Chương 42
Một chỗ khác, Tịch Nhạ Hoài ngồi trước cửa sổ sát đất trong nhà ăn, chỉ mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, dưới ánh sáng ấm áp, thân thể hắn cao ngất mà cường tráng, tràn đầy sự ổn trọng và lực lượng mà chỉ có loại đàn ông thành thục mới có, Dung Thụy Thiên không khỏi đi về phía hắn.
” Xảy ra chuyện gì, sắc mặt em sao lại tái nhợt như vậy?” Tịch Nhạ Hoài cúp điện thoại, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, lấy tay sờ lên trán hắn.
Dung Thụy Thiên cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, ánh mắt thoạt nhìn thật bình tĩnh:” Không có việc gì” cho đến nay lòng hắn đều như dòng nước chảy, cũng không nhớ lại chuyện quá khứ, thế nhưng sự xuất hiện của Trác Thích Mặc vẫn là quấy rầy hắn.
May mắn cuối cùng y cũng chưa từng xuất hiện, hơn nữa mặt hắn đã bị hủy, đối mặt với khuôn mặt như vậy thì y sẽ không có hứng thú, nhưng trong nội tâm lại ẩn ẩn có một thanh âm sợ hãi, vì cái gì y muốn liên lạc với hắn, mấy năm nay đều điều tr.a hắn, nhưng sau khi hiểu rõ hết những việc này đó thì lại có năng lực như thế nào? Y thích bất quá chỉ là khuôn mặt của hắn mà thôi…
Hai mắt Dung Thụy Thiên giống như hổ phách chứa đầy nước sâu u tối, ngẩng đầu muốn nói gì với Tịch Nhạ Hoài, nhưng lại giống như tình tiết trong tất cả các kịch truyền hình, ngay thời khắc mấu chốt thì điện thoại lại vang, Tịch Nhạ Hoài nói câu thật có lỗi, nhẹ nhàng ấn nút trả lời:” Tôi biết… Ừm… Sau cơm trưa tôi sẽ trở về…”
Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, biết hắn bề bộn nhiều việc, đợi lát nữa còn có bộ phim phải quay, không khỏi buông tay hắn ra, im lặng ăn đồ ăn trước mặt, chờ Tịch Nhạ Hoài ngắt điện thoại, tươi cười thản nhiên nói:” Hương vị của nhà ăn này không tồi, tôi ăn xong rồi”.
” Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến ” Tịch Nhạ Hoài thu lại di động, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Thụy Thiên:” Có phải không thoải mái chỗ nào hay không, anh đưa em đi bệnh viện khám xem”.
Dung Thụy Thiên cười cười, vì không để cho hắn lo lắng, thuận miệng tìm một lý do:” Đại khái là uống nhiều nước lạnh, bụng có chút không thoải mái, bất quá hiện tại đã tốt hơn nhiều”.
” Em cũng đừng gạt anh “.
” Tôi sao lại có thể lừa anh ” tâm tình Dung Thụy Thiên sung sướng:” Trở về đi, lát nữa còn phải làm việc”.
” Đã biết ” Tịch Nhạ Hoài đứng dậy đi đến bên người Dung Thụy Thiên, thấp giọng nói với hắn, rồi mới vươn tay ôm bờ vai hắn, thấy hắn không có đẩy mình ra, con ngươi xinh đẹp màu xanh nheo lại, thoạt nhìn giống như một chú hồ ly nhỏ mắt ngập nước.
Ánh mặt trời nóng bỏng không biết đã biến mất tự bao giờ, chỉ lưu lại những ánh mây mỏng manh màu đỏ thê lương nơi chân trời, thời điểm Dung Thụy Thiên ra khỏi công ty, nhìn thấy Kiều đang ngồi bên bồn hoa, hắn từ từ bước qua.
” Em đợi ở đây lâu lắm rồi ” Kiều đứng dậy nhìn Dung Thụy Thiên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên ý cười.
Dung Thụy Thiên lãnh đạm lướt qua hắn, Kiều cầm lấy cánh tay hắn, ăn nói khép nép:” Nói chuyện với em một chút”.
Dung Thụy Thiên vẫn như trước không trả lời, chỉ là đẩy ra bàn tay đang cầm tay mình, nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Kiều lã chã ngồi xổm xuống. Dung Thụy Thiên nghe được trong cổ họng hắn phát ra nức nở, tiếng khóc đứt quãng mà thống khổ, hắn quay lại nhìn Kiều, biểu tình trên mặt giấu trong bóng tối, qua thât lâu, lấy tay kéo Kiều:” Đi thôi, đừng khóc”.
Kiều nắm lấy tay Dung Thụy Thiên, xúc cảm khô ráo mà ấm áp kia vẫn giống như trong trí nhớ, hắn dịu ngoan theo y rời đi, đỏ mặt nhìn sườn mặt anh tuấn của Dung Thụy Thiên, rồi mới lộ ra tươi cười hạnh phúc.
Cách đó mười mét, Tịch Nhạ Hoài yên lặng đứng ở kia, nhìn Dung Thụy Thiên và Kiều đi về hướng xe điện, nhìn bóng dáng nắm hai tay với nhau của bọn họ, một cỗ gió lạnh thốc vào cơ thể, đông lạnh hắn đến nỗi cả người phát run, lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Trì Hạo:” Đêm nay cứ theo thường lệ quay chụp, ừm, tạm thời không nghỉ ngơi “.
Ngọn đèn lưu ly du đãng trong bóng đêm thành thị, vì thành thị phồn hoa mà tăng thêm sắc thái, liếc mắt nhìn một cái lại thấy giống như những hình ảnh xinh đẹp trong kịch truyền hình, trong hình ảnh ấy, nhân vật chính lấy phương thức giống như vậy mà gặp mặt, rồi mới hẳn là lúc lãng mạn sẽ đưa âm nhạc vào bối cảnh, lúc nhân vật chính thổ lộ sẽ nhiệt liệt đáp lại, để có tình tiết ngọt như mật thế kia thì không thể xem nhẹ công lực của biên kịch.
Cứ việc hiện tại kịch truyền hình luôn đi trên khuôn sáo cũ, nhưng vẫn làm cho con người ta muốn ngừng mà ngừng không được, nhất định phải xem xong tập một, tập hai… Nếu mỗi tập đều phải có cảnh bạo lực đẫm máu, chẳng bằng trực tiếp xem phim ***, nhưng phim *** đều không có cái loại cảm giác lay động tiếng lòng này.
Trong TV đang phát bộ kịch truyền hình hai năm trước, nam chính từng là đại ca xã hội đen không chuyện ác nào không làm, sau khi bị phản bội và hủy dung, dần dần khép kín lòng mình, cho đến khi gặp được nữ chính trong chiếc xe điện chật hẹp, ái mộ, tự ti, áp lực, thống khổ, tất cả tình cảm đều đặt hết lên người nam chính, ánh mắt nam chính thâm thúy nhìn màn ảnh.
Ngồi trên sô pha, Dung Thụy Thiên hơi hơi thất thần, đây là kịch truyền hình mà Tịch Nhạ Hoài đã quay hai năm trước, hắn ở bên trong biểu hiện thật nhập tâm, không có bao nhiêu lời kịch, chỉ bằng vào ánh mắt và biểu tình thì đã thu hút được ánh mắt người xem.
Trong màn hình Tịch Nhạ Hoài cả người là máu, đau thương nhìn nữ chính, cảm ứng được ánh mắt phía sau, nữ chính quay đầu lại nhìn, hắn lại giống như một dã thú bị chấn kinh trốn vào chỗ tối.
Vẫn biết là Tịch Nhạ Hoài có thực lực, ở phim trường đã kiến thức được những biểu hiện của hắn, không nghĩ tới trong kịch truyền hình cũng có thể mê người như vậy, chỉ là nhìn hắn ở trong màn ảnh, cùng những người khác vô cùng thân thiết giống như tình lữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, lại đều được quay chụp cận cảnh, hình ảnh rõ ràng đến kinh người, có loại lổi giác bọn họ đang thật sự luyến ái.
Đây có lẽ là nguyên nhân chính mình không muốn xem bộ phim của hắn. Cứ việc biết đó là đạo diễn theo kịch bản mà yêu cầu hắn quay, nhưng nhìn đến những hình ảnh này thì vẫn là có chút không thoải mái, cho nên không muốn chú ý tới tác phẩm của hắn, Dung Thụy Thiên cười khổ, cảm thấy mình quá mức để ý Tịch Nhạ Hoài.
Hắn là người bình tĩnh, thích tự hỏi vấn đề bằng lý tính, hơn nữa trong quá trình kết giao với Tịch Nhạ Hoài, biết được sự khác biệt giữa mình và hắn trong lúc đó rất lớn, một lần nữa tự nói với mình không cần bị lạc phương hướng, như vậy thì khi bị thương mới có thể toàn thân trở ra, hiện tại xem ra đã muốn không thể.
Đêm nay Kiều đến tìm hắn, nhìn thấy y đứng trước mặt mình rơi lệ nhưng cũng không sinh ra tình tố khác thường nào, trên đường đưa Kiều trở về, đối phương truy vấn hắn đã đi đâu, hỏi hắn vì sao không trả lời tin nhắn, mấy vấn đề này hắn không trả lời, lấy quan hệ của bọn họ trong lúc đó, còn chưa có quen thuộc đến nỗi có thể báo cáo chính mình đi đâu.
Dung Thụy Thiên nhìn tiết mục trên TV, chuông cửa vang, không để ý tới, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên ba lần, nghĩ đến là Kiều lại trở về tìm hắn, không kiên nhẫn hỏi câu:” Có chuyện gì?”
Ngoài cửa không có thanh âm gì.
Hắn khó hiểu mở cửa ra, nhìn thấy Trác Thích Mặc đứng ngoài cửa, y mặc tây trang đeo cà vạt, khuôn mặt ôn nhã, nhìn qua hào hoa phong nhã, giữa đôi chân mày lại phát ra một cỗ hơi thở vương giả, điều này có lẽ sẽ làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn, cái gọi là nhân vật trên đỉnh tháp vàng (), bất quá chỉ là một người đàn ông áo mũ chỉnh tề mà thôi.
Trác Thích Mặc mỉm cười với hắn:” Đã lâu không gặp “.
Sắc mặt Dung Thụy Thiên dần dần trầm lại, đáy mắt là hỗn hợp các loại khó hiểu, sợ hãi, cừu hận, kinh ngạc…. Đủ loại cảm xúc phức tạp thẩm thấu vào trong máu thịt hắn, cùng nhau va chạm vào trái tim mềm mại của hắn.
Chú thích:
() Nhân vật trên đỉnh tháp vàng: Người đứng cao nhất trong tháp phân chia cấp bậc.