Chương 66: Hảo cầm xứng tri âm (1)

Rời khỏi Càn Thanh cung, Tần Minh Nguyệt lơ đãng bước đi, chuyện giữa Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ còn chưa xử lý xong, hiện tại lại thêm chuyện của hoàng thượng, đúng là họa vô đơn chí.


"Ai ui, thực xin lỗi." Tần Minh Nguyệt vội cất lời, đều tại nàng nhìn đường không cẩn thận nên đụng trúng người ta.


"Nàng không sao chứ?" Tư Mã Phong quan tâm hỏi.


"Ta không sao, đa tạ vương tử." Tần Minh Nguyệt vuốt nhẹ cái trán, đúng là có đau một chút.


"Để ta xem thử có phải hay không đụng bị thương." Tư Mã Phong kéo bàn tay đang vuốt trán của Tần Minh Nguyệt xuống, cẩn thận kiểm tra. "May mắn không có việc gì."


Nàng không phải làm bằng đậu hũ nha, nào có thể dễ dàng bị thương như vậy. "Không sao cả, đều tại Minh Nguyệt không nhìn đường nên mới đụng phải vương tử. Vương tử không trách cứ, ta đã rất cảm tạ rồi."


available on google playdownload on app store


"Ta cũng sai, tại ta nhìn đông nhìn tây tìm nàng, không ngờ nàng lại đến từ phía trước."


"Tìm ta?"


"Đúng vậy, có thể cùng ta đến một nơi không?" Tư Mã Phong nhìn Tần Minh Nguyệt.


Hiện tại đã đủ loạn, sao nàng còn tâm trạng làm chuyện khác chứ, nàng đang nóng lòng muốn biết Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ đã bàn bạc ra sao. "Xin lỗi, ta còn có chút việc."


"Là chuyện của vương gia và Ngọc Cơ sao? Khi nãy ta vừa gặp bọn họ, có muốn ta đưa nàng qua bên ấy?"


"Không cần, nếu vương tử tìm ta có việc vậy đi thôi." Bọn họ đang trò chuyện, nàng đến đấy làm gì chứ.


"Được, vậy mời theo ta."


Tần Minh Nguyệt theo Tư Mã Phong vào Minh Thanh cung, đây chính là nơi tiếp khách lân bang.


Nơi này không giống điện Tiêu Phòng cũng chẳng giống Càn Thanh cung, đình đài lầu các nơi đây mang phong cách rất riêng, vật trang trí đều là cống phẩm từ các nước, khiến người ta có cảm giác mới mẻ.


"Vương phi mời ngồi, ta đi một chút sẽ quay lại." Tư Mã Phong đi vào buồng trong.


Tần Minh Nguyệt quan sát gian phòng, bên trong rất đơn giản nhưng đồ dùng không thua kém vật dụng trong cung.


Tư Mã Phong từ trong gian phòng kia ôm ra một cây đàn cổ, đặt vào tay Tần Minh Nguyệt. "Cây đàn này tặng cho nàng."


"Đây chính là【phượng vĩ cổ cầm 】trong truyền thuyết sao?" Tần Minh Nguyệt tinh tế đánh giá cây đàn trong tay, tinh mỹ mà tinh xảo, mỗi sợi dây đàn đều như phát ra ánh sáng. Tuy rằng nàng từng nghe qua về sự tồn tại của【phượng vĩ cổ cầm 】nhưng cũng chưa từng có ai được thấy qua.


"Không sai, ta đã bỏ công dò la nhiều năm, đúng là đàn tốt khó tìm."


"Cây đàn này trân quý như vậy, ta không thể nhận." Tần Minh Nguyệt hai tay nâng cầm, đặt vào tay trả lại cho Tư Mã Phong.


"Cầm dù tốt, nhưng tri âm khó tìm. Bây giờ ta tặng cây đàn này cho nàng chẳng phải là đã giúp nó tìm được tri âm tri kỷ rồi sao?" Tư Mã Phong đem cây đàn đặt trả vào tay Tần Minh Nguyệt.


"Nhưng, ta ---"


"Yên tâm, ta chỉ cảm thấy nàng là người thích hợp sở hữu cây đàn này, ngoài ra không có ý gì khác."


"Vương tử hiểu làm rồi, ta không phải có ý này." Không thể tưởng tượng được cây đàn hiếm có nay lại đang nằm trong tay nàng, Tần Minh Nguyệt nhìn cây đàn cổ tựa như nàng đã nghe được giai điệu đẹp nhất thế gian.


"Không biết liệu vương phi có thể dùng cây đàn cổ này gảy một khúc nhạc?"


"Vậy Minh Nguyệt xin thất lễ." Tần Minh Nguyệt đem cầm đặt lên ghế, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh. Những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, giờ phút này nàng gác lại hết thảy, cầm hay sẽ có người tốt gảy, nếu người gảy chất chứa tạp niệm há chẳng phải là làm nhục cây đàn tuyệt thế này sao.


Tưng tưng tưng. . . tưng tưng tưng. . . .


Chỉ mới chạm nhẹ, tiếng đàn tuyệt mỹ phảng phất tựa tiên khúc dập dìu vang lên.


Tưng tưng tưng. . . tưng tưng tưng. . . .


Quả nhiên là hảo cầm, chỉ cần gảy nhẹ, cũng đã phát ra giai điệu khuấy động tâm hồn.






Truyện liên quan