Chương 69
Xe hơi màu đen dừng trước Quân Hào, Dung Thụy Thiên mở cửa xe, cúi người nói vài câu với Tịch Nhạ Hoài, ánh mắt Tịch Nhạ Hoài chuyên chú nhìn hắn, dịu dàng dặn dò hắn vài câu.
Ở góc đường cách bọn họ không xa, Bùi Khanh nhìn Dung Thụy Thiên bước xuống từ xe của Tịch Nhạ Hoài, mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không giống tầm thường, trước đó vài ngày, y đều nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài đưa Dung Thụy Thiên đến công ty, ngay cả trong yến tiệc của Figaro, Tịch Nhạ Hoài đều đi qua chào hỏi Dung Thụy Thiên.
Dung Thụy Thiên quẹt thẻ, cầm thẻ đi vào văn phòng hành chính, trên người mặc đồ công chức, đem đồ dùng làm việc đặt trên bàn, rồi cầm văn kiện của Bùi Khanh đi vào văn phòng, Bùi Khanh đang nói chuyện điện thoại, tắt điện thoại, ý bảo Dung Thụy Thiên tiến vào.
Dung Thụy Thiên đi vào văn phòng, đặt văn kiện xuống trước mặt y:” Đạo cụ và trang phục thuê cho “Kẻ đuổi bắt”, còn có bảng kiểm kê kho hàng đều ở trong này, công tác thu dọn phim trường cũng đã hoàn thành”.
Bùi Khanh xem xong văn kiện, ngẩng đầu nói:” Trên tay tôi có một bộ phim, đạo diễn và biên kịch cũng đã chọn rồi, chỉ còn có diễn viên là còn chưa xác định, nơi này có tư liệu của năm diễn viên, anh xem xong rồi cho tôi biết ý kiến.
” Tôi không hiểu diễn xuất ” Dung Thụy Thiên thẳng thắn nói, chuyện quyết định diễn viên rất quan trọng, mà hắn chỉ phụ trách công việc nội bộ của công ty, còn những công việc liên ngành, giống như cũng không tới phiên hắn tham dự vào.
” Anh chỉ cần xem là được, có ấn tượng với ai thì nhớ kỹ, đến lúc đó chúng ta họp rồi thảo luận” Bùi Khanh nhoẻn miệng cười, Tân Đồ Hiên cho Dung Thụy Thiên lại đây mà không cần thông qua khâu nhân sự, có thể thấy được là có ấn tượng rất tốt với Dung Thụy Thiên, mà thông qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, y cảm thấy Dung Thụy Thiên ổn trọng kiên định, hoàn toàn không phải lại đây để kiếm chác, cho nên có rất nhiều này nọ muốn nói cho hắn biết.
Dung Thụy Thiên trở lại bàn công tác, còn thật sự nhìn tư liệu Bùi Khanh đưa, trong tư liệu là bộ phim ” Như bóng với hình”, kể về tài xế taxi mua lại một chiếc xe second hand, kết quả sau khi chở khách một thời gian thì phát hiện được một chuyện đặc biệt kỳ quái, mỗi buổi sáng xe đều được dọn dẹp thật sự sạch sẽ, đồng hồ đo km cũng sẽ khó hiểu mà tăng thêm hai ba trăm cây số, tựa hồ có người vào ban đêm đã lái xe của hắn.
Trải qua một phen điều tra, đáp án được vạch trần, nguyên lai chủ trước của xe taxi này gặp tai nạn xe cộ mà tử mong, để lại người vợ cùng với đứa con tuổi còn nhỏ, lái xe lo lắng cho cuộc sống của hai mẹ con, thế là tiếp tục lái xe kiếm sống, vì hai mẹ con kiếm sinh hoạt phí.
Bộ phim này nhìn như là một tác phẩm điện ảnh kinh dị, nhưng lại đậm chất tình người, thực có thể đả động lòng người, phần đầu phim tuy không liền mạch, nhưng cũng không có nhiều giải thích đối với sự ngắt quãng ấy, mà chỉ chú trọng vào một chữ “Tình”, như vậy thì dù có quỷ hay không có quỷ, ăn khớp hay không ăn khớp đều trở nên không quan trọng, trong mắt người xem chỉ có thể nhìn đến, chính là một câu chuyện ấm áp pha lẫn sự chua xót và cảm động.
Dung Thụy Thiên xem xong kịch bản rồi nhìn sang danh sách diễn viên, diễn viên đều là nghệ sĩ hạng hai, chỉ biết mặt bọn họ nhưng không nhớ ra tên, khi lật tới tờ cuối cùng, bỗng nhiên nhìn thấy trong danh sách khách mời có Tịch Nhạ Hoài.
Trong cuộc sống bình thường của chúng ta, khi thời gian không ngừng xô đẩy cuộc sống, một khắc trước chúng ta có thể cùng người mình thích ngăn đôi, một giây sau chúng ta lại có thể chặt chẽ ở cùng một chỗ với nhau, đây là vận mệnh.
Trì Hạo đẩy ra cửa phòng nghỉ, Tịch Nhạ Hoài ngồi trên sô pha màu lam đọc sách, trong không khí thoang thoảng mùi cà phê cùng với mùi nước hoa Bandari, khuôn mặt tuấn mỹ của y dưới ngọn đèn tản ra những vầng sáng dịu nhẹ.
” Có chuyện gì?” Y ngẳng đầu nhìn Trì Hạo, con ngươi bởi vì kính sát tròng mà ánh lên một màu đen ướt át sâu thẳm, ***g ngực y rộng lớn vững chãi, làm cho người ta có một cỗ dục vọng muốn dựa vào.
” Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về “Như bóng với hình”” Trì Hạo cầm kịch bản Bùi Khanh đưa, ngồi bên cạnh Tịch Nhạ Hoài:” Bộ phim này là do Quân Hào đầu tư, nói vậy anh có thể nhìn một chút được không, có thể chứ?”.
Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, làn mi đen dày chớp chớp, ánh mắt ôn nhu phảng phất như sóng nước loan loan, thanh âm trầm thấp mà mê người:” Không thể”.
” Vì sao?” Trì Hạo nghĩ rằng mình nghe lầm, nhìn ra được tâm tình Tịch Nhạ Hoài hôm nay rất tốt, khóe miệng thường xuyên biểu lộ một chút nét cười, phảng phất như thiên sứ dịu dàng, ánh mắt hấp háy, sóng sánh động lòng người:” Buổi sáng tôi đã nói rất rõ ràng”.
Trì Hạo ra khỏi phòng nghỉ, tâm tình trở nên nặng nề, đối với những chuyện mình không thích, Tịch Nhạ Hoài đều là quỷ hút máu tàn nhẫn máu lạnh, mà không phải hòa ái dễ gần hữu cầu tất ứng như thiên sứ. Y gọi sang điện thoại Bùi Khanh, uyển chuyển nói ý tưởng của Tịch Nhạ Hoài cho cậu ta.
Bùi Khanh buông điện thoại, trên người bị bao phủ trong một mảnh nôn nóng rất lớn, bộ phim lần này đã tìm diễn viên thật lâu, từ tính cách đến hình tượng thì Tịch Nhạ Hoài đều là người lựa chọn tốt nhất, nhưng y lại cố tình nổi tính lên không chịu nhận lời.
Chuyện tới nước này chỉ có thể đổi diễn viên, nhưng muốn tìm được diễn viên thích hợp thì cũng như mò kim đáy biển, hơn nữa cũng sắp lập tức khởi động máy, nếu diễn viên không chuẩn, sẽ ảnh hưởng đến thời gian hậu kỳ quay phim, vấn đề tài chính cũng cần phải điều chỉnh lại một lần nữa.