Chương 79

Tạm thời không nói tới tình hình bên ngoài hỗn loạn thế nào, Lãnh Tịnh và Bạch Điêu một đường chạy trốn, cuối cùng tới tầng năm của tòa nhà__ vừa rồi khi lên lầu quá vội vàng, không tỉ mỉ quan sát, lúc này nhìn kỹ, mới phát giác cửa vào tầng năm và nơi khác không giống nhau, nó vẫn cũ kỹ tróc sơn, sau khi đẩy cửa vào, bên trong là một cỗ khí vị mốc meo ẩm thấp. Bạch Điêu phải mất một lúc mới có thể thích ứng với âm u bên trong, cảm giác đó giống như bị mộng ma áp vô cùng khó chịu.


Đợi khi bọn họ cuối cùng có thể nhìn rõ được cảnh trí bên trong lối đi âm u, mới phát hiện nơi này không hoa lệ sạch sẽ như tầng đỉnh, mà lộ ra bầu không khí cũ kỹ__trên vách tường trắng hai bên lối đi đều đã lốm đốm vết bẩn, từ giữa tường đi xuống quẹt một tầng sơn xanh, cũng đã bong tróc gần hết.


Mặt đất bị mài đến trơn trợt, sát tường có không ít hàng ghế dài, còn có ống nhổ đặt trong góc tường. Cửa phòng hai bên đều là cửa gỗ cũ kỹ, trên cùng có hai cửa sổ thủy tinh kê trụ gỗ mở ra. Những thủy tinh đó cũng đã sớm rơi rớt, có lẽ là nứt một đường lớn rồi lại bị dùng băng keo dán lại.


Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, trên tấm biển mòn lệch không còn nguyên vẹn ẩn ẩn có thể phân biệt ra có chữ phòng bệnh, nội khoa.
Xem ra nơi này thật sự là bệnh viện.


Đứng đó một lúc, Lãnh Tịnh mới phát hiện lối đi lúc này không còn âm u như khi vừa tiến vào, mà có một cảm giác ấm áp và không khí sau trưa, ánh tịch dương hoàng hôn từ cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh rọi vào, hành lang dần sáng lên, cũng không có người, yên tĩnh vô cùng.


Bạch Điêu nín thở, lúc này, một tiếng rên rỉ khó chịu từ trong cửa phòng bên cạnh vang lên, trên tấm biển ngoài phòng này viết phòng bệnh 1.


available on google playdownload on app store


Ánh mặt trời dịu dàng thông qua thủy tinh trên cửa, khiến người không khỏi nảy sinh ảo giác bên ngoài nhất định là ngày thu ấm áp, nhưng bên trong phòng lại chỉ có tiếng rên rỉ khiến người phát nghẹn. Lãnh Tịnh nâng Bạch Điêu lên, ra hiệu nó nhìn qua cửa sổ bên trên xem rốt cuộc bên trong người nào đang rên rỉ.


Ngược đãi a! Bạch Điêu yên lặng phản kháng, vì nó một chút cũng không dám phát ra tiếng. Nó chỉ đành dùng móng vuốt níu chặt khung cửa, sau đó cẩn thận thò cái đầu nhỏ ra, nhìn vào phòng bệnh có vẻ rất sáng sủa đó.


Khắc tiếp theo, Lãnh Tịnh nắm thân thể Bạch Điêu giơ cao rõ ràng cảm giác được thân thể Bạch Điêu run rẩy kịch liệt, Bạch Điêu đáng thương còn chưa kịp hồi báo với Lãnh Tịnh, đã miệng sùi bọt mép, tiến vào trạng thái giả ch.ết, vì vậy tê liệt không chút động đậy, giống như một con chuột bị đùa ch.ết.


Lãnh Tịnh trề môi, lấy túi ni lông mấy ngày trước đi siêu thị còn thừa lại ra, bỏ Bạch Điêu vào trong, xách nó rời khỏi.


Không tất yếu tiếp tục nhìn xem bên trong phòng bệnh có cái gì. Lúc này theo tiếng rên rỉ ở phòng bệnh số một, trong hành lang bắt đầu có tạp âm, rất nhiều rất nhiều tiếng rên rỉ tuyệt vọng từ bốn phương tám hướng truyền tới, và vô số tiếng thì thầm to nhỏ, chỉ cần nghe như vậy mấy phút, người bình thường sẽ bị không khí tuyệt vọng này bức điên, nhưng Lãnh Tịnh lại làm như không nghe thấy, chỉ men theo hành lang đi tới chỗ sâu nhất.


Đi vào khúc rẽ chính là phòng chẩn trị, phòng này là nơi các bác sĩ khám bệnh, khác với phòng bệnh đóng chặt vừa rồi là, cánh cửa nơi này toàn bộ mở lớn. Lãnh Tịnh nghiêng người lại gần phòng chẩn trị đầu tiên, chỉ thấy bên trong có một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang chẩn đoán cho một cậu bé xoay lưng về phía cửa. Bác sĩ đó dùng giọng rất bình tĩnh nói: “Không có vấn đề, chỉ là cọ nát đầu gối mà thôi, cắt chân là được rồi.”


Thế là cậu bé khóc ầm lên, mà bên cạnh có y tá cũng đeo khẩu trang đưa cưa cho bác sĩ.


Ytá đó toàn thân chỉ có cánh tay trần lộ ra ngoài, hai cánh tay màu sắc xám xịt đó, giống như một cành khô, y tá đó thật sự lấy cái cưa lớn bắt đầu cưa lên người cậu bé. Theo từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết của cậu bé, hai chân đầm đìa máu thật sự rớt xuống đất. Cậu bé đau đớn lợi hại, tới mức đầu ngã mạnh ra sau, Lãnh Tịnh mới nhìn rõ được diện mục của nó__ thế nhưng là một gương mặt mọc ngược, sắc mặt xanh trắng âm u cười nhìn Lãnh Tịnh.


Lãnh Tịnh vội vã bước nhanh qua căn phòng này, sau đó liên tiếp mấy phòng, đều là rất nhiều bác sĩ giống như quái ma đang ngược đãi giày vò những bệnh nhân đồng dạng uốn éo đáng sợ. Máu tươi chảy ra từ trong những phòng chẩn trị khủng bố này đều hội tụ lại, hình thành một đường máu, chảy thẳng tới một lối đi phân nhánh bí mật.






Truyện liên quan