Chương 4: Có chút đạo đức đàn ông được không
Editor: trang bubble ^^
Tôm tép! Ăn cướp? Huyền Vũ Thác Hàn khẽ sững sờ, anh có nghe lầm hay không chứ?
Xá Cơ Hoa lao ra từ trong ngõ hẻm, vừa thấy đàn ông phía trước ngừng lại, bèn khí thế hừng hực ba hai bước đi lên trước, kéo tay anh lại xoay người bèn kéo về phía chỗ hẻm nhỏ tăm tối.
Bị lôi kéo chạy, Huyền Vũ Thác Hàn cũng không tránh né, chỉ là nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt chỉ tới vai anh có lẽ còn ở dưới một chút, dường như đôi mắt như chim ưng đang thăm dò quan sát đối với thân phận của cô.
Kéo người vào trong hẻm nhỏ, thích ứng tia sáng tối tăm, đôi tay Xá Cơ Hoa ôm ngực sau một phen nhìn lứơt toàn thân cao thấp sức người anh một lần nữa. Mặc dù ngũ quan nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn rất hài lòng mở miệng lần nữa; “Nhóc con, bà chị chỉ là cướp sắc, sẽ không làm cậu bị thương, ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách bà chị đây thô lỗ.”
Tuy là dưới ánh sáng u ám cũng không thể nắm rõ thấy rõ ràng tướng mạo ngũ quan con người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, cô gái đánh cướp này nhỏ nhắn mảnh khảnh, chiều cao chỉ đến ngực anh.
Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn hơi nhíu mày, sau khi nghe tùy tính không tập trung dựa vào tường, cũng học bộ dạng đôi tay ôm ngực của cô ấy. Ánh mắt lười biếng tà khí liếc mắt nhìn cô gái vô cùng nhỏ nhắn trước mắt này, tối nay còn có kiên nhẫn, thoáng nhếch miệng lên cười tà khí, đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cướp sắc này?
Dù sao trước mắt vừa vặn nhàm chán vậy thì vui đùa cùng cô một chút, xem cô có thể bày trò chơi gì, coi như là trong lòng trêu đùa cũng không tệ.
“Vậy cô muốn tôi hợp tác như thế nào?” Đôi mắt tà mị nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn dễ nghe lười biếng hỏi.
Xá Cơ Hoa đã sớm kế hoạch xong xuôi, nếu anh ta dám không cố gắng hợp tác, thì cô vung quả đấm tới, đấm gãy răng anh ta, lột quần của anh ta, xem anh ta còn dám hay không.
Nhưng mà lại khiến Xá Cơ Hoa làm sao cũng không nghĩ đến chính là anh ta lại sẽ phối hợp như vậy, chẳng lẽ anh ta nhìn ra đựơc kỹ năng đập bí mật kia của cô, sợ rồi?
Mặc kệ, dù sao trực tiếp ra tay lột quần anh ta tuyệt đối là cách làm chính xác, thật đúng là, phá thân có cái gì khó, cởi quần một cái, xong chuyện......
Xá Cơ Hoa đang muốn tiến lên, có thể tưởng tượng loại chuyện cởi quần phiền phức đó để cho bản thân anh cởi là tốt rồi, “Ngoan ngoãn cởi quần áo, trải ở trên mặt đất, nằm xuống.” Nơi này cũng không có giường, trên đất lại bẩn như vậy, sử dụng quần áo của anh ta trải một chút cũng miễn cưỡng coi như xong.
“Cô không cởi? Không phải là cô cướp sắc sao? Chẳng lẽ cô vẫn mặc quần áo cũng có thể làm việc?” Huyền Vũ Thác Hàn cười tủm tỉm nhìn cô nói.
Xá Cơ Hoa nghe vậy, suy nghĩ một chút hình như có chút đạo lý, “Ai nói tôi không cởi? Tôi đang chuẩn bị cởi, sao cậu nói nhảm nhiều vậy làm gì! Nhanh chóng cởi hết nằm xuống cho tôi.” Hung tợn nói xong, tay bèn bắt đầu uốn éo cởi bỏ quần áo của mình.
Sau khi uốn éo cởi ra hai cái phía trước, Xá Cơ Hoa lại cảm thấy hình như chỗ nào đó không đúng, rốt cuộc ai mới là bị người đánh cướp đây? Ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta còn chưa có động tác; “Tôi thích làm việc thế nào mắc mớ gì tới cậu chứ, đừng hòng lừa tôi, cậu làm việc nhanh lên một chút cho tôi, nếu không đừng trách bà chị thô lỗ.”
Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch mày kiếm lên, khóe miệng thoáng nhếch lên đường cong cười như không cười, đôi mắt yêu mị nửa hí kia trực tiếp nhìn chằm chằm cô nói; “Vậy không biết cô muốn làm phương pháp thô lỗ thế nào?”
“Câm miệng cho tôi, sao cậu nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Xá Cơ Hoa vừa nghĩ tới vừa thiếu chút nữa lại bị anh nắm mũi dẫn đi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Muốn Xá Cơ Hoa cô có thể lừa gạt lũng đoạn thị trường mua bán, kẻ bịp bợm luôn luôn là cô, nhưng tối nay lại thiếu chút nữa đập bảng hiệu, có thể không tức giận sao?
Thấy anh vẫn đứng ở đó nhúc nhích cũng không nhúc nhích, lửa giận cũng lên theo, Xá Cơ Hoa đi lên trước ba hai bước, đẩy một phát hai tay ôm ngực của anh ra, trực tiếp ra tay cởi nút áo trên quần áo của anh.
Huyền Vũ Thác Hàn luôn luôn không thích phụ nữ đụng chạm thân thể anh, chỉ là tối nay lại xuất hiện một ngoại lệ, nhìn cô gái trước mặt đang cởi quần áo anh, ngựơc lại anh có chút không muốn cứ dừng lại nhanh như vậy. Tuy là tuổi còn nhỏ nhưng lời nói việc làm của cô thật sự là thú vị.
Trong ngõ hẻm tối tăm, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt Huyền Vũ Thác Hàn Ưng đột nhiên thoáng qua một vẻ giảo hoạt, khóe miệng vui vẻ thoáng nhếch lên hình cung tươi cười, ngay sau đó vào lúc cô không tự giác, cũng đưa ra móng vuốt sói.
Không bao lâu, cuối cùng Xá Cơ Hoa đã cởi tất cả nút áo của anh, nhìn bộ dáng anh gầy yếu, không ngờ bên trong lại có nguyên liệu như vậy, chậc chậc, lại còn có cơ bụng sáu múi ư.
Từ nhỏ Xoá Cơ Hoa đã lớn lên ở trong đám đàn ông, nhìn thân thể của đàn ông quả thật còn nhiều hơn so với ăn cơm, giống như những sư huynh đệ học nghề nhà cô kia thường chỉ thích trên người nhẵn bóng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cô, có điều lại không có một người có thể đẹp mắt như người trước mắt này vậy.
“Chậc chậc, không ngờ vóc người thằng nhóc này còn khá tốt mà.” Xá Cơ Hoa không có ý thức đạo đức phụ nữ gì, cặp mắt phóng ra ánh sáng lang sói trực tiếp đưa ra móng vuốt sói bèn sờ soạng về phía bụng anh, khoé miệng kia chỉ kém không có nhỏ giọt chỉ bạc kia.
“Vậy thích thứ cô thấy không?” Huyền Vũ Thác Hàn cười khẩy, mắt nhìn xuống cô, dưới mờ tối vẫn có thể cảm thấy được cặp mắt cô phát sáng lên, không khỏi có chút buồn cười, tay như có như không lướt qua gương mặt xúc cảm tốt đẹp của cô, chậm rãi trượt xuống xương quai xanh trắng nõn của cô. Không ngờ cô gái nhỏ này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm nhưng dáng vẻ da thịt lại còn khá tốt nha.
“Không tệ không tệ.” Xá Cơ Hoa thoả mãn mà gật gù, chẳng những dáng dấp thuận mắt, ngay cả cảm xúc tay cũng tốt như vậy, thật sự tốt hơn rất nhiều so với hai tiểu sinh mặt trắng trước kia. Đặc biệt là cảnh trước mắt làm cho cô vô cùng hài lòng, cho nên trả lời đối với lời nói của anh đến vô cùng thoải mái sang sảng.
“Tôi cũng cảm thấy không tệ, vậy chúng ta tiếp tục cởi đi, cô đến gần một chút, tôi giúp cô cởi quần.”
Cởi quần? Cởi quần gì chứ? Lúc này Xá Cơ Hoa mới đột nhiên cảm giác được ngực lạnh lẽo, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt trắng xanh tối sầm lại, một cái tát đẩy móng vuốt sói kia ra, theo bản năng lấy tay khép lại vạt áo, “Con mẹ nó, cậu đây là ý gì? Ai bảo cậu cởi quần áo của tôi hả?”
Chẳng biết lúc nào nút cài áo sơ mi trắng nhỏ trên người cô đã sớm bị cởi hết sạch, áo lót màu hồng của cô lộ ra ngoài không khí.
“Không phải là cô muốn cướp sắc sao?” Mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn xuống cô, cười tà nâng cằm cô lên, sử dụng giọng nói gợi cảm của anh cười dịu dàng hỏi.
Đập một phát tách tay nắm cằm cô ra, ngọn lửa trong mắt Xoá Cơ Hoa mạnh mẽ oai vệ bốc cháy lên, “Tôi cướp hay không cướp mắc mớ gì tới cậu chứ, cởi hay không cởi quần áo là tôi định đoạt, ma-cà-bông bé nhỏ như cậu kêu la cái rắm đấy.” Người nào chứ.
Ma-cà-bông nhỏ bé? Mắt Ưng thoáng qua một tia xảo quyệt nham hiểm, bình sinh tới nay vẫn là lần đầu tiên có người dám gọi anh như vậy, đặc biệt còn là một giống cái! Tầm mắt sắc bén liếc qua cô, nhưng biểu tình trên mặt lại đổi vẻ mặt hài hước trong nháy mắt.
“Cô xác định cô hiểu được thế nào là cướp?” Xem trên nét mặt động tác chọc cười của cô, anh bèn thân sĩ không so đo với cô, giọng nói không nhịn được muốn chơi đùa với cô lần nữa.
Xá Cơ Hoa giận, lời kia của hắn lại có ý gì chứ, xem thường cô à? Không phải cướp “sắc” sao? Anh ta xem cô là ngu ngốc ư! Giọng điệu hung ác quát lên; “Câm miệng, ai nói tôi không hiểu.”
“Cô hiểu thật?” Huyền Vũ Thác Hàn buồn cười dùng ánh mắt xem xét cô kỹ lưỡng, giống như không thể nào tin được.
Thấy hai hàng răng trắng xanh kia hở ra ở trong bóng tối, một cô gái nào đó cũng khó chịu.
“Con mẹ nó, cậu có chút đạo đức đàn ông có được hay không, là tôi đang cứơp sắc cậu, cậu cười đến gian xảo như vậy làm gì? Cậu cho rằng hàm răng cậu rất trắng à.”