Chương 30: Thăng cấp làm Vương phi (3)
"Vậy các ngươi đặt đồ dùng xuống rồi lui ra ngoài."
"Vâng." Các nha hoàn lui xuống, từ đầu đến cuối cũng không dám liếc mắt nhìn người ngồi trên giường.
Tần Minh Nguyệt vòng qua người Hách Liên Vũ xuống giường, quan sát xung quanh phòng. Căn phòng này rất rộng, bài trí bên trong cũng được đổi mới, tổng thể nhìn rất tôn quý cũng rất hoa lệ. "Ta về đây."
"Vì sao chứ? Nơi này tất cả đều vì nàng mà chuẩn bị, ta còn chuẩn bị biến nơi này thành phòng tân hôn của chúng ta." Hách Liên Vũ hăng hái nói.
Có lầm hay không, lại còn phòng tân hôn, nếu vậy nàng thà về hậu viện. "Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, nhưng ta thích chỗ ở cũ hơn."
Hách Liên Vũ mơ hồ nhìn nàng, "Sao có thể, chẳng lẽ nàng không thích những thứ này, ta sẽ sai người đổi ngay."
"Không phải đâu." Tần Minh Nguyệt khẩn trương nói.
"Vậy vì cái gì?"
"Ta chỉ cảm thấy nơi này không hợp thôi." Tần Minh Nguyệt khẽ nói, rồi cẩn trọng nhìn Hách Liên Vũ.
"Nàng là Vương phi, nàng không thích hợp thì ai mới thích hợp? Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Để ta sai hạ nhân đem đồ đạc của nàng sang đây.” Hách Liên Vũ đến trước mặt Tần Minh Nguyệt, đẩy nàng đến bên cạnh bàn rửa mặt, “Mau rửa sạch đi.”
Chẳng còn cách nào, nếu nàng không tuân theo nhất định anh ta sẽ nổi giận. Tắm xong, Tần Minh Nguyệt ngồi yên vị trước tấm gương đồng chải tóc. Thường ngày việc này đều do Tiểu Thúy phụ trách nhưng hiện tại em ấy lại không ở đây, nàng chỉ còn cách tự mình búi một kiểu tóc đơn giản.
Tóc dài quá! Mải nói chuyện với nàng, Hách Liên Vũ chẳng để ý thì ra tóc nàng thả ra lại dài đến vậy, tựa như một dải lụa thẳng tắp phía sau, có thể chạm tới mặt dất. "Để ta giúp nàng." Hách Liên Vũ cầm lấy cây lược trong tay Tần Minh Nguyệt, tay kia cẩn thận đỡ lấy mái tóc chải nhẹ nhàng như sợ làm đau nàng. "Tóc của nàng thật mềm, thật mượt." Nói xong, Hách Liên Vũ khẽ hôn lên mái tóc nàng, trên ấy còn vương lại một mùi hương nhẹ.
Đây là lần đầu tiên anh chải đầu cho một cô gái, cảm giác thật kì lạ, trong lòng thật ấm áp cũng rất thoải mái, chẳng lẽ đây là hạnh phúc sao?
"Để ta tự làm vẫn hơn, nếu để người khác nhìn thấy thì không hay." Tần Minh Nguyệt tựa hồ chưa thể quen với một Hách Liên Vũ dịu dàng này, nàng thấy tựa như mơ, lo sợ tỉnh mộng rồi tất thảy đều tan biến.
"Ai muốn nhìn thì cứ để hắn nhìn, dù sao ta vẫn muốn giúp nàng chải tóc." Nụ cười trên mặt Hách Liên Vũ ngập tràn hạnh phúc.
Thấy Hách Liên Vũ đang vui vẻ thật giống như một đứa trẻ, Tần Minh Nguyệt không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng nhìn bóng anh phản chiếu trong gương.
"Xong rồi." Có vẻ Hách Liên Vũ tỉ mẩn chải từng cọng, xong xuôi mới hài lòng đặt trả cây lược vào tay Tần Minh Nguyệt, vì anh không biết vấn tóc, phần còn lại chỉ còn cách giao cho nàng.
Nhận lấy cây lược, Tần Minh Nguyệt thuần thục chải đám tóc mai trên đầu, tiếp theo đeo thêm một ít trang sức đơn giản rồi chải lại đuôi tóc, soi kĩ trong gương rồi mới đứng lên. Vừa xoay người, nàng đã thấy anh đang chăm chú nhìn. "Làm sao vậy?"
"Đẹp lắm."
Nào có ai nhìn chằm chằm người ta như thế chứ, họa chăng chỉ có Hách Liên Vũ. "Ngài mau đi rửa mặt đi."
Nếu Tần Minh Nguyệt không nhắc nhở, anh thiếu chút nữa đã quên mất. Anh tiêu sái đi đến bên cạnh thau nước lấy cái khăn.
Nước đó nàng đã dùng qua, chẳng lẽ anh ta không để ý sao? "Ngài sai bọn họ đổi một thau nước sạch khác đi."
Hách Liên Vũ quay sang nhìn Tần Minh Nguyệt cười cười bảo: "Ta không ngại." Nói xong, anh lại cúi đầu chuẩn bị nhúng mặt vào thau nước.