Chương 42: Dạ tiệc tại ngự hoa viên (1)
"Bộ này có hơi. . . ." Tần Minh Nguyệt ngắm nghía xiêm y cung nữ vừa thay cho nàng. Màu sắc tươi tắn, trên còn thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm, mặc nó trên người khiến Tần Minh Nguyệt cảm giác không được tự nhiên.
"Vương phi, người mặc bộ này rất đẹp." Cung nữ không cầm được thốt ra lời tán thưởng.
Nhưng Tần Minh Nguyệt lại cảm thấy chúng quá mức diễm lệ, "Có phải là hơi lòe loẹt không?"
"Bộ này là do Vương gia chọn, ngài nói chúng rất hợp với Vương phi."
Nếu là do Hách Liên Vũ chọn thì không còn cách nào.
"Xong chưa? Ta vào được chứ." Hách Liên Vũ đẩy cửa tiến vào, các cung nữ đều lui ra ngoài.
"Ngài xem như vậy có ổn không? Thiếp vẫn thấy y phục này quá hoa lệ." Tần Minh Nguyệt nhìn xiêm y trên người lại sờ cây ngân trâm trên đầu, hướng mắt về phía Hách Liên Vũ.
Ánh mắt Hách Liên Vũ như bị Tần Minh Nguyệt hút lấy, "Đẹp, thật sự rất đẹp. Cả xiêm y và trang sức ở trên người nàng vô cùng thích hợp."
"Ngài nói gì vậy chứ." Tần Minh Nguyệt thẹn thùng cúi đầu.
"Minh Nguyệt, nàng là người đẹp nhất. Tuy rằng vẻ đẹp này chỉ mình ta chiêm ngưỡng, nhưng chính ta cũng không muốn để người khác thấy được."
"Cái gì mà đẹp với không đẹp chứ, ngài cũng mau chuẩn bị đi." Tần Minh Nguyệt đánh giá Hách Liên Vũ, một thân áo bào lộng lẫy, khuôn mặt tuấn mỹ, nhìn thế nào cũng là cao quý đến lóa mắt người.
"Được rồi, chúng ta mau đi thôi." Hách Liên Vũ ôm cái eo nhỏ của nàng.
Đây là ngự hoa viên sao, rộng quá! Nhưng sao lại không có hoa nhỉ, Tần Minh Nguyệt cảm thấy kì lạ.
"Nơi này trước kia là ngự hoa viên, hiện đã trở thành nơi bày yến tiệc thết đãi sứ giả lân bang." Hách Liên Vũ nhìn ra được ngờ vực trong lòng nàng, cho nên vội giải thích.
"À, hóa ra là vậy." Khó trách hoa cỏ đều vắng bóng, chỉ có nền đất trải đá cẩm thạch. Tần Minh Nguyệt nhìn xung quanh, toàn cảnh yến hội dần mở ra. Vị cao cao tại thượng kia không cần nói hẳn ai ai cũng biết, xuống dưới một chút, hai bên là các phi tần, tiếp theo nữa là các vị đại thần trong triều và gia quyến. Tần Minh Nguyệt nhìn mãi, sao lại không thấy a mã và ngạch nương nhỉ?
"Nàng đang tìm Tần vương và phúc tấn sao?"
"Đúng vậy, không phải ngài nói họ cũng đến tham dự sao? Sao thiếp không thấy ai?"
"Yên tâm đi, có thể do họ chưa đến, ta đã sắp xếp vị trí gần họ rồi."
"Đa tạ ngài." Không ngờ Hách Liên Vũ lại chu đáo đến vậy, khiến trong lòng Tần Minh Nguyệt cảm động không thôi.
"Đi nào, chúng ta ngồi xuống trước đã." Hách Liên Vũ kéo Tần Minh Nguyệt ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái.
Không phải chứ, ngồi đây rất dễ bị chú ý, phía trên bên phải chính là Hoàng thượng và các phi tần. Tần Minh Nguyệt lại nhìn sang vị trí bên cạnh, vẫn còn trống. Hay là. . . đó chính là chỗ của a mã và ngạch nương?
"Minh Nguyệt, đúng là Minh Nguyệt rồi." Tần phúc tấn cao hứng kêu lên.
"Nàng nhỏ giọng một chút." Tần vương gia ý bảo Tần phúc tấn không nên lớn tiếng như vậy.
"A mã, ngạch nương." Tần Minh Nguyệt khẽ gọi, trong lòng cũng rất vui.
"Có gì muốn nói cũng đợi sau yến hội đã. Nơi này đông người, lại đều là trọng thần trong triều, để người ta thấy được thật không hay." Tần vương gia nhắc nhở, tuy rằng rất nhớ tiểu nữ, có rất nhiều lời muốn nói với tiểu nữ, nhưng cũng phải tuân theo lễ tiết.
"Phải lắm, Minh Nguyệt, a mã nói có lý." Hách Liên Vũ cũng nhỏ giọng nói.
"Thiếp đã biết." Tần Minh Nguyệt kìm nén niềm vui lại, nàng cũng học người khác ngồi lặng yên.
"Hoàng đế bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"