Chương 4

Nhìn thấy y, Dung Thụy Thiên có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là qua một lúc rồi lại khôi phục lạnh nhạt, tiếp theo, mái đầu đen cúi thấp xuống, ý đồ không cho y nhìn đến mặt mình, rồi mới nhìn chằm chằm ***g đựng cơm nói: “Tôi ở đây ăn cơm”.


” Sao không ở đại sảnh ăn?” Tịch Nhạ Hoài không nhẫn nại thở dài, nếu y ở trong đại sảnh thì sẽ không gặp hắn, tâm tình y hiện tại không tốt, thực dễ dàng tức giận.


” Tôi ở trong này là tốt rồi” Dung Thụy Thiên mấp máy môi, ánh mắt lại bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, hắn cũng muốn cùng đồng nghiệp ăn cơm, nhưng người khác khi nhìn đến mặt hắn thì tâm tình liền không tốt, còn ảnh hưởng đến không khí dùng cơm.


Nhớ rõ ngày trước cùng đồng nghiệp ăn cơm. Lần đó tổ kịch tổ chức tiệc khánh công,tổ kịch thực chịu chi, ăn uống cũng xa xỉ, đồ ăn trong bữa tiệc cũng thực phong phú, mọi người cùng ngồi một bàn, không khí thập phần náo nhiệt, nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện thì người khác liền an tĩnh lại, rồi mới dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật mà đánh giá hắn, sau khi dùng ánh mắt như vậy đánh giá hắn xong, bọn họ liền cùng người bên cạnh nhiệt liệt nói chuyện với nhau, hoàn toàn xem hắn như không tồn tại.


Trong hoàn cảnh như vậy rất khó chịu, càng khó chịu là đồ ăn mà hắn chạm qua sẽ không có người khác muốn đụng vào, bọn họ ngại hắn xấu càng sợ trên người hắn có bệnh.


Cứ việc hắn đã đi bệnh viện kiểm tr.a qua, bác sĩ cũng đã chứng minh, trừ bỏ vết thương trên mặt, hắn không có bệnh tật gì, nhưng mọi người vẫn chê bai hắn, không ngừng xem thường hắn, cho rằng toàn thân hắn giống như mang theo bệnh độc không bằng.


available on google playdownload on app store


“Anh là nhân viên công tác trong tổ kịch?” Tịch Nhạ Hoài nhìn người đàn ông quá mức lặng yên này, không hiểu rõ hắn muốn làm gì, bất quá có chút xác định, người đàn ông trước mắt chắc hẳn là người trong tổ kịch đi.
Dung Thụy Thiên gật đầu.


Tịch Nhạ Hoài cảm giác như có bả đao đang cắm thẳng vô ngực mình. Y sao lại hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy? Nhìn hắn khiêng đạo cụ, hôm qua lại cùng hắn diễn ở phim trường, nếu không phải là nhân viên công tác thì làm sao có thể xuất hiện ở phim trường, thậm chí ăn cơm trưa mà tổ kịch cung cấp.


” Anh ăn cơm không?” Dung Thụy Thiên cúi đầu, thanh âm vừa thấp vừa trầm. Buổi sáng Tịch Nhạ Hoài giúp hắn, hắn chưa kịp nói câu cảm ơn, nếu không để ý tới thì có chút bất cận nhân tình, thế là khách sáo hỏi.


Tịch Nhạ Hoài nói thẳng: “Cái gì cũng chưa ăn!” Hắn làm sao cứ thích cúi đầu như vậy, nói chuyện thì hắn cũng không dám nhìn thẳng mắt y, đây hoàn toàn là hành vi không lễ phép, y nhìn liền tức giận.


” Nếu anh không ghét bỏ, ăn của tôi trước tốt lắm” Dung Thụy Thiên thần sắc bình tĩnh, đem ***g cơm trong tay đưa cho y, hắn nhớ rõ sau bữa trưa thì y lại phải quay tiếp, nếu không ăn cơm trưa thì không được.
Tịch Nhạ Hoài lửa giận nhanh chóng nổi lên: “Anh cảm thấy tôi sẽ không có cơm ăn?”


” Tôi không phải có ý đó” Dung Thụy Thiên sợ hãi, không biết phải biểu đạt như thế nào, làm cho người đàn ông trước mắt hiểu lầm, thái độ đều trở nên hung ác.
Tịch Nhạ Hoài hung tợn hất tay hắn ra: “Không phải thì tốt!”, y sao lại cần người khác bố thí.


Bất ngờ không kịp phòng bị, bị hất tay, ***g đựng cơm trong tay Dung Thụy Thiên ” Bang” một tiếng rơi xuống, cơm cùng đồ ăn vãi ra tung tóe, nước canh vẩy lên mu bàn tay, phiến da ấy bắt đầu đau rát lên.


” Không có việc gì thì cút đi! Tôi không cần lòng hảo tâm rách nát của anh!” Tịch Nhạ Hoài mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng cứng rắn như sắt.


Dung Thụy Thiên lông mi run rẩy, đáy mắt chứa đựng thật sâu không kiên nhẫn, muốn giải thích với y, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ là ngồi xổm nhặt ***g đựng cơm trên đất lên.


Ánh sáng chiếu ngược tạo nên một tầng bóng ma, Dung Thụy Thiên cúi đầu thu dọn mớ hỗn độn. Tóc đen mềm mại che khuất khuôn mặt hắn, nhìn không rõ biến hóa trên vẻ mặt, chỉ nhìn thấy chiếc cằm đầy đặn, đôi môi cánh hoa so với sắc hoa còn muốn đỏ hơn, đôi môi kia mím thật chặt, độ cong cũng thực cứng ngắc, còn hơi hơi có chút run run….


Đợi khi hắn thu dọn sạch sẽ đống dơ bẩn trên sàn liền rời đi hàng hiên. Chỉ còn một mình Tịch Nhạ Hoài đứng đó với thần sắc phức tạp, y làm sao chỉ vì tâm tình không tốt liền giận chó đánh mèo lên người hắn, nhìn ra được là hắn không cố ý, bất quá chỉ là khách khí hỏi, nếu không ăn thì cự tuyệt. Mà chính mình lại hất tay hắn, hung ác quát lớn hắn, còn làm hắn không có cơm trưa ăn, nhưng đối phương đều nén giận không phát hỏa với mình, trước khi đi còn đem chỗ hỗn độn thu dọn sạch sẽ.


Trong lòng Tịch Nhạ Hoài không hiểu mà dâng lên cảm giác tội lỗi, loại cảm giác này rất trầm trọng, giống như bị móng vuốt ướt đẫm cào lấy trái tim, đau đớn tứ vô đạn kị lan tràn toàn thân.


Dung Thụy Thiên trở lại tầng trệt đem ***g đựng cơm nhét vào thùng rác, ngay sau đó liền đi vào phòng công văn, còn chưa đẩy cửa vào thì liền gặp được quản lý bí thư Tô Nhiên, Tô Nhiên bảo hắn vô phòng quản lý một chuyến.


Tịch Nhạ Hoài thấy Dung Thụy Thiên đi vào văn phòng thì không đi theo nữa, y quay lại phim trường, yêu cầu trợ lý đưa cho mình phần cơm trưa phong phú, bên trong là tảng thịt bò kiểu dáng Tây Âu, bơ nùng canh, còn có một phần hoa quả, dinh dưỡng phối hợp cân đối, y bưng cơm trưa rời đi, lại ma xui quỷ khiến trở lại tầng trệt nơi Dung Thụy Thiên vừa đứng.


Khi y nhìn đến Dung Thụy Thiên từ văn phòng đi ra, định đi lên đón, lại ngạnh sinh dừng cước bộ, trong tay Dung Thụy Thiên đang bưng một phần cơm cao cấp.
Tịch Nhạ Hoài nhìn đồ ăn tiện lợi bình thường trong tay, hốc mắt ấm áp phát ra một trận đau đớn kịch liệt, y thuận tay đem hộp tiện lợi trong tay vứt vào thùng rác.


Hành lang yên tĩnh như nước, ngoài cửa sổ tràn đầy nhà cao tầng cao ngất trong mây, mưa không dứt từ trên trời rơi xuống, tùy ý cọ rửa từng tấc đất trong thành thị, trong ánh sáng hôn ám, trên cửa sổ thủy tinh tràn đầy những ngấn nước tinh mịn loang lổ.


Dung Thụy Thiên đem phần ăn đặt ở cạnh cửa, một đôi con ngươi hổ phách xinh đẹp đong đầy ám sắc đầm lầy sâu không thấy đáy.


Năm phút sau, Tô Nhiên đi ra cửa thì thấy phần cơm cao cấp vẫn còn đó, hắn hơi hơi nhíu mi, lấy hộp cơm đi vào văn phòng: “Dung Thụy Thiên không lấy lễ hạp của anh, thoạt nhìn hắn thực không thích”.


” Ngay cả lễ hạp cũng không lấy, thật sự là cố chấp!” Ngồi sau bàn công tác, Tân Đồ Hiên ngẩng đầu, sợi tóc đen nhánh, kính mắt viền bạc, cộng với khuôn mặt tuấn tú, làm cho y tăng thêm phần nội liễm nhã nhặn.


Tô Nhiên quan sát y, mày kiếm cau lại: “Chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, không có việc gì tự nhiên lại đối xử tốt với hắn như vậy làm chi?” Trước đó cũng đưa này nọ cho Dung Thụy Thiên vài lần, đối phương cũng chưa nhận lấy.
” Quan tâm nhân viên công ty là công việc của tôi”.


” Tôi chưa thấy anh dụng tâm đối với nhân viên khác như vậy”.


” Đó là vì cậu chưa hiểu tôi thôi ” Dung Thụy Thiên khuôn mặt xấu xí cùng khí tràng âm trầm, hoàn toàn không làm cho người ta thích được, nhưng hắn ở công ty làm tám năm, tám năm nay tận chức tận trách, mặc kệ người khác trào phúng ra sao, đều đem công việc làm tốt, có nhân viên như vậy ở công ty, vẫn là thực vui mừng.


Tô Nhiên tiến đến bên người y, đem văn kiện trên bàn sửa sang lại cho tốt, đem công văn cần kí đặt trước mặt y: “Tối hôm qua có tràng diễn, lâm thời diễn viên không đến, sản xuất làm cho Dung Thụy Thiên thay thế diễn viên ấy, anh biết được chuyện này mới tính tặng đồ trấn an hắn đi”.






Truyện liên quan