Chương 64
Hạng Thanh Uyên hứng thú nhướn mày, trong ngày thường y chưa bao giờ gặp qua một Tịch Nhạ Hoài dịu dàng như thế, cứ việc anh ta không làm giá giống như đa số ngôi sao khác, nhưng dù vậy anh ta cũng không phải người dịu dàng lương thiện, đầu óc lại càng không hề kém so với Trác Thích Mặc.
Y quen biết với Tịch Nhạ Hoài lúc ở châu Âu, khi đó Tịch Nhạ Hoài đang lui khỏi vòng giải trí, đan thương thất mã ( một thân một mình) đầu tư chứng khoán, lấy năm trăm vạn đăng ký tài chính, cuối cùng thắng được tới năm triệu năm trăm ngàn, hơn nữa trong quá trình này, không hề lưu tình chút nào mà khiến cho năm đối thủ cạnh tranh thua đến tiền vốn cũng không thu về được.
Hạng Thanh Uyên nhìn Tịch Nhạ Hoài đối diện, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại chỉ chú ý đến Dung Thụy Thiên bên người, không thèm chú ý tới ánh mắt y, hiển nhiên là xem như y không tồn tại, thậm chí lúc nói chuyện quan trọng cũng không làm cho Dung Thụy Thiên tránh đi, y nhắc nhở ám chỉ, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại ném trở về ánh mắt “không sao”, cuối cùng, y bất đắc dĩ phải buông tha rồi khẽ thở dài, nói:” Tôi chỉ hỏi này đó, sau này, phải tự lo lấy thân”.
Tịch Nhạ Hoài cười cười, cái gì cũng chưa nói. Lúc này, tại đại sảnh yến tiệc, khách khứa đang theo giai điệu âm nhạc mà tao nhã khiêu vũ, trên lầu hai không khí giữa ba người lại vô cùng hòa hợp, Dung Thụy Thiên ăn tảng thịt bò Tịch Nhạ Hoài cho hắn, sau khi ăn no thì thực khát, mà đặt trên bàn toàn là rượu, Tịch Nhạ Hoài gọi nữ phục vụ vào đưa nước, nữ phục vụ đi đến, mặt đỏ tim đập bưng nước cho Tịch Nhạ Hoài:” Thưa anh, đây là nước anh muốn”.
” Cám ơn ” Tịch Nhạ Hoài lấy nước cho Dung Thụy Thiên, nữ phục vụ thấy Dung Thụy Thiên uống hết nước, lộ ra biểu tình kinh ngạc, không muốn rước lấy phiền toái mà lấy cớ rời đi, rồi mới tìm Tuyết Lê nói rõ tình huống. Tuyết Lê đợi cả đêm, vốn định pha xuân dược vào nước cho Tịch Nhạ Hoài uống, mượn cơ hội này mà tạo nên quan hệ với Tịch Nhạ Hoài, ai ngờ đến Tịch Nhạ Hoài lại đưa nước cho tên đàn ông xấu xí Dung Thụy Thiên uống.
Dung Thụy Thiên uống nước xong, vừa mới bắt đầu thì còn trấn định tự nhiên ngồi ở kia, nhưng mười phút sau thì cả người bắt đầu nóng lên, hắn tưởng là do tác dụng của rượu đỏ, nhưng rượu đỏ là Tịch Nhạ Hoài cho hắn, Tịch Nhạ Hoài và Hạng Thanh Uyên lại còn uống rất nhiều, vậy mà thoạt nhìn bọn họ cũng chưa có vấn đề gì, thế là mượn cớ đến buồng vệ sinh, vốc nước lạnh như băng lên mặt, nhưng vẫn không cách nào dập tắt đi sự khô nóng trên người.
Khi Tịch Nhạ Hoài lái xe đưa hắn về nhà, Dung Thụy Thiên cố nén sự khô nóng trong người ngồi bên chỗ phó lái, không đến nửa phút thì áo sơ mi liền ướt đẫm, ngay cả mái tóc đều ướt hơn phân nửa, hắn nóng quá mà cởi nút cổ áo thở hào hển.
” Nóng quá, có thể tăng máy lạnh thêm chút nữa không?” nói xong Dung Thụy Thiên cởi bỏ áo khoác, phát hiện vẫn khó chịu như trước, mà Tịch Nhạ Hoài bên cạnh hắn sau khi mở máy lạnh thì vẫn tây trang thẳng thớm ngồi đó.
Lúc đèn đỏ, Tịch Nhạ Hoài sờ lên trán Dung Thụy Thiên, khi bàn tay mát lạnh chạm đến khuôn mặt đỏ bừng của hắn, Dung Thụy Thiên thoải mái “Ưm” một tiếng, hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần, thoạt nhìn bộ dáng không phải là đang phát sốt. Trong ô tô, máy lạnh mở đến tối đa, cơ hồ làm cho người ta cảm thấy rét run, Tịch Nhạ Hoài lặng yên không nói chăm chú nhìn Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên vẫn hô hấp dồn dập như trước, cái trán còn rịn ra một tầng mồ hôi, trong nháy mắt Tịch Nhạ Hoài đã phát hiện tình huống có chút không đúng, hơn nữa y đã lăn lộn rất lâu trong vòng giải trí, nên kinh nghiệm về phương diện nào đó cũng thực phong phú, không đến một phút liền biết được Dung Thụy Thiên bị kê đơn. Nhưng đêm nay Dung Thụy Thiên ở cùng với y rất lâu, không hề rời khỏi y một giây, thật không rõ thời điểm nào đã bị người khác kê đơn.
” Em cần đi bệnh viện một chuyến ” Tịch Nhạ Hoài nhíu mày nói, y không biết thuốc kia mạnh đến mức độ nào, nhưng nếu cứ kéo dài như thế e rằng sẽ làm bị thương thân thể, thế là quyết định đưa Dung Thụy Thiên đi bệnh viện.
Dung Thụy Thiên ý thức hỗn độn, không nghe rõ Tịch Nhạ Hoài nói gì, chỉ là khó chịu dựa vào vai y, càng không ngừng cọ cọ lên người y, giống như làm như vậy sẽ có thể giảm bớt nhiệt độ trên cơ thể: ” Tôi nóng quá …. Tịch Nhạ Hoài, giúp tôi ….”.
Con ngươi Tịch Nhạ Hoài trầm xuống, cố nén lửa dục trong cơ thể, kiên nhẫn lập lại một lần: ” Em bị kê đơn, anh phải đưa em đi bệnh viện”.
” Tôi không đi bệnh viện” Dung Thụy thiên ý thức mơ màng lẩm bẩm, làn tóc đen mềm mại tán loạn trên gương mặt, còn có đôi rèm mi chợt khép lại ôm lấy đôi con ngươi ẩm ướt ấy, không có tiêu cự nhìn Tịch Nhạ Hoài.
” Rất khó chịu sao?” Tịch Nhạ Hoài thấp giọng hỏi, Dung Thụy Thiên hiện giờ hiển nhiên rất khác so với dĩ vãng, thoạt nhìn đã muốn không đủ tỉnh táo, nếu tỉnh táo thì hắn nhất định sẽ không bắt lấy cánh tay y, gần như làm nũng quấn quít lấy y.
Dung Thụy Thiên không có đáp lại, chỉ là đôi mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhạ Hoài, nhìn đôi môi cánh hoa duyên dáng, chiếc cổ trắng nõn, còn có hầu kết đang trượt lên trượt xuống ấy, hắn bắt đầu miệng khô lưỡi khô, lửa dục đốt người.
Đây là thân thể gì thế này? Vì sao lại có cảm giác đói khát khó nhịn như thế? Bởi vì bị kê đơn, khi hắn nhìn chằm chằm Tịch Nhạ Hoài thì trong đầu liền hiện lên cảnh tượng hoang ***, có thể tùy ý làm bậy như vậy với y, điều này thật sự rất hạ lưu, Dung Thụy Thiên xấu hổ lui sát vào ghế phó lái, cảnh cáo chính mình phải kiềm chế, nhưng thân thể lại bắt đầu phản bội hắn, càng ngày càng trở nên mẫn cảm, ngay cả khi vải dệt ma sát với làn da cũng có thể khiến cho hắn thấy khoái cảm, vành mắt Dung Thụy Thiên đỏ lên, cả người phát run bắt đầu thở dốc:” Ưm…”.
Tịch Nhạ Hoài len qua vạt áo xốc xếch của hắn, sờ lên ***g ngực mịn màng của Dung Thụy Thiên, nếu như bình thường thì Dung Thụy Thiên sẽ ngượng ngùng đẩy y ra, nhưng lúc này đây lại mặc cho y làm bậy, còn phát ra từng trận rên rỉ: ” Mát quá, đừng đi…”.
Hiện tại đến lượt Tịch Nhạ Hoài cả người nóng lên, không dám loạn chạm vào Dung Thụy Thiên, khi bị Dung Thụy Thiên quấn lấy thì cũng không đáp lại, thoạt nhìn bộ dáng thực trấn tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại bắt đầu khởi động thứ ánh sáng sâu thẳm đến nỗi khiến cho người ta phải sợ hãi.