Chương 36
Lam Thần nằm ở trên giường ba ngày, thân thể cậu tuy đã sớm khỏe lại nhưng Đinh Lập Hiên vẫn không chịu cho cậu xuống giường, giờ phút nào y cũng ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, ngay cả lúc ăn cơm y cũng muốn tự tay đút, có thể nói là y chăm sóc Lam Thần cực kì cẩn thận, Lam Thần tức nhiên cũng vui vẻ để người này hầu hạ mình. Tổng công ty bên Vân Hải mỗi ngày đều gọi mấy cú điện thoại cho Đinh Lập Hiên, giục y trở về, nhưng Đinh Lập Hiên lại không nỡ, cuối cùng Lam Thần đành phải vừa dỗ ngọt vừa lừa phỉnh y mới chịu trở về.
Đinh Lập Hiên vừa đi, Lam Thần cũng lập tức khôi phục lại cuộc sống bận rộn như trước. Sau khi trở về, tần suất gọi điện thoại của Đinh Lập Hiên cũng nhiều hơn mấy lần, trước kia mỗi ngày gọi một lần, hiện giờ thành mỗi ngày 4-5 lần, nhân viên trong công ty thỉnh thoảng sẽ phát hiện Lam tổng có khuôn mặt lạnh như băng kia chỉ khi nào nghe điện thoại mới có thể nở nụ cười thoải mái, trong nụ cười ấy rõ ràng không che dấu được sự ngọt ngào.
Mãi cho đến khi còn mấy ngày nữa là đến hôm giao thừa, Lam Thần cũng không hề trở về Vân Hải lần nào. Nhưng phía Đinh Lập Hiên thì một tháng đến hai ba lần, có đôi khi hai người đóng cửa không ra ngoài suốt mấy hôm, đến giờ ăn thì bảo nhà hàng mang cơm tới. Cảm giác của “tiểu biệt thắng tân hôn” khiến cho mỗi lần hai người ở bên nhau đều thật điên cuồng.
Đến hôm hai mươi chín, tổng công ty tổ chức buổi tiệc liên hoan cuối năm, đến trưa Lam Thần vội vàng sắp xếp công việc cho mấy ngày tới rồi lên xe trở về Vân Hải. Vừa vào đến cửa công ty, bất kì người nào trông thấy cậu cũng đều chủ động tới nói một câu, “Chúc mừng Lam tổng.” Lam Thần cảm thấy có gì đó kì lạ, cậu nhanh chóng đi lên văn phòng tổng giám đốc ở lầu hai mươi lăm. Đinh Lập Hiên đổi một trợ lý họ Trương, anh ta mang một cặp kính khổ lớn trông rất có trí thức. Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thần, anh ta đã biết ngay thân phận của cậu, cung kính hành lễ.
“Chào Lam tổng, Đinh tổng vẫn đang chờ người ở trong!” [đúng là em Thần của ta rất có tiền đồ 1 bước nhảy từ trợ lý lên làm tổng GĐ lun ]
Trợ lý Trương gõ cửa mời Lam Thần vào. Bước vào văn phòng nhìn xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Đinh Lập Hiên đâu, cậu vừa định quay đầu lại thì đã bị người nọ ôm từ phía sau.
“Đinh tổng, người đã lớn như vậy rồi mà còn thích chơi trò trốn tìm sao?”
“Bảo bối, tôi nhớ em lắm!”
Lam Thần thở dài một hơi, xoay người lại ôm eo y, đầu tựa vào ngực y mỉm cười, “Không phải mới gặp tuần trước sao?”
“Một ngày không gặp như cách ba thu, em tính thử xem, có phải là đã vài năm tôi không được gặp em rồi sao?”
Nói xong y bế Lam Thần lên, đi thẳng đến phòng ngủ, mở cửa, đặt Lam Thần lên giường, “Đinh tổng, người làm gì vậy?”
“Lam Thần, em không nhớ tôi sao?”
Lam Thần đỏ mặt, dời tầm mắt sang chỗ khác, “Nhưng bây giờ đang là ban ngày!”
Đinh Lập Hiên mỉm cười, đứng dậy kéo rèm, phòng ngủ lập tức tối đen lại. Y đi đến bên giường đặt Lam Thần dưới thân, “Giờ là ban đêm!”
Hai người triền miên cho đến khi trời tối đen, lúc này hai người vẫn còn quấn chặt nhau không muốn tách ra!
“Đinh tổng, dậy đi, không phải đêm nay mình còn phải dự tiệc liên hoan nữa sao?”
“Lam Thần, gọi tên tôi!”
“Gọi thế nào?”
“Gọi Hiên!”
“Không nên, tôi đã quen gọi là Đinh tổng rồi!”
Đinh Lập Hiên xoay người đặt Lam Thần dưới thân, “Không gọi? Vậy lại đến một lần nữa nha!”
Lam Thần sửng sốt, lập tức đẩy y ra, “Tôi gọi thì được chứ gì, Hiên!”
Đinh Lập Hiên nở nụ cười thỏa mãn, cúi đầu xuống hôn một cái, “Ngoan lắm!”
Buổi tiệc được tổ chức trong một nhà hàng ở Vân Hải, đồng thời nhà này cũng chính là sản nghiệp của Đinh Lập Hiên. Gian nhà ăn Trung Quốc ở lầu hai chật ních các vị lãnh đạo trong các xí nghiệp ở Đinh thị, đây là buổi tiệc liên hoan cuối năm mà tất cả mọi người đều mong đợi nhất. Hàng năm, vào ngày này bất kể là nhân viên bình thường hay giám đốc cấp cao cũng đều nhận được tiền thưởng, mà phần thưởng của Đinh Lập Hiên cho cấp dưới cũng không phải keo kiệt, y ra tay rất rộng rãi.
Chuyện đầu tiên của buổi tiệc hôm nay chính là khẳng định lại công việc của Lam Thần, hơn nữa còn quyết định tăng lương cho cậu, lúc này Lam Thần mới biết tại sao cậu vừa mới bước vào công ty lại được nhiều người chúc mừng như vậy. [em làm tốt quá mừ ko chúc mừng sao đc ]
Buổi tiệc vừa chấm dứt, Đinh Lập Hiên kéo Lam Thần ngồi vào một chiếc xe mới tinh, bảo tài xế chạy tới một khu chung cư mới xây. Hai người đi thang máy lên đến tầng mười sáu, y mở cửa kéo Lam Thần vào nhà!
“Lam Thần, về sau nơi này sẽ thuộc về em!”
Lam Thần kinh ngạc nhìn bốn phía, căn hộ này được thiết kế rất lộng lẫy, các thiết bị gia dụng đều đầy đủ, ngay cả đồ dùng trên giường cũng đều chuẩn bị tốt, quanh phòng còn thoang thoảng mùi nước sơn, quả nhiên là mới bày trí xong vài ngày.
“Đinh tổng, tại sao người lại mua nhà cho tôi?”
Thấy Lam Thần nhíu mày, Đinh Lập Hiên biết cậu nhất định đã hiểu lầm, y vội nhét chìa khóa vào tay cậu, “Lam Thần, em đừng hiểu lầm, đây không phải là tôi tặng riêng cho em mà là phần thưởng của công ty!”
Lam Thần nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trong tay mình, rất lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, “Thật sao?”
“Ừm, tôi biết, em không thích nhận đồ của người khác, nhưng đây là thứ mà em đã dùng chính năng lực của mình đạt được, em không cần phải ngại!”
Mặt Lam Thần đỏ lên, cười khẽ, “Cám ơn Đinh tổng!”
“Còn nữa, chiếc xe vừa nãy cũng là của em!”
Lam Thần ngẩng đầu lên, cậu biết giá nhà ở Vân Hải thấp nhất cũng là một triệu rưỡi, căn hộ này lại bày trí xa hoa đầy đủ tiện nghi như vậy ít nhất cũng hơn một triệu tám, hơn nữa còn có thêm chiếc S600 khi nãy, vậy chẳng phải tiền thưởng cuối năm của cậu lên đến hơn hai triệu hay sao!
“Đinh tổng, tôi không thể nhận!”
“Tại sao?”
“Hàng năm công ty thưởng cho nhân viên cao nhất là một triệu, nhưng tôi lại được nhiều như vậy, tôi không thể nhận!”
Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, kéo cậu ngồi xuống sô pha, “Lam Thần, em xứng đáng nhận những thứ này, đừng so đo nữa có được không?”
“Nhưng mà………”
“Aiz, phòng cũng đã trang trí xong, xe cũng đã mua rồi, nếu em không lấy, vậy chẳng phải lãng phí lắm hay sao?” Lam Thần còn định nói gì đó nhưng lập tức bị Đinh Lập Hiên hung hăng hôn lên môi, nuốt hết toàn bộ những câu sắp nói kia vào miệng! Nụ hôn này kéo dài đến khi đầu óc cậu mụ mị cả lên, cậu không nói được gì, chỉ có thể nắm chặt hai chiếc chìa khóa kia.
“Lam Thần, em có hài lòng với cách bày trí ở đây không?”
“Hài lòng lắm!”
Đinh Lập Hiên kéo Lam Thần từ phòng khách đến phòng ngủ, “Những thứ này đều bày trí theo phong cách của tôi, tôi sợ em sẽ không thích!”
Lam Thần mỉm cười, khẽ lắc đầu, “Tôi rất thích, cám ơn Đinh tổng!”
“Sao còn gọi tôi là Đinh tổng!”
Lam Thần đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Hiên!”
Đinh Lập Hiên hài lòng nở nụ cười, “Tôi thích em gọi tôi như vậy……..Lam Thần, tôi muốn bàn với em một việc!”
“Ừm, người nói đi!”
“Tôi muốn triệu hồi em về Vân Hải công tác, có được không?”
“Tại sao?”
“Ngốc quá đi! Đương nhiên là bởi vì tôi nhớ em. Tôi sẽ đổi công việc của em với Vương phó tổng, ông ấy sẽ đến Tần thị tiếp quản khách sạn ở đó, còn em thì về Vân Hải quản lý hai khách sạn ở đây được không?”
Lam Thần do dự một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đang khẩn trương của Đinh Lập Hiên, khẽ gật đầu, “Ừm!”
Đinh Lập Hiên kích động kéo Lam Thần vào lòng hôn mấy cái. Hơn mười tháng nay, y quả thật đã nhớ cậu đến muốn phát điên rồi, cho dù mỗi tuần hai người cơ hồ đều gặp nhau một lần nhưng Đinh Lập Hiên vẫn nhịn không được thấy nhớ người này, thầm nghĩ để cho cậy ấy ở bên cạnh y một khắc cũng không rời xa. Nhưng y vẫn biết Lam Thần có sự nghiệp riêng của mình, nếu như cậu không muốn trở về thì y cũng vô phương. Huống chi hai khách sạn kia là do Lam Thần dốc hết tâm huyết kinh doanh, vất vả lắm mới tốt lên mà giờ lại bảo dâng hai tay cho kẻ khác khó bảo đảm cậu sẽ không muốn. Hiện tại thấy cậu đồng ý, đương nhiên Đinh Lập Hiên vui đến muốn nhảy tưng lên.
Vì căn hộ vừa mới trang trí xong không thể vào ở ngay, cho nên mấy ngày Tết năm nay Lam Thần đều đến ở trong căn biệt thự Đinh gia cùng Đinh Lập Hiên. Vũ Kiệt đã cai nghiện xong nhưng lúc này cậu ta vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ phía sau, ở đó có hai bác sĩ phụ trách chăm sóc riêng cho cậu ta, giúp cậu ta điều dưỡng thân thể. Tuy nhiên, sau khi cai nghiện xong Vũ Kiệt rất trầm mặc, không còn chút bá đạo kiểu công tử như ngày xưa nữa. Đinh Lập Hiên nói vì trong quá trình cai nghiện Vũ Kiệt đã chịu nhiều đau khổ, cho nên mới biến thành như vậy. [ông bà ta hay nói "giang sơn dễ đổi - bản tính khó dời" ta ko tin pợn Kiệt thay đổi mà dù có thì cũng làm cho a cha xem thui]
Lam Thần cũng chưa bao giờ bước vào căn phòng phía sau, cậu thích đứng ở lầu ba nhìn xuống cửa sổ phía dưới, thỉnh thoảng Đinh Lập Hiên cũng sẽ đi tới ôm cậu vào lòng. Vào lúc ấy, Lam Thần lại nhớ tới trước đây cậu vẫn thường thấy cha cậu ôm Vũ Kiệt như vậy, hiện giờ đúng là phong thủy xoay vòng, cảm giác này đúng là kì diệu. Không biết từ lúc bước vào căn phòng đó, Vũ kiệt sẽ có tâm tình thế nào. Lam Thần có thể thấy rõ Đinh Lập Hiên đã rất thất vọng về người con này rồi.
Tối hôm ba mươi, Lưu quản gia đi mời Vũ Kiệt đến biệt thự dùng cơm, lúc Vũ Kiệt nhìn thấy Lam Thần rõ ràng có chút ngạc nhiên, không biết cậu trợ ý này tại sao lại ăn Tết cùng cấp trên? Tuy nhiên, cậu ta cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên cúi đầu gắp thức ăn.
“Vũ Kiệt, thân thể có khá hơn chút nào không?”
“Vâng, đã tốt hơn nhiều!”
Đinh Lập Hiên gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, nhớ ăn nhiều một chút!”
“Vâng! Cám ơn phụ thân!”
Lam Thần dừng đôi đũa giữa không trung, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, buông đũa xuống thuận miệng hỏi một câu, “Đinh tổng, có tin tức gì của Vũ Khuynh không?” [em thâm trong từng câu nói nha ]
Mọi người trong phòng đều cả kinh, thứ nhất là nhị thiếu gia đã mất tích nhiều năm không còn ai nhớ tới, thứ hai là một người ngoài như cậu ta tại sao lại biết trong Đinh gia vẫn còn một vị thiếu gia? Vũ Kiệt cũng rất kinh ngạc, nhìn nhìn Lam Thần rồi lại nhìn nhìn cha mình.
“Aiz, vẫn không có tin tức gì!”
Nghe Đinh Lập Hiên nói như thế, Vũ Kiệt thầm kinh hãi, “Ba, ba tìm Sửu Nhi làm gì?”
Đinh Lập Hiên còn chưa nói gì thì Lam Thần đã chen vào, “Sửu nhi? Ý cậu là Vũ Khuynh sao?”
“Đúng, từ nhỏ mọi người đã gọi nó như vậy, ai bảo nó quá xấu!”
Những gì Vũ Kiệt nói, bề ngoài Lam Thần cũng không có chút biểu tình gì, nhưng trong lòng lại thầm mắng, xem ra anh vẫn chưa niếm đủ giáo huấn, Lam Thần cười lạnh một tiếng, quay qua nhìn Đinh Lập Hiên.
“Lúc nào cũng bị người ta sỉ nhục bằng một cái tên như thế, cậu ấy có thể chịu được mười sáu năm đúng là kì tích, chả trách cậu ấy lại bỏ nhà đi!” [chỉ 1 câu nói có thể làm nhiều người chột dạ :D ]
Đinh Lập Hiên xoa xoa trán thở dài một hơi, thấy Vũ Kiệt còn đang muốn nói gì nữa vội vàng ngăn lại, “Vũ Kiệt, Vũ Khuynh là em trai của con, sau này không được gọi nó như thế nữa!”
“Vâng, ba ba!”