Chương 50
” Tiêu đạo đã lâu rồi không có tác phẩm mới, thậm chí phải đi làm biên kịch, xin hỏi, ý tưởng của bộ phim lần này là gì?” Phóng viên ngược lại hỏi Tiêu đạo.
Tiêu đạo bình tĩnh:” Lần này nhận quay phim là vì gặp được một kịch bản hay, lại có diễn viên tốt làm phim nhựa thêm rạng rỡ, còn có bên phía sản xuất cũng cung cấp tài chính dư dả cho tổ kịch”, cười khẽ phiêu mắt liếc nhìn Hạng Thanh Uyên một cái: ” Bộ phim này chủ yếu đề cập hắc đạo, cảnh sát và giới thương nhân, người xem sẽ thấy con người ta không phải chỉ được khắc họa về một khía cạnh mà là còn được khắc sâu và tả thực”.
” Đây là lần thứ hai đạo diễn hợp tác với Tịch Nhạ Hoài, lần này hợp tác cảm giác thế nào?” vấn đề của phóng viên vẫn xoay quanh Tịch Nhạ Hoài, giống như tất cả ánh sáng đều tụ tập trên người hắn.
Tiêu đạo tươi cười khả cúc:” Những năm gần đây Tịch Nhạ Hoài tiến bộ rất lớn, trừ bỏ hành động vẫn là hành động, tôi chỉ cần nói ý tưởng cho y, y lập tức có thể thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, quay ra hiệu quả mà tôi mong muốn”.
” Nghe đồn rằng Tịch Nhạ Hoài lần này NG rất nhiều lần, trong quá trình quay bổ sung còn tự tiện rời khỏi phim trường, nếu đổi lại là đạo diễn bình thường khác thì sớm đã tức giận đến giơ chân” một phóng viên đưa ra tin tức NG mấy ngày hôm trước, trực tiếp hỏi Tiêu đạo.
Sắc mặt Tiêu đạo khó coi, Trì Hạo vội vàng muốn giảng hòa, Tịch Nhạ Hoài đã chủ động trả lời vấn đề của phóng viên:” Ngày đó tự tiện rời khỏi phim trường là lỗi của tôi, lúc này, trịnh trọng giải thích cùng Tiêu đạo và toàn bộ tổ kịch”.
Tiêu đạo sắc mặt hòa hoãn xuống, phóng viên thừa thắng xông lên hỏi Tịch Nhạ Hoài:” Nguyên nhân gì khiến anh rời khỏi phim trường?”
” Trong nhà có việc gấp, phải trở về một chuyến ” thanh âm Tịch Nhạ Hoài trầm thấp mà tao nhã, thông qua microphone cùng với thiết bị khuếch đại âm thanh, khuếch tán trong đại sảnh xa hoa.
” Việc gì lại gấp như vậy, đáng giá để anh bỏ lại công tác quan trọng và đắc tội nhiều người như thế?” phóng viên cắn ch.ết không buông, không buông tha bất cứ tin tức gì có thể gây ra kình bạo.
Ngồi xem trực tiếp, sắc mặt Dung Thụy Thiên trắng bệch, bỗng nhiên nhớ tới Tịch Nhạ Hoài ngày đó ở cùng một chỗ với hắn, mà hắn cũng không biết ngày đó Tịch Nhạ Hoài đang quay diễn, rồi mới vì đi gặp hắn mà y đã tự tiện rời khỏi phim trường.
Trì Hạo biết được tình huống không ổn, một phen đoạt lấy lời nói của Tịch Nhạ Hoài:” Nghệ sĩ cũng là người thường, có quyền xin phép với tổ kịch, những bạn bè truyền thông đang ở hiện trường, không cần đem vấn đề đặt lên việc tư của Tịch Nhạ Hoài”.
” Kính nhờ, đừng có làm mất hứng như vậy chứ ” các phóng viên mất hứng hô to:” Tịch Nhạ Hoài bỏ đi trong lúc đang quay chụp, chúng tôi có quyền biết nguyên nhân thực sự, những người khác cũng muốn biết!”
Bert cùng Daniel thấp giọng nghị luận, tiêu đạo nghiêng qua giải thích ngọn nguồn ngày hôm đó cho bọn họ, phóng viên chuyển màn ảnh tới trên người bọn họ, ba người đình chỉ nói chuyện với nhau, vì Tịch Nhạ Hoài nói tốt.
Tuyết Lê mặt không chút thay đổi quan sát Tịch Nhạ Hoài nãy giờ không có chút bối rối nào, Hạng Thanh Uyên kêu Trì Hạo lên, Tịch Nhạ Hoài thong dong tiếp nhận microphone, các phóng viên giơ máy ảnh lên chụp hắn.
” Ngày đó…”
” Ngày đó tôi ở trong khách sạn với anh ấy ” một giọng nữ khêu gợi đánh gãy lời Tịch Nhạ Hoài định nói, các phóng viên ồ lên, tất cả ánh mắt trên đài đều ngay lập tức cùng nhau bắn về phía Tuyết Lê, duy nhất chỉ có Hạng Thanh Uyên nhìn Tịch Nhạ Hoài.
Tịch Nhạ Hoài hiển nhiên có chút kinh ngạc. Trước TV, trước máy tính, ngoài đường trước màn hình phóng đại, mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin Tịch Nhạ Hoài và Tuyết Lê có quan hệ ái muội, bọn họ buông công việc mà bắt đầu nghị luận với người bên cạnh.
Làm “ngôi sao” cũng là một môn học vấn, bởi vì những người này chủ yếu vì phẩm bài của mình mà kinh doanh, tất cả chỉ là vì để thắng được sự yêu thích của đại chúng và nâng cao danh tiếng, lúc ngôi sao đang hưởng thụ tài phú và địa vị do sự nổi danh mang đến, thì đồng thời cũng mất đi một khoảng nhất định về không gian riêng tư và sự tự do. Mà scandal giữa Tịch Nhạ Hoài với nữ nghệ sĩ hạng hai, có thể so với con dấu kết giao cùng manơcanh, tổ hợp kỳ quái này nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
Sau khi phóng viên hiện trường giật mình xong, từng người từng người đều tranh nhau đưa ra câu hỏi trước tiên, vô số microphone, vô số ánh chớp loang loáng, vô số máy ảnh nhắm ngay Tịch Nhạ Hoài, ngữ khí bén nhọn đối chất với hắn.
” Đây là chuyện gì xảy ra?”
” Các người đang kết giao sao? “.
” Có thể thuật lại chuyện ngày hôm đó hay không? “.
Dưới đài ánh đèn loang loáng một mảnh, trong không khí giống như đang bị thẩm thấu nọc độc dính dấp màu đen, ánh mắt mọi người giống như bị đâm thùng một lỗ, chất lỏng lạnh lẽo ồ ồ chảy ra. Tuyết Lê thao thao bất tuyệt tự thuật, các phóng viên càng không ngừng chụp cô, trong lúc vô tình liếc thấy nhẫn kim cương trên tay cô, lại hỏi sự tồn tại của chiếc nhẫn, Tuyết Lê ngượng ngùng gục đầu xuống, thấp giọng nói là Tịch Nhạ Hoài tặng.
Dung Thụy Thiên sắc mặt tái nhợt giống như bị người siết cổ.
Tịch Nhạ Hoài thần sắc hờ hững, cả khuôn mặt giống như khối băng mới lấy ra từ tủ lạnh, hắn quăng cho phóng viên một quả lựu đạn: “Tôi và Tuyết Lê không phải là cái loại quan hệ như các người suy nghĩ, cũng không đi khách sạn “.
” Hắn nói là thật chăng? ” các phóng viên đem màn ảnh nhắm ngay Tuyết Lê.
Trán Tuyết Lê thấm ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn, cô âm thầm điều chỉnh nhịp tim, giải thích với mọi người: “Có thể là tôi nhớ nhầm, hai ngày nay tôi quay diễn quá khẩn trương, làm cho tâm thần hoảng hốt”.
Không khí cứng đờ.
Ánh đèn loang loáng lại lóe ra.
Thái độ các phóng viên không còn khí thế bức nhân như trước nữa, nhưng vẫn truy vấn cuộc sống tình cảm của Tịch Nhạ Hoài, sau đó có Trì Hạo đi ra hòa giải, không khí khẩn trương biến mất, bọn họ bắt đầu xoay chung quanh bộ phim mà triển khai phỏng vấn “.