Chương 2

Một giờ sau Dung Thụy Thiên về đến nơi, đây là phòng ở rộng bốn mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp một buồng vệ sinh, trang hoàng đơn giản, bài trí cũng không nhiều. Phòng khách đơn giản để một cái sô pha và một cái ti vi, không gian thập phần nhỏ hẹp, một người ở thì được, nhiều người đến liền chật chội.


Dung Thụy Thiên sống ở đây năm năm, phòng ở là mua trả góp, nằm trong khúc hẻo lánh, an ninh cũng không tốt. Hắn đi vào phòng tắm, cởi áo sơ mi màu đen, nhìn đến bả vai sưng to, nơi đó đỏ đến đáng sợ, mơ hồ còn chảy máu đỏ tươi. Nếu không để ý thì đến sáng mai muốn đứng lên hoạt động cũng khó, Dung Thụy Thiên lấy thuốc giảm đau chậm rãi bôi lên, đợi hắn dùng tư thế bất tự nhiên mà bôi thuốc xong thì đầu đã chảy đầy mồ hôi.


Hắn cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm, quần áo định chờ đến đêm mai rồi giặt, vốn cũng tính mua máy giặt, nhưng tiền lương mỗi tháng trừ việc trả góp tiền nhà thì còn phải đưa sinh hoạt phí cho mẹ, còn có tiền tiêu vặt của hai đứa em, đưa họ bao nhiêu đó tiền xong thì trên người hắn cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên có thể tận lực tiết kiệm liền tiết kiệm.


Tùy tiện rửa mặt chải đầu lau mình, Dung Thụy Thiên mặc vào áo sơ mi màu đen, áo sơ mi kia giặt đến nỗi trắng bệch, nhưng hắn lại còn mặc trên người, làm cho bộ dáng của hắn trở nên thực keo kiệt, nhưng hắn không quan tâm, khuôn mặt hắn bị hủy như vậy, dù cho mặc cái gì thì cũng không che lấp được sự xấu xí.


Ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình trong gương.


Mái tóc đen vừa mềm vừa nhuyễn của hắn, không phải rất dài, cũng không phải quá ngắn, chỉ là đúng dịp có thể che khuất ngũ quan, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mũi ưng cao thẳng, hai tròng mắt màu hổ phách thâm thúy, càng làm cho khuôn mặt đẹp trai trở nên nam tính hơn, lại vì chiếc cằm đầy đặn cùng đôi môi hồng nhuận đã phá hủy hết hiệu quả chỉnh thể.


available on google playdownload on app store


Mà hiện tại hiệu quả này hoàn toàn bị phá hư mà trở nên khủng bố, phía trước mặt hắn có vài đạo vết sẹo dữ tợn uốn lượn như rắn, vừa dài vừa sâu, có thể thấy được rất xấu xí, nếu cười rộ lên thì vài đạo vết sẹo kia cũng vặn vẹo theo, thoạt nhìn thật sự khủng bố.


Khó trách Kiều sau khi nhìn đến mặt hắn thì liền ngoại tình, Kiều tất nhiên sẽ không muốn cùng sinh sống với người đàn ông xấu xí như hắn, nếu mỗi ngày buổi sáng mở mắt ra nhìn đến hắn, chắc chắn sẽ bị dọa ch.ết khiếp, đi ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ, hắn không muốn người mình thích gặp chuyện nan kham như vậy…


Cho nên hắn đưa ra lời chia tay với Kiều, nhưng lại không nghĩ tới mình đã làm điều thừa, một Kiều dịu ngoan trước kia, thậm chí sợ hắn dây dưa không ngớt, kéo một người đàn ông anh tuấn làm ngay tại trong phòng bọn họ, người đàn ông thượng cậu phi thường mạnh mẽ, Kiều cũng thực nhập tâm, bị người đàn ông đó làm đến nỗi phóng đãng vặn vẹo, tiếng kêu cao thấp phập phồng, hình ảnh *** loạn như vậy làm hắn ngũ lôi oanh đỉnh.


Kiều khi cùng một chỗ với hắn cũng nhập tâm như thế, nhưng xem ra kẻ mà thể xác lẫn tinh thần đều nhập tâm cũng chỉ có hắn, Kiều thích bất quá chỉ là khuôn mặt của hắn mà thôi, người đại diện cũng vì khuôn mặt suất khí của hắn mới đưa hắn vào giới giải trí, nếu biết như thế hắn tình nguyện không cần dung mạo, như thế sẽ không chịu nhiều đau đớn đến vậy. Nhưng không có dung mạo, xác thực cũng mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, vì đề phòng dọa đến người khác nên thường thì hắn đều đội mũ.


Đêm nay góc độ tiến hành quay chụp đặt tại một nơi bí mật gần đó, máy quay phim chỉ chiếu đến sườn mặt âm trầm của hắn, rồi mới là cảnh bị hành hung sau đó ngã xuống đất. Sau khi ngã xuống hắn đau đến không động đậy nổi, làm khi Tịch Nhạ Hoài đến gần thì hắn cũng quên đi việc đội mũ, liền trực tiếp như vậy mà đối diện với y, khuôn mặt bại lộ dưới mắt y, khó trách y sợ đến mức lập tức buông tay.


Nhưng với một người có khuôn mặt lạnh lùng như y thì phản ứng như vậy cũng đã tốt lắm rồi, hắn biết chính mình xấu, sau khi hủy dung cũng bị đả kích nghiêm trọng, hắn không dám soi gương, không dám ngước thẳng mặt, lại càng không dám bước ra khỏi nhà, còn sống thì phải ăn cơm, huống chi hắn còn phải nuôi gia đình, thế là chịu đựng sự sợ hãi mà đi ra ngoài.


Thiên tân vạn khổ vào được Quân Hào, lần đầu tiên hắn xuất hiện đã dọa đến rất nhiều người, người nhát gan trong công ty nhìn đến hắn liền phát run, lá gan lớn chút thì cảm thấy hắn xấu, không cho hắn sắc mặt hòa nhã.


Hắn đối việc này thực tự ti, ngày thường độc lai độc vãng không cùng người trao đổi, thoạt nhìn bộ dáng thực quái gở. Hắn không cùng đồng nghiệp ăn cơm, khi nói chuyện với nhau cũng không ngẩng đầu, lại càng không nhìn mặt đối phương, sợ khuôn mặt xấu xí dọa đến bọn họ.


Cứ như thế, hắn cẩn thận như vậy, nhưng nhân viên công ty vẫn như trước tẩy chay hắn.
Nhưng hắn lại làm hết phận sự công việc, làm việc kiên định, trừ bỏ khuôn mặt xấu xí, còn lại hắn không có tật xấu, Tân Đồ Hiên bác bỏ ý kiến của bọn họ, bảo hắn yên tâm ở công ty làm việc.


Chỉ cần có thể đi làm lãnh lương, vì thế hắn rốt cuộc nhẫn nại, cho dù lúc mới bắt đầu thấy không quen, không quen bởi vì việc mang khuôn mặt xấu xí mà phải nhận lấy đối xử bất bình đẳng. Nhưng lâu dần cũng đã thích ứng, huống chi sự tình đã qua đi thật lâu, nếu không thoải mái hơn thì người thống khổ cũng chỉ là hắn.


Sáng sớm, Dung Thụy Thiên đi vào công ty, nghe theo quản lý an bài mà đi vào phim trường “Kim Cương”


“Kim Cương” là bộ phim thể loại kinh dị huyền nghi nói về buôn lậu, chủ yếu quay chung quanh việc cảnh sát quốc tế Bác Hiến Minh nhận được án trộm kim cương mà bắt đầu điều tra, trong quá trình đó còn xen kẽ cảm tình mà hắn trải qua cùng với bí mật phía sau hồ sơ mật. Đội ngũ trong phim cường đại đến nỗi làm người ta đầu váng mắt hoa, từ việc tập đoàn Hoàn Á đầu tư sản xuất kiêm mở phòng bán vé, cùng cảnh sát hành động Tịch Nhạ Hoài là diễn viên chính, đồng thời có Tuyết Lê, Daniel, Liễu Thừa Phạm… vân vân… những minh tinh điện ảnh có thực lực đang nổi tiếng, việc bọn họ gia nhập đã làm cho quan hệ trong phim trở nên rắc rối phức tạp, từng phân cảnh cùng hình ảnh đều làm cho lòng người ta buộc chặt…


Đương nhiên, đạo cụ làm phim muốn dùng cũng thật nhiều, hình ảnh trong phim mặc dù chỉ lướt qua hai ba giây nhưng bọn họ cần phải tiêu phí thời gian một ngày để quay chụp.


Hôm nay sẽ diễn phân đoạn nam nữ nhân vật chính cùng nhau ăn bữa tối, bởi vì ban ngày chụp buổi tối diễn, cũng vì phối hợp với thời gian công tác của Tịch Nhạ Hoài, tổ kịch cố ý cho y diễn phân cảnh của mình trước.


Dung Thụy Thiên dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, liền đi xuống kho hàng ở tầng hầm lấy cái bàn cùng đồ ăn đặt lên đại sảnh. Cái bàn là giản dị, chỉ cần mở khung ra là có thể sử dụng, đồ ăn cũng là đồ giả được chất trong hộp hắn mang theo, chỉ là mấy cái khung bàn đều làm bằng thiết thật, vô cùng cồng kềnh, nếu có người hỗ trợ thì sẽ thoải mái hơn một ít, nhưng ở trường quay mọi người đều có việc khác, cũng không được tốt lắm nếu nhờ người khác phụ giúp.


Dung Thụy Thiên mang theo đồ ăn bằng nhựa, kéo cái khung đi vào thang máy. Thang máy hình như gặp trục trặc, vẫn dừng ở tầng ba mươi, nửa ngày cũng vẫn xuống dưới, mười phút trôi qua, hắn cứ lo lắng đứng đó, trên đường còn nhận được điện thoại quản lý phim trường thúc giục.


Hắn bất đắc dĩ đành phải nhấn thang máy bên cạnh, đó là thang máy chuyên dụng, người khác không được vào, nhưng hiện tại là bảy giờ, rất nhiều nghệ sĩ vẫn chưa đến, tạm thời mượn một chút chắc không bị ai phát hiện, nếu bị phát hiện thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta chửi rủa.


Dung Thụy Thiên có chút do dự, đang lúc do dự thì phim trường lại gọi điện thoại thúc giục, kêu hắn nhanh chóng mang cái khung đem lên, không còn cách nào hắn đành phải đi vào thang máy chuyên dụng, ấn tầng mười lăm, cũng cầu nguyện có thể mau chóng đi lên.


Thuận lợi lên lầu, Dung Thụy Thiên mệt mỏi dựa vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ trong bảng điện tử từ từ nhảy lên, khi tới lầu một, thang máy đột nhiên dừng lại, thân thể hắn nhất thời trở nên cứng ngắc, sớm như thế mà đã có người dùng thang máy.


Thang máy chậm rãi mở ra, ngoài cửa đứng một thân ảnh cao gầy quen thuộc, người đàn ông khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tao nhã, con ngươi màu xanh nhạt cường thế mang theo chút tà khí. Y mặc áo sơ mi màu lam hiệu Gucci xứng với một thân quần dài màu đen ôm lấy thân thể, chất liệu vải của chiếc áo sơ mi kia rất đẹp đẽ quý giá, tơ tằm tinh xảo hòa với đường viền dưới ánh mặt trời ánh lên nhợt nhạt quang hoa. Hơn nữa thân hình cao ngất, tóc đỏ cùng với lệ chí () nơi khóe mắt, làm y trở nên tuấn mỹ vô cùng, phong độ có thừa, giống người mẫu quốc tế chụp trên tạp chí, đẹp đến khôn tả lại âm trầm kiệt ngạo.


Bên cạnh người đàn ông có ba người trợ lý, một trợ lý bộ dáng giống bảo tiêu đi theo bên cạnh, bảo hộ an toàn chung quanh y, một vị trợ lý khác cầm tây trang của y, xách theo hai túi LV, vị trợ lý cuối cùng đang cầm cà phê đi theo y.


Người đàn ông thần sắc lạnh như băng đứng giữa bọn họ, giống đế vương từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, không quan tâm những người khác đang vì y mà bận rộn, chính là tiếp điện thoại một cách tự nhiên, tựa hồ đang nói chuyện công tác, cùng đối phương nổi lên tranh chấp, sắc mặt có chút không tốt.


Vương trợ lý cầm cà phê, ánh mắt lạnh như băng trừng Dung Thụy Thiên trong thang máy, giống như đang chất vấn phạm nhân: ” Anh không biết thang máy này không thể đem đạo cụ vào sao?”
Dung Thụy Thiên cúi đầu.


Vương trợ lý nhìn hắn yên lặng không nói thì tức giận: “Thang máy mang đạo cụ bên cạnh sao anh không dùng, hay là ánh mắt có vấn đề nên nhìn không rõ, còn không đem mấy thứ đồ này ra ngoài!”


” Tôi lập tức đi ra ngoài”. Dung Thụy Thiên biết cái khung đang chiếm hết phân nửa không gian, không nghĩ nhiều mà kéo cái khung đi, nhưng cái khung vừa nặng vừa dài, đem vô cũng khó mà mang ra lại càng cố sức.


” Động tác của anh có thể nhanh hơn một chút không, chúng tôi đang gấp!” Vương trợ lý nhìn khuôn mặt xấu xí của Dung Thụy Thiên, thần sắc không kiên nhẫn còn thêm chán ghét, người như vậy sao lại có thể ở công ty giải trí đi làm.
” Được” Dung Thụy Thiên hảo tính tình đáp ứng.


Vương trợ lý vẫn không ngừng thúc giục hắn: “Động tác nhanh lên, động tác nhanh lên! Thời gian của chúng tôi thật quý giá, anh lâu lắc như vậy, để lỡ chuyện của chúng tôi thì làm sao anh đền nổi?”
” Thực xin lỗi”. Dung Thụy Thiên thần sắc kích động, ngoài việc xin lỗi ra thì không biết nói gì.


” Có rảnh để xin lỗi còn không bằng đi ra ngoài!”.


Dung Thụy Thiên cũng muốn sớm rời đi nhưng bả vai vô cùng đau đớn, toàn thân đều ra một tầng mồ hôi lạnh, chưa kịp lau đi, phía sau vang lên tiếng Tịch Nhạ Hoài: “Đừng khiêng, đứng bên trong đừng nhúc nhích”. Những lời này nói ra bình tĩnh lại tao nhã, giống như đang nói một chuyện râu ria, nhưng nhóm trợ lý bên người y lại hoảng sợ!


” Này….” Mấy người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ Tịch Nhạ Hoài sau khi tắt điện thoại liền mở miệng, còn bảo người đàn ông xấu xí không cần phải ra thang máy.


Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên vẻ mặt toàn là mồ hôi, bỗng nhớ tới hôm qua hắn là diễn viên thế vai, thế là quay lại nói với trợ lý: “Tôi vô phòng nghỉ trước, các người chờ thang máy bên cạnh rồi lên”.


“Điều này không được, rất nguy hiểm!” trợ lý bộ dáng bảo tiêu sắc mặt đại biến, dù cho khoảng cách cực ngắn, nhưng trước kia còn có người hâm mộ giả thành bộ dáng kì quái lẻn vô tiếp cận y.


Tịch Nhạ Hoài không để ý đến bọn họ, giống một quý tộc tao nhã đi vào thang máy, ấn lầu hai mươi, cửa thang máy khép lại, bắt đầu vững vàng đi lên. Thần sắc y tự nhiên đứng bên Dung Thụy Thiên, một bộ dáng không có ý bắt chuyện hoặc chào hỏi.


Đối với y, trong trường quay, diễn viên cùng người cộng tác đều là bạn đồng nghiệp, nhưng rời đi phim trường thì họ bất quá cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, mà Dung Thụy Thiên tối hôm qua là diễn viên lâm thời, cùng chung tổ kịch lại mang theo đạo cụ cồng kềnh, đuổi hắn ra thì thật quá đáng.


Chỉ là bầu không khí có chút kỳ quái, nói như vầy, nếu bất luận kẻ nào thấy y cũng đều hận không thể đeo dính y, không ngừng đòi chụp ảnh chung với y, không ngừng yêu cầu y kí tên, người hung tàn một chút còn có thể như sói đói mà nhào vô ôm lấy y. Nhưng từ lúc y tiến vào, Dung Thụy Thiên liền đứng ở góc thang máy, làm như tránh không kịp mà giữ khoảng cách với y, cũng không có ý quan tâm đến y.


Y không khỏi nhìn về phía Dung Thụy Thiên, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, chỉ có thể dùng hai chữ “âm trầm” để hình dung hắn, cứ việc là việc hình dung như thế không được lễ phép nhưng mà y lại không thể tìm được từ khác để miêu tả.


Hắn mặc áo sơ mi màu đen, thân thể có vẻ thon dài tựa vào góc thang máy, chiếc mũ màu đen che đi hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, theo góc độ này chỉ thấy được đôi môi cánh hoa cùng chiếc cằm. Tay áo sơ mi hắn xắn lên, lộ ra một khoảng cánh tay màu đồng cổ, cánh tay kia thực rắn chắc, đường cong cơ thể lại rõ ràng xinh đẹp.


Tay hắn cứng ngắc mà cầm giữ cái khung bên cạnh, cánh tay màu đồng cổ kia in một tầng mồ hôi ướt át, nhìn ra được hắn thường xuyên phải làm việc nặng nhọc này, chỉ nhìn cánh tay thôi thì cũng đủ biết thân thể hắn thực xốc vác.


Tưa hồ nhận thấy được ánh mắt của y, Dung Thụy Thiên quay đầu đi, như trước cũng chưa có ý chào hỏi y, thậm chí còn giả vờ không phát hiện y.


Tịch Nhạ Hoài hứng thú mà nhấp nháy làn mi xinh đẹp, thu hồi ánh mắt làm càn của mình, tổng kết ra được người đàn ông trước mắt không chỉ có khuôn mặt xấu xí, còn quá phận âm trầm, một chút cũng không làm người ta thích.
Chú thích:
() Lệ chí: Nốt ruồi son dưới mi mắt.






Truyện liên quan