Chương 91
Mưa to giống như những sợ dây thừng quật lên người Dung Thụy Thiên, sắc mặt hắn đã tái nhợt đến trong suốt, tóc, ánh mắt, lông mi hắn đều ướt đẫm bọt nước, phân không rõ là mưa hay là nước mắt đang lăn xuống.
Nghênh diện mà đến là ánh đèn xe chói mắt, Dung Thụy Thiên muốn tránh đi nhưng thân thể lại giống như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
Bảy năm trước đã tránh được một kiếp khỏi bàn tay tử thần, tỉnh lại thì cuộc đời lại vì hủy dung mà thay đổi, lần này lại bởi vì tuyệt vọng mà đi vào tuyệt cảnh, hắn nhất định không thể có được hạnh phúc, vốn nên ch.ết đi tại tai nan xe cộ năm xưa, thế nhưng lại dùng khuôn mặt xấu xí để sống sót…..
Sống đã được cái gì, cho dù từng có hạnh phúc, bất quá cũng chỉ để khiến hắn rơi vào địa ngục mà thôi.
Ngọn đèn sáng rực làm sáng lên đêm đen, Dung Thụy Thiên ánh mắt trống rỗng đứng trên quốc lộ, nghênh đón chiếc xe hơi đang lao vào hắn như mãnh thú, tiếng phanh xe chói tai vang lên, một cỗ lực lớn kéo hắn trở về, gắt gao bảo vệ hắn, rồi mới nặng nề mà văng ra ngoài!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Dung Thụy Thiên cảm giác như mình đang gặp một ác mộng, trong mộng giống như trở lại thời thơ ấu, trong ngõ nhỏ hắc ám vài tên thiếu niên ngăn hắn lại, bá đạo bắt phải đưa tiền bảo kê, hắn không đưa, đám kia tức giận, mắng mẹ hắn là gái ***, đứa con sinh ra là của ai cũng không biết, bọn họ giống như những con sâu đang lúc nhúc, trong ánh mắt phun ra nọc độc đen ngòm.
Hắn điên lên xông tới, đả thương một tên trong đó, thiếu niên đầu lĩnh hung hăng đá ngã hắn, những tên khác xông lên, phát điên mà ẩu đả hắn, vô số nắm tay nện lên người hắn, tóc bị giật đến đau buốt, còn có tên phun nước miếng lên người hắn, hắn cố gắng bảo vệ mình, trên người vẫn đau đớn như trước, đau đến hắn thở không nổi, hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa….
Một tia sáng len vào trong thế giới hắn, gắt gao níu lấy kẻ đang chìm sâu trong bống tối như hắn, xem hắn tựa như một bảo vật trân quý, đôi tay kia nắm chặt lấy thân thể đau đớn của hắn, thân thể được người nọ ôm lấy, dùng sức đặt vào lộng ngực rộng lớn của y, hơi thở ấm áp quen thuộc len vào chóp mũi, trong nháy mắt hắn biết đây là hơi thở của Tịch Nhạ Hoài….
Dung Thụy Thiên chậm rãi mở mắt ra, một loại cảm xúc còn tuyệt vọng hơn cả tử vong bóp chặt lấy trái tim hắn, trong cơn mưa tầm tã, Tịch Nhạ Hoài sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, ánh mắt thoạt nhìn đặc biệt đau thương, tất cả đều là máu đỏ tươi chói mắt, y hé miệng muốn nói gì đó, nhưng máu tươi lại ồ ồ chảy ra khóe miệng y, rồi mới càng ngày càng nhiều máu ồng ộc tuôn ra.
Trong nháy mắt sợ hãi giống như hàng trăm hàng ngàn con kiến chui vào thân thể hắn, chúng nó hút máu hắn, gặm nhấm cốt tủy hắn, giống như quái thú vô hình đang xé rách da thịt chui khỏi thân thể hắn.
Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai, xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, các y tá trên xe cứu thương nhìn Tịch Nhạ Hoài nằm trên cáng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y, mái tóc đỏ tươi, khóc run rẩy như những con thỏ.
Tịch Nhạ Hoài cả người là máu, khó thở, y tá nức nở gắn ống thở ô xi lên mũi miệng hắn, ngọn đèn trên xe chiếu lên người, giống như mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, Tịch Nhạ Hoài cố hết sức mở mắt ra, tìm kiếm Dung Thụy Thiên, sau khi thấy hắn đang ở cạnh mình liền chống đỡ không được mà hôn mê bất tỉnh.
Trong hành lang im lặng không có bất kỳ thanh âm gì, Dung Thụy Thiên ngồi trên ghế dài bệnh viện, khuôn mặt trầm tĩnh dưới chiếc bóng u ám, thỉnh thoảng nhìn đèn phẫu thuật còn chưa tắt, trong lòng tất cả đều là hình ảnh ánh mắt chấp nhất của Tịch Nhạ Hoài trước lúc hôn mê cùng với máu tươi không ngừng lan tràn, thân thể hắn bị sợi dây thừng sợ hãi gắt gao trói buộc, run rẩy đến không thể kiềm được.
Trì Hạo nhận được tin tức Tịch Nhạ Hoài bị tai nạn xe cộ liền vọt tới bệnh viện, y tựa hồ mới từ tiệc rượu nào trở về, trên người còn mặc tây trang đen, mái tóc đen giống như bị sáu người cao to chà nắm qua.
Ánh sáng lạnh như băng bao phủ hành lang bệnh viện, thoạt nhìn tựa như một bộ phim đau thương đen trắng, Dung Thụy Thiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, Trì Hạo vén tay tát Dung Thụy Thiên một bạt tai.
” Đều tại mày! Đều tại mày! Hết thảy đều tại mày! Nếu không phải là mày thì Tịch Nhạ Hoài làm sao lại trở thành như vậy! Mày cái gì cũng không làm được, vì cái gì không thể im lặng chờ một bên?! “.
Mặt Dung Thụy Thiên đau nhức, Trì Hạo vẫn chưa hết giận một lần nữa giơ tay lên, Tân Đồ Hiên vừa tới liền xông lên, che trước người Dung Thụy Thiên, bắt lấy Trì Hạo đang sắp hỏng mất bên cạnh: ” Bình tĩnh một chút! Hiện tại không phải lúc tranh chấp! “.
” Chiều nay Tịch Nhạ Hoài vẫn còn hoàn hảo, hiện giờ lại đang nằm trong phòng phẫu thuật, anh nói tôi có thể bình tĩnh sao?! ” Trì Hạo tức giận giống như sóng biển đang quay cuồng, trước khi đến đây đã có rất nhiều truyền thông đuổi theo phỏng vấn y, thông qua sự giải thích này nọ của bon họ, còn có những nhân chứng kẻ lại, y rất nhanh liền hiểu được sự việc trải qua, cho nên không có cách nào tha thứ được một Dung Thụy Thiên đang bình yên vô sự ở đây.
” Cái gì hắn cũng không biết, anh đừng trách cứ Dung Thụy Thiên” Tân Đồ Hiên bảo vệ Dung Thụy Thiên, túm Dung Thụy Thiên ra phía sau mình, làm thế nào cũng không để Trì Hạo chạm được hắn.
” Vì cái gì không thể trách hắn! Vì bảo hộ hắn, Tịch Nhạ Hoài cái gì cũng không nói cho hắn, còn một mình gánh toàn bộ trách nhiệm, không để hắn phải phiền lòng vì chuyện gì, mà hắn lại làm cái gì!!!! ” Trì Hạo kích động muốn xông lên, Tân Đồ Hiên lập tức nắm chặt tay y.
” Các người ….” Thần sắc Dung Thụy Thiên tiều tụy, trong ánh mắt tất cả là tơ máu, hắn nhìn thẳng Trì Hạo, từng chữ từng chữ hỏi: ” Có thể nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì hay không?”.
Trì Hạo nhìn Tân Đồ Hiên không nói gì, Tân Đồ Hiên nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Dung Thụy Thiên cũng không có cách nào mở miệng, Trì Hạo khí thế bức nhân nhìn hắn, nói: ” Tịch Nhạ Hoài hiện tại thiếu nợ mười triệu tệ, anh có thể giúp y sao? ”
Dung Thụy Thiên nhìn thẳng Trì Hạo: “Thiếu nợ ai? “.
” Trác Thích Mặc ” Trì Hạo chỉ đơn giản nói ba chữ, nhìn Dung Thụy Thiên cương cứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như đang lâm vào bóng tối, bả vai buộc chặt, duy nhất chỉ có đôi mắt che kín ngọn lửa oán hận.