Chương 93
” Nếu Tuyết Lê theo ước định mà đưa văn kiện cho anh, anh sẽ không khó xử phụ nữ, nhưng không nghĩ tới Tuyết Lê sau này càng ngày càng thái quá, không những tạo phiền toái cho anh mà còn làm sự tình càng thêm phức tạp, đúng dịp có một buổi tối Tuyết Lê và Tịch Nhạ Hoài đều ở quán bar, Tuyết Lê thích Tịch Nhạ Hoài như vậy, còn hôn môi, ôm, còn có những động tác ái muội khác, nếu làm cho phóng viên bắt lấy cơ hội chụp được, thì chắc chắn đây sẽ là đầu đề giải trí hôm sau, thực khéo là quả nhiên được đưa lên đầu đề “.
Dung Thụy Thiên sắc mặt tái nhợt nhìn Trác Thích Mặc, đáy mắt toát ra ánh lửa đủ để thiêu đốt y sạch sẽ.
Trác Thích Mặc vẫn tao nhã ngồi đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không có biến hóa:” Nhưng mà trở thành đầu đề bất quá chỉ làm tăng độ nổi tiếng của nghệ sĩ mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu muốn nghệ sĩ gặp được gièm pha đủ để hủy diệt họ thì phải có cách khác, thế là anh an bài cho người khiến cho Tuyết Lê hít thuốc phiện, cũng làm cho Tịch Nhạ Hoài dính liu đến cô ta”.
” Sao anh lại có thể ….”
” Làm như vậy Tịch Nhạ Hoài sẽ hãm sâu vào cảnh khổ, Tuyết Lê cũng không uy hϊế͙p͙ được anh” Trác Thích Mặc nhìn chăm chú vào vào khuôn mặt tức giận của hắn, trong con ngươi bình tĩnh nổi lên gợn sóng:” Mười tháng, lúc hợp đồng giữa anh và Tịch Nhạ Hoài chấm dứt, anh sẽ trả băng ghi hình và ảnh chụp cho y, bảo y chia tay với em”.
” Vô sỉ!” Dung Thụy Thiên chửi ầm lên, hắn không nghĩ tới sau khi Trác Thích Mặc tìm được hắn rồi mà còn có thể che giấu giỏi như vậy, là vì để tránh né Tân Đồ Hiên, tìm ra nhược điểm trí mạng của Tịch Nhạ Hoài
” Anh bất quá chỉ là muốn đạt tới mục đích mà thôi, thậm chí chắc chắn Tịch Nhạ Hoài sẽ vì em mà đáp ứng anh, như vậy kết quả cuối cùng thì em vẫn sẽ là của anh” nói đến đây sắc mặt Trác Thích Mặc khẽ biến:” Nhưng anh làm sao cũng không tưởng được Tân Đồ Hiên sẽ ra mặt, nói cho Tịch Nhạ Hoài biết chuyện về phần văn kiện kia, rồi mới lấy được từ trong tay trợ lý Tô Đồng của Tuyết Lê, dùng nó đến đặt điều kiện với anh”.
Sắc mặt Dung Thụy Thiên không thể dùng từ tái nhợt để hình dung.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Đồng là ở trong nhà ăn, lúc ấy Tịch Nhạ Hoài và Tô Đồng đang thảo luận sự tình, nhưng vì để giấu diếm tất cả nên Tịch Nhạ Hoài lừa hắn, nói Tô Đồng là diễn viên cùng tổ kịch.
Hắn bị y lừa….
Hắn cái gì cũng không biết, vẫn luôn được y bảo hộ thật cẩn thận, thậm chí không nghĩ tới việc này lại có liên quan đến Trác Thích Mặc, y ở sau lưng hắn thừa nhận toàn bộ khổ sở và áp lực, lại còn phải chịu thêm việc hắn không hiểu cho y.
” Tịch Nhạ Hoài yêu cầu dùng phần văn kiện này để đổi ảnh chụp, anh nói cho y rằng ngoài phần văn kiện này ra anh còn muốn mười triệu tiền mặt, mười triệu tiền mặt đủ để cho y tán gia bại sản, nhưng y lại không do dự mà đáp ứng yêu cầu của anh”.
Sắc mặt Dung Thụy Thiên tái nhợt như tờ giấy, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thể hô hấp, mười triệu quả thực là con số thiên văn, cho dù Tịch Nhạ Hoài có tiền đi chăng nữa cũng không có biện pháp lập tức lấy ra được, cho nên vì chuẩn bị tiền nên y trở nên bận rộn, không ngừng công tác, không ngừng quay quảng cáo, thậm chí còn nhận đóng phim, y từng nói qua rằng sau khi “Kẻ đuổi bắt” chấm dứt thì y sẽ không đóng phim nữa, khi đó hắn không phát hiện y có gì không thích hợp.
Trác Thích Mặc áo mũ chỉnh tề ngồi đó, lẳng lặng nhìn vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Dung Thụy Thiên, cơ hồ sắp vươn tay ra, che lại biểu tình thống khổ trên mặt hắn, nhưng y cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng không thể làm.
Dung Thụy Thiên cụp xuống hàng mi thật dài, che giấu ánh sáng ướt át nơi đáy mắt, hắn thẫn thờ nhìn làn hơi nước trên tách trà, rồi thanh âm mới khàn khàn hỏi Trác Thích Mặc.
” Vì sao phải chấp nhất với tôi?”
” Anh tin tưởng anh mới là quy túc tốt nhất của em, mặc cho em biến thành dạng gì đi chăng nữa, anh đều có thể trước sau như một yêu em”. Trác Thích Mặc cố gắng đè nén sự thất bại trong nội tâm, thoạt nhìn vẫn tao nhã như trước, chỉ là khóe miệng hiện lên một nụ cười chua xót:” Anh không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài lại kiên quyết như vậy, thậm chí nguyện cho em cái gì cũng không biết, y so với suy nghĩ của anh còn muốn để ý đến em hơn…. Là anh thua, em trở về đi”.
Dung Thụy Thiên không do dự rời đi, không biết có phải nhìn lầm hay không, Trác Thích Mặc vẫn dùng ánh mắt dịu dàng như trước nhìn chăm chú hắn, lúc hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, nghe được y gần như thở dài nói lời xin lỗi.
Hết thảy đã kết thúc, Trác Thích Mặc không đòi Tịch Nhạ Hoài mười triệu nữa, cũng không công bố cuốn băng ghi hình đó nữa, y giống như những gì đã cam đoan với Dung Thụy Thiên mà thả hắn trở về, từ nay về sau không còn dây dưa.
Những ngày kế tiếp, vẻ lo lắng càng ngày càng nặng bao trùm trên thiên không, bao trùm trong lòng Dung Thụy Thiên, tình huống của Tịch Nhạ Hoài không tốt như đã nghĩ, thậm chí còn chưa tỉnh lại, những đường cong trên dụng cụ đo suy yếu phập phồng, biểu hiện tình huống của y cũng không khả quan.