Chương 18: Hẻm xéo

Đừng nói những gì con biết! Con yêu. Họ sẽ căm ghét con, họ không sẽ hiểu con là một vị thần. 
Đừng gỡ mặt nạ trước mặt mọi người, khuôn mặt đó sẽ gây họa cho con. 
“Reng!!!”


Tiếng chuông ngoài cửa làm cho Jemmy tỉnh giấc. Cô hoang mang nhìn quanh. Thì ra cô ngủ quên trên sô pha phòng khách. Lại là những giấc mơ kì lạ nhưng cũng vô cùng hiện thực!!


Jemmy ngồi dậy dụi hai mắt đi ra mở cửa nhà. Hôm nay trời mưa, cả London âm u buồn bã, mây đen ứ nước xám xịt ục ịch như bầy lợn mệt mỏi bay ngang qua  thành phố. Đúng là một ngày nhàm chán!
“Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?!” - Jemmy đưa mắt đánh giá người đàn ông ngoài cửa. 


Đó là người đàn ông trung niên, cao và gầy với mái tóc và râu màu nâu được tỉa tót gọn gàng và chiết mũi ưng gãy cúp như thể từng bị ai đó đấm vào vậy. Có thể mô tả của cô khá kinh khủng về chiếc mũi nhưng đó là sự thật trước mắt cô. Theo kết cấu của khung xương sụn ở mũi thì ít nhiều từng bị đấm gãy hai lần rồi. 


Dừng, dừng! Jemmy à mày lại tào lao rồi! 
Bộ đồ vest nâu đất với kiểu dáng trong phim “Bến thượng hải” với khăn choàng dài trên vai.
“Chào con. Ta là Albus Dumbledore giáo sư của trường Hogwarts”.
Albus Dumbledore!?  
Albus … à… à... Nhớ ra rồi!


“Ồ vậy sao?? Mời ngài vào!” - Jemmy đứng né qua một bên để vị giáo sư bước vào nhà.
Hôm nay là cuối tuần nên Cameron đã đến nhà thờ để làm lễ. Chance có lẽ đã đi đâu đó ở trên nước Anh rồi. Trong nhà chỉ còn cô với Tom. Đủ khả năng để làm khó dễ vị khách này.


available on google playdownload on app store


“Ai vậy Jemmy?” - Tom từ trong bếp đi ra, ánh nhìn đầy tò mò. Nếu như là kẻ xấu thì Jemmy đã cho hắn ta nhừ tử rồi chứ không lịch sự thế này đâu.


“Là giáo sư của trường Hogwarts đó!” - Jemmy đáp - “Em đi chuẩn bị chút trà bánh nhé Tom!” - Ít nhiều hoãn lại cuộc gặp mặt giữa hai vị Boss này đồng thời khéo dài thời gian để thằng bé chuẩn bị tinh thần. 


“Mời ngài ngồi giáo sư! Thật xin lỗi vì trong nhà không có người lớn.” - Jemmy che miệng nhỏ nhẹ nói mời vị giáo sư vào ghế kết hợp với đôi mắt mơ màng như một cô bé ngây thơ thứ thiệt. Cô học được chiêu này từ một cô bé trong lớp Ballet. Nó hiệu nghiệm 100% với người lớn bất kể giới tính. Lần đầu tiên cô tập nói kiểu này, cả Cameron với Tom đều nghĩ cô bị bệnh mà nháo nhào cả lên.


“Không sao đâu đứa nhỏ.” - Ông thật sự đánh giá cao tính lễ phép của cô bé này. Rất có phong phạm, giáo dưỡng tốt. ( Livi: Giáo sư à! ngài bị con tôi nó lừa rồi. Cái mặt nai đó chỉ giỏi dụ trai thôi) ( ghetBTVN: Công nhận!!!)


Tom bưng khay trà từ phòng bếp ra ngoài, hai phòng đều nối liền với nhau nên rất tiện lợi. Cậu ngồi cạnh cô đầy cứng ngắc và đề phòng. Jemmy nắm lấy tay em trai mình, ngón cái vuốt ve mu bàn tay cậu giúp cậu bớt đi căng thẳng.


“ Em tên là Jemmy Riddle” - Jemmy đưa mắt đến em trai, giới thiệu: “Còn đây là em trai em Tom Riddle rất hân hạnh được gặp ngài!”
“ Ta là giáo sư Albus Dumbledore được học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts cử đến dẫn dắt các con.” - Albus từ tốn giới thiệu bản thân ông.


“ Chắc ngài tới đây chưa kịp dùng bữa, con có thể mời ngài ở lại dùng bữa trưa với tụi con không ạ?” - Jemmy bưng cốc trà tao nhã nhấp một ngụm. Ừm~ Tay nghề của Tom càng ngày càng tốt rồi.


“ Ồ cảm ơn con, nhưng chúng ta có lẽ không có đủ thời gian cho bữa ăn đâu.” - Albus nhấp ngụm trà tiếp tục nói: “Chúng ta cần đi mua một số đồ dùng để các con nhập học.”


“ Haizz…” - Jemmy tỏ vẻ ngập ngừng cân nhắc đề nghị của Albus, hơi cụp mi dấu đi tia sáng lướt qua đáy mắt: “Như ngài biết giáo sư, trong nhà con không có người lớn đi cùng vậy nên…”
Cô dừng lại nhìn về ông đầy vẻ lưỡng lự có nên hỏi không.


“ Ngài có thể đưa cho con xem giấy công tác dạy học ở trường Hogwarts không ạ?” – Chứng minh đi lão già, không dễ đưa hai đứa tôi đi đâu!!
“ …” - Chị gái lại dở chứng rồi!!


“ Ồ! Ta hiểu mà đứa nhỏ! Ta cũng nghe tới mấy vụ bắt cóc trẻ em gần đây. Biết đề phòng là rất tốt!” - Cô bé đúng là một người chị tốt, rất có trách nhiệm với em trai mình.


Rất có phẩm chất tốt!! Ánh nhìn của vị giáo sư càng dịu dàng về cô bé trước mặt này. Một người chị bé nhỏ, mong manh tựa pha lê như nhắc ông đến cô em gái của mình.
“ Để ta xem nào!” - Giáo sư Albus nhìn quanh phòng khách. Ông dừng ánh nhìn ở ly trà trước mắt. 


Jemmy không nghe rõ ông lầm bầm gì trong miệng. Ông hơi vẩy nhẹ chiếc đũa. Ngay sau đó thì cốc trà vụt lên một ngọn lửa vàng rực rỡ.


“Ồ trông giống một kiểu ảo thuật nhỉ?!” - Giống mấy trò lừa đảo hơn, Jemmy trong lòng ghét bỏ: “ Có phải trên chiếc đũa kia của ngài có CaC2 không vậy giáo sư?” - Jemmy mở lớn mắt đầy tò mà cũng như gật gù nhận xét.
“...” - Hình như ông không đủ lòng tin để cô bé này tin tưởng cho lắm!!


Ông lại nhìn tách trà, lại vẩy đũa và chiếc cốc nổ vụn. Như vậy thì nhanh hơn, ông không có đủ thời gian cho hôm nay. Ông còn phải dẫn một đứa trẻ ở xa nữa trong ngày hôm nay.
Cao tay!!


“ Ái chà chà!!” - Jemmy tặc lưỡi lắc đầu như sợ hãi nói: “ Chiếc cốc này là chiếc cốc mà ba nuôi con rất thích. Con sẽ phải cố dọn nó trước khi bị phát hiện ra thôi!”
“...” – Jemmy à, em nhớ chiếc tách này là cốc trà của Nagini mà! Ở đâu ra cốc của của ba nuôi vậy?


“...” - Hình như ông gây họa cho đứa nhỏ rồi!! Ôi, cái tính của tôi!


Albus lại tiếp tục công việc tiêu tốn thời gian là biến lại chiếc tách trở về như cũ. Trước ánh mắt chắc chắn của đứa nhỏ. Ông đánh giá cao cô bé này, rất thông minh nhưng cũng lương thiện khi nghĩ giúp ông việc dấu đi tách trà bị vỡ. Rất có tinh thần nhà Gryffindor.


Cả ba bước đi trong màn mưa. Cơn mưa không quá nặng hạt nhưng lại rả rích từ sáng sớm tinh mơ cho tới giữa trưa. Tom cầm ô đi cạnh cô. Tính ra thì cô thấp hơn thằng bé một cái đầu nên việc gì cần chiều cao thì em trai sẽ lãnh hết. Nước mưa rơi xuống nền đường văng tung tóe làm một bên áo của Tom bị ướt nước mưa. Cô có đề xuất bắt xe đi nhưng vị giáo sư này không đồng ý cho lắm.


Giáo sư Ablus làm nhiệm vụ dẫn đường cho cả hai. Tom và Jemmy tiếp bước theo sau ông. 
“ Đến rồi! Đây là quán Cái Vạc Lủng, nó toại lạc tại đường Charing Cross. Có thể coi nó như một cửa ngỏ để tới Hẻm Xéo...” - Ablus cười đầy bí hiểm với cả hai: “…và nó chỉ có thể thấy bởi phù thủy.”


Cả hai chỉ em chỉ nghệch mặt lên mà tiếp thu kiến thức cơ bản về giới phù thủy. Nhưng nhiều hơn ở Tom là sự thích thú và tò mò về nơi họ sắp đến. Quán Cái Vạc Lủng có vẻ ngoài khá cũ kĩ và tồi tàn với màu tông nâu những có lẽ vì lâu ngày nhiễm bụi đã ‘tiến hóa’ thành xám xịt. Phía trên treo bảng hiệu với dòng chữ “Quán Cái Vạc Lủng” mà khó khăn lắm Jemmy mới đọc được.


“ Vào trong thôi hai đứa!” - Ông quay lại nhìn nói nhỏ giọng với cả hai trước ánh mắt cú vọ của những người Muggle xung quanh. 


Bước chân bám theo vị giáo sư chỉ dẫn. Cả hai chị em cô đi vào trong quán. Ập vào mắt cô là không gian chẳng khác nào ấn tượng bạn đầu về nó, đầy âm u và có chút bẩn. Ablus đi thẳng đến quầy pha chế chào hỏi người đàn ông to béo đang chùi lau quầy hàng.
“Chào ông Tom.”


Nghe thấy tiếng chào người đàn ông dừng lại động tác trên tay, ngước nhìn lên, miệng cũng nở một nụ cười thân thiện.
“ Chào giáo sư Ablus, ngài dẫn dắt học trò mới à?!”


“ Tôi mang hai đứa nhỏ đến đây để mua đồ dùng nhập học.” – Ông hướng mắt về sau chỉ cho ông chủ tiệm biết hai đứa nhỏ.
“ Ai chà, một cặp song xinh đẹp đẽ đấy!” - Ông đánh giá cặp đôi xinh đẹp như đồ gốm sứ đắt tiền mặt đầy thích thú.


“ Chào ngài con là Jemmy Riddle.” - Cô cầm váy thẳng lưng nhún người chào hỏi.
“ Chào ngài con là Tom Riddle.” - Tom ôm mũ chào.


Hành động của hai người được ông chủ tiệm đánh giá rất cao, ông cười lớn đầy vui vẻ: “ Ta là Tom. Chào hai con. Là tân sinh năm nhất khá vất vả đấy. Đặc biệt phải cẩn thận đó nhé!”
“ Tom, ông không nên dọa bọn nhỏ.” - Tôi mà mất học trò là do ông đó.


“ Được rồi, đứa nhỏ, đi theo ta nào.”
Cả 3 chào tạm biệt ông Tom. Đi theo giáo sư đến một bức tường phía sau quán, một cái thùng rác nằm chổng chơ bên cạnh mấy bụi cỏ dại. Giáo sư Albus rút ra một cây đũa phép từ trong túi áo chùng rồi gõ nhẹ vào một cục gạch nhẹ giọng nói:


“3 dọc, 2 ngang, bên phải. Nhớ kĩ nhé, đứa nhỏ! Lần sau các con sẽ phải tự đến đây đó.”


Những viên gạch của bức tường dường như sống dậy, chúng bắt đầu co lại, co lại. Mãi cho đến khi hình thành một cái cổng vòm rộng lớn. Albus quay đầu lại nhìn Tom và Jemmy, ông có vẻ vui vẻ trước vẻ hiếu kỳ của chúng: 
“Chào mừng đến với Hẻm Xéo, đứa nhỏ của ta”


Tom và Jemmy đứng trước cái cổng vòm. Một sự hân hoan và hiếu kỳ tột độ đang chạy rần rần trong máu của cả hai. 3 người bước qua khỏi cánh cổng, đặt chân lên con đường bằng đá cuội phía bên kia. Cánh cổng lập tức đóng lại sau khi giáo sư Albus bước qua. Trước mặt là Hẻm Xéo mà chúng vẫn hay nói với nhau, một nơi tấp nập người qua lại và các cửa hàng thần kỳ đang chào đón chúng.






Truyện liên quan