốc này cho dù là chỉ uống chút rượu cũng sẽ cho tiền boa rất nhiều. Hơn nữa, chỗ của chúng ta trang hoàng đủ xa hoa, chỉ cần bọn họ đến đây cảm thấy vui vẻ thì cam đoan về sau lại dẫn nhiều bạn bè đến đây hơn!”


“À, thì ra là thế!”
“Tổng giám đốc, cậu cũng dùng thử một viên đi, xem thử cảm giác thế nào?”
“Không cần, nghe nói thứ này sẽ gây nghiện.”


Hứa quản lí che miệng cười khẽ, “Thứ này không phải thuốc phiện, căn bản sẽ không nghiện, chỉ là trợ hứng mà thôi! Cậu không thấy cô gái bên kia cũng dùng hay sao? Nếu nghiện thì cô ấy sẽ không để bản thân mình dùng đâu.”
“Vậy à? Nhưng tôi vẫn không muốn dùng.”


Hứa quản lý cũng không miễn cưỡng cậu ta, y lấy một viên thuốc trong gói ra nhét vào túi Vũ Kiệt, “Khi nào tổng giám đốc thích thì dùng thử một viên, sau khi uống vào sẽ rất thoải mái.”


Vũ Kiệt cũng không cự tuyệt ý tốt của y, cậu đứng dậy mở cửa phòng, đến quầy bar hỏi một chút. Mấy vị khách đó quả thật tiêu tiền rất nhiều, toàn là những thứ rất đắt, lại còn thuê phòng ở trên lầu. Mặc kệ bọn họ vui đùa thế nào, chỉ cần có thể đem lại lợi nhuận cho làng du lịch là được.


Làm xong công việc, Vũ Kiệt trở về phòng của mình, trước kia mỗi ngày cậu đều cùng bạn bè tụ họp vui vẻ, giờ ở bên ngoài một mình thật sự là quá nhàm chán. Nằm trên giường xem TV, Vũ Kiệt lấy viên thuốc lắc kia ra xem, rất thoải mái? Do dự một lát rồi bỏ vào miệng! [chúc mừng nha em sắp tiêu rùi   nhưng ta chỉ thấy hả hê chứ ko hề thấy tiếc hay thương cảm em gì cả mà ta nghĩ chắc em chỉ cần tiền thương cảm thui chứ đâu cần người nào quan tâm ha   ] Nửa ngày không có phản ứng gì, cậu đứng dậy mở máy lên mạng, một lát sau thuốc bắt đầu có hiệu quả. Máy tính ngày càng lờ mờ, giống như sắp bay lên, cơ thể cậu cũng cảm thấy ngày càng thoải mái, giống như lơ lơ lửng lửng trong không trung. Cảm giác này đúng là trước giờ cậu chưa từng trải qua, đầu cũng bắt đầu choáng choáng, có chút không thoải mái, Vũ Kiệt bèn lấy di động trong túi ra gọi cho Hứa quản lí. Hứa quản lí vừa nghe giọng nói của cậu ta bên kia biết nhất định cậu đã dùng thuốc, buông điện thoại chạy lên xem.


“Tổng giám đốc, tôi đỡ cậu đến phòng bạn tôi thuê nha.”
“Được!”


Bước chân của Vũ Kiệt như bay bổng, bất kể là cậu đứng hay ngồi cũng đều rất thoải mái. Hứa quản lí đưa Vũ Kiệt đến phòng thuê, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức làm Vũ Kiệt hưng phấn lên, chỉ chốc lát cậu ta đã hòa nhập vào trong nhóm người kia! Mọi người chơi đùa đến hừng sáng mới quay về phòng nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường nhưng hiệu lực của thuốc vẫn còn chưa hết, nhắm mắt lại, lại muốn những thứ khác. Hứa quản lý gọi một tiểu thư lên ở cùng Vũ Kiệt, dưới tác dụng của thuốc, Vũ Kiệt nhanh chóng cùng tiểu thư kia ôm nhau lên giường!


Khoảng thời gian kế tiếp có rất nhiều khách đến làng du lịch chơi, mỗi lần đều đặt mua thuốc kích thích. Để có thể thu vào nhiều tiền hơn, Hứa quản lí đã tranh thủ sự đồng ý của Vũ Kiệt, cố ý giới thiệu những người chuyên buôn bán loại thuốc này đến làng du lịch, thanh danh nơi này cũng dần dần truyền ra ngoài, việc làm ăn càng ngày càng tốt, doanh thu tháng này so với tháng trước cao hơn năm lần! Lúc Đinh Lập Hiên nhận được bản báo cáo công việc, y cũng gật đầu hài lòng. [theo ta cái làng du lịch này sớm muộn gì cũng sụp dưới bàn tay của con trai cưng của pạn Đinh]


Lúc nói chuyện điện thoại với cha, được y tán dương mấy câu, tâm tình của Vũ Kiệt rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cậu ta rất có hứng thú với thuốc lắc, K phiến, ma quả và cuối cùng là bắt đầu dùng đến chất gây nghiện.
“Đinh tổng, có gì phân phó?”


“Đặt hai vé máy bay đi Seoul, ngày mai em cùng tôi đi Hàn Quốc.”
Lam Thần cả kinh, nếu xuất ngoại thì nhất định phải dùng giấy chứng nhận thật, mà hộ chiếu cùng giấy chứng minh của cậu đều tên là Đinh Vũ Khuynh, “Tôi nhất định phải đi sao?”
“Sao vậy, em không muốn đi?”


Lam Thần cười gượng, “Tôi thường hay say máy bay.”
“Không sao cả, uống thuốc vào là tốt rồi, đi chuẩn bị một chút, lần này có thể phải ở Hàn Quốc bảy ngày.”
“À, tôi hiểu rồi!.”


Lam Thần rời khỏi văn phòng buồn bực một hồi lâu, thật ra cậu phải dùng cách nào mới có thể tránh được tầm mắt y đây? Sáng sớm hôm sau hai người vốn hẹn gặp tại sân bay, nhưng Đinh Lập Hiên đợi nửa ngày cũng không thấy Lam Thần đến.
“Này, Lam Thần, sao em còn chưa tới?”


“À, Đinh tổng, người vào trước đi, chỗ tôi đang kẹt xe, có lẽ hơi trễ chút mới có thể đến được.”
“Được rồi, vậy tôi vào trong chờ em.”
“Được, tạm biệt!”


Lam Thần đã đến từ rất lâu, cũng đã sớm làm xong thủ tục đăng kí, nhưng cậu lại tìm một nơi kín đáo nấp vào. Nhìn thấy Đinh Lập Hiên vào cửa, cậu mới thở dài nhẹ nhõm, đợi thêm một lát rồi mới vào kiểm tra. Lam Thần mang theo một chiếc vali có mã khóa, bỏ tất cả các giấy tờ vào đó khóa lại, điều chỉnh lại thần sắc, bước vào máy bay.


“Đinh tổng, xin lỗi, tôi đã tới chậm.”
Đinh Lập Hiên đang nhìn nhìn đồng hồ, nghe thanh âm vội vàng quay đầu lại, “Cuối cùng em cũng tới.”
“Đinh tổng, đã khiến người đợi lâu rồi phải không?”
“Không có!”


Lúc này radio lại truyền đến thanh âm đăng kí của hành khách, Lam Thần tận lực kéo dài thời gian ở phía sau một hồi, vì tên trên thẻ đăng kí kia ghi là tên thật của cậu. Lam Thần cảm thấy cậu chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay, giây phút nào cũng phải phòng bị, sợ cha cậu nhìn thấy cái tên kia. Chuyến bay ngắn ngủi kia đã kết thúc, cho đến lúc tới quầy lễ tân ở khách sạn phải đưa chứng minh đăng kí, Lam Thần ở phía sau do dự không biết phải tránh đi như thế nào.


“Lam Thần, lấy giấy chứng minh ra nữa.” [à giờ ta hiểu rùi! muốn xuất ngoại phải sử dụng chứng minh thật   ]
“A, Đinh tổng, người lên lầu trước đi, tôi muốn đi toilet một chút.”
“Được, vậy tôi lên phòng chờ em.”
“Ừm!”


Lam Thần vừa chạy vừa nói, xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa, Đinh Lập Hiên buồn bực, hôm nay dường như Lam Thần có chút kì quái. Trông thấy cha mình bước vào thang máy, Lam Thần mới quay về quầy lễ tân đăng kí, sau đó lại cất toàn bộ giấy tờ vào vali, khóa thật kĩ, mới an tâm đi lên phòng.


Đến tối, Đinh Lập Hiên hẹn đối tác bàn việc làm ăn, địa điểm là ở trong một nhà hàng gần đó. Lúc đến nơi, đối phương đã đến sớm hơn, Đinh Lập Hiên đi tới lần lượt bắt tay với họ.
“Lam Thần!”


Lam Thần ngẩng đầu lên, sửng sốt, người tiếp đón cậu không phải ai khác mà chính là người bạn cùng phòng thời đại học của cậu: Hàn Tại Đông, “Hàn Tại Đông!” [tình địch với a cha tới rùi]


Hàn Tại Đông thấy Lam Thần, mừng đến rối rít lên, đi nhanh tới ôm chầm lấy cậu, “Lam Thần, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm, còn cậu?”
“Khỏe, tớ rất muốn đến Trung Quốc tìm cậu, nhưng lại không biết địa chỉ, không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây.”


Biểu hiện của Hàn Tại Đông quá mức kích động, Đinh Lập Hiên vừa liếc mắt một cái đã biết ngay tên nhóc này có ý với Lam Thần. Nhìn thấy hai người họ ôm nhau, y cảm thấy vô cùng bực bội.
“Lam Thần, vị này chính là?”
“À, cậu ấy là bạn thời đại học của tôi, Hàn Tại Đông!”


“Xin chào Đinh tổng, hoan nghênh ngài đến Hàn Quốc!”
“Xin chào!”


Hàn Tại Đông bắt tay với Đinh Lập Hiên một cái, sau đó mọi người vừa nói vừa ngồi xuống. Trên bàn ăn, Hàn Tại Đông vô cùng hưng phấn, ngồi bên cạnh Lam Thần ôn lại chuyện xưa. Đinh Lập Hiên cũng bàn chuyện làm ăn với mấy người khách, lâu lâu lại lén nhìn hai người bọn họ một chút, càng nhìn y càng thấy không thoải mái, bữa cơm này xem ra ăn không vô chút nào. Hàn Tại Đông vẫn huyên thuyên không ngớt cho đến khi kết thúc bữa tiệc, cậu vừa muốn kéo Lam Thần ra ngoài tán gẫu một lát, không đợi cho Lam Thần trả lời, Đinh Lập Hiên đã từ chối ngay!






Truyện liên quan