Chương 11: Kẻ keo kiệt chạy trốn!
Cô gái kia trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn xoi mói của bao người, thong dong đẩy hành lý ra khỏi sân bay, vừa bước ra ngoài lập tức lấy kính đeo lên. Tuy gọng kính mơ hồ che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng bóng dáng xinh đẹp mềm mại vẫn thu hút không ít ánh nhìn.
Đứng ở cửa sân bay, Hạ Tinh Vũ khoan khoái hít vào thật sâu bầu không khí quen thuộc, gương mặt dịu dàng yêu kiều là thế, nhưng trong lòng lại đang hết sức kích động, chỉ muốn gào thét thật to, bởi vì kìm nén mà bàn tay nắm thanh xe đẩy xiết chặt đến trắng bệt.
Mười ba năm rồi, cuối cùng cũng đã quay về, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác xa với trí nhớ, kiến trúc đơn sơ đã được những dãy nhà cao tầng thay thế, không khí trong lành mát mẻ cũng dần dần bị thay bởi sự xa hoa lãng phí, ngày càng nồng nặc mùi vị cạnh tranh.
Tuy rằng như thế, cô vẫn rất yêu thích thành phố này, nơi đong đầy những ký ức ‘ rung động lòng người’ cùng với tuổi thơ vô cùng đặc sắc.
Bên ngoài, xe đi xe lại như mắc cửi, Hạ Vũ Tinh đứng ở trước cửa sân bay, giơ tay vẫy xe, không bao lâu, một chiếc taxi màu vàng liền dừng ở trước mặt, tài xế vội vàng xuống xe, giúp đưa hành lý lên.
Lúc này, một chiếc taxi màu xanh lá cây cũng đúng lúc trờ tới, xe còn chưa dừng hẳn, thì người trong xe đã nhanh chóng xách túi hành lý xinh xắn lên, vội vàng mở cửa xuống xe, rút tiền từ trong túi ra đưa cho tài xế.
“Trả cho chú, chú nhanh nhanh trả lại tiền thừa cho cháu!“. Chỉ thấy cô gái có dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu mặt đầy lo lắng, vội vàng hết nhìn đông lại nhìn tây, người không biết còn tưởng rằng người này đang bị mãnh thú đuổi theo phía sau ấy chứ. Vừa đưa tiền cho người ta, đã thúc giục mau mau rồi, từ đó có thể thấy được cô có bao nhiêu vội vàng.
Trên mặt tài xế lập tức hiện lên vài vạch đen mãnh liệt, lúc đi trên đường đã giục như muốn đòi mạng, còn hại ông nhiều lần thiếu chút nữa bị phạt vượt quá tốc độ, nếu như không phải thấy tuổi cô còn nhỏ lại có chuyện gấp thì còn lâu anh mới chở đến tận đây. Sau khi xem kỹ tờ tiền là thật hay giả, tài xế mới bắt đầu từ lấy tiền lẻ trong hộp bên cạnh đưa cho người đang vội đến vắt chân lên cổ kia.
“Chú à, nhanh lên một chút, đừng lề mề nữa, cháu còn phải lên máy bay nữa đấy!“. Xá Cơ Hoa thấy ông chú kia động tác chậm chạp, không nhịn được lớn tiếng quát, tay cũng nhanh chóng đưa vào cửa sổ đang mở ra.
Khóe mắt tài xế giật giật, chưa từng gặp qua người nào có gia giáo như vậy? Người ta mới hơn ba mươi tuổi, liền được lên chức chú rồi? Bực mình trả tiền cho cô bé xong, trong lòng âm thầm mặc niệm liền khởi động xe rời đi.
“Đợi đã nào...!”, Xá Cơ HOa cầm tiền, mặt lập tức trầm xuống, khom lưng nhìn chằm chằm vào người trong xe, mắt to chớp chớp, duỗi tay tiến vào, lớn tiếng quát: “Còn thiếu sáu tệ rưỡi nữa, nhanh lên một chút, đừng nghĩ lừa được tôi!“.
“Cái gì mà còn thiếu sáu tệ rưỡi? Cô nhóc không có lễ phép này đừng nói bậy, cô nhìn giá ngoài cửa thử xem, tôi còn bớt cho cô vài xu nữa ấy!“. Tài xế chỉ vào cửa xe lớn tiếng trả lời, nhưng từ đáy mắt lại thoáng qua chút chột dạ. Cái này là bí mật của giới chạy xe, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết.
“Cái người này, đừng tưởng tôi không nhìn thấy nhé, lúc sắp dừng xe ông đã làm gì thì tự biết, mau mau trả tiền thừa đây, nếu không chúng ta cùng đến cục cảnh sát nói rõ lí lẽ!“. Xá Cơ Hoa khí thế mạnh mẽ kinh người, muốn gạt cô sao? Không có cửa đâu, những trò mèo này làm sao qua nổi mắt cô được!
Tài xế mặt xám xịt lại, khẽ nghiến răng ken két, từ trong hộp móc ra hai tờ một tệ cùng một tờ năm tệ, ném vào trong tay người nào đó. Hôm nay thế nào mà lại xui xẻo thế không biết, vừa ra khỏi cửa liền gặp ngay phải ôn thần, tài xế tức giận ngay nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức nổ máy.
“Đợi chút......”, giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa.
Chỉ thấy xe tài bên trong xe chẳng những khóe mắt giật giật mà ngay cả gân xanh cũng nổi đầy trán, không phải chỉ có mấy tệ thôi sao! Dù sao anh ta đã đưa cho cô rồi, người này còn muốn như thế nào nữa?
Xá Cơ Hoa cho tay vào túi ra, chọn ra một đồng năm xu đưa trả lại: “Tôi cũng sẽ không chiếm tiện nghi của chú, trả lại chú năm xu này, thấy chú dễ nói chuyện thế này, lần sau có cơ hội tôi lại ngồi xe của chú lần nữa!“. Nắm chặt bảy tệ trong tay, Xá Cơ Hoa tốt bụng nhiệt tình nói.
Tài xế kia vừa nghe, thiếu chút nữa là nôn ra máu, tiền xu này vẫn còn có người sử dụng hay sao?
“Hôm nay cứ xem như mình xui xẻo!”, chỉ thấy tài xế cắn răng nói thầm câu, sau đó đóng chặt cửa xe, trong nháy mắt phi vù ra ngoài, lần này tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn nhiều. Cho dù anh ta có làm ăn, cũng tuyệt không giao dịch với quỷ keo kiệt này, thật sự quá ức chế rồi.
“Này..... chú à, năm xu của chú này.... này.....”, nhưng trên đường nào còn thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu nữa.
Đứng ở cửa sân bay, Xá Cơ Hoa liếc nhìn năm xu trong tay, lại nhìn theo phương hướng chiếc xe kia rời đi, tâm tình càng tốt hơn, người này thế nhưng lại không cần, vậy thì lợi quá còn gì, nói thế nào thì cô đỡ tổn thất mất năm xu? Hì hì......
Hiện tại tâm tình tốt vô cùng, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rộng lớn thường xuyên có những chiếc máy bay qua bay lại, hòa hợp vô cùng.
“A! Máy bay!”, máy bay vù vù bay qua đỉnh đầu, lúc này Xá Cơ Hoa mới nhớ mình đang chạy trốn, vội vàng kêu lên, cầm túi hành lý lên, chạy như bay vào bên trong, chỉ sợ tối nay, những người đến đuổi bắt mình sẽ tìm được tới đây.
“A Hoa! A Hoa...“. Nhưng ngay khi cô khẩn trương chạy vào bên trong sân bay thì Hạ Tinh Vũ đứng một bên quan sát hồi lâu, trong con ngươi ánh lên hưng phấn, nhất thời vui vẻ hô to.
A Hoa? Ha ha, tên ai mà lại quê như vậy? Cha mẹ người nào đúng thật là có tài, nhưng không đợi cô cười xong, thì một tiếng ‘ A Hoa ’ này lập tức được thay thế bằng ba chữ ‘ Xá Cơ Hoa ’ khác, cô gái nào đó đang chạy như gió cuốn vào trong sân bay lập tức loạng choạng té nhào xuống đất.
Ôi mẹ ơi, một tiếng ‘ Cắm vào ƈúƈ ɦσα ’ kia so với ’ A Hoa ‘ còn kinh khủng hơn nhiều, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn lại đây.
Xá Cơ Hoa, mãnh liệt từ dưới đất đứng lên, hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, ở chỗ này gào thét như cháy nhà.....”, cô vừa hung dữ quay lại vừa lên tiếng khiêu chiến.
Nhưng vừa quay người lại nhìn thấy bóng dáng mềm mại đẹp đẽ thì lập tức im bặt! Cau mày nhìn chằm chằm người đứng cách mình mấy bước, không phải bị vẻ xinh đẹp kia hấp dẫn, mà là do cảm giác quen thuộc đang ùa tới.
“Thế nào? Mới có mười ba năm không gặp, mà ngay cả mình cũng không nhận ra, chán sống rồi phải không?”, giọng nói mềm mại dễ nghe lọt vào trong tai, cũng là một sự hưởng thụ.
Đôi mắt to tròn của Xá Cơ Hoa nhất thời nhíu lại, đặt túi hành lý xuống, tiến lên, trong lúc Hạ Tinh Vũ dang hai tay ra thì bả vai mảnh mai đã bị người nào đó xông tới vỗ thật mạnh: “Con nhóc ch.ết tiệt, còn biết trở lại cơ đấy, tớ tưởng cậu đã quên hết bạn bè rồi, đồ không có lương tâm này!“.
Hốc mắt Hạ Tinh Vũ nóng bừng, đáp: “Mình đã trở về, không ngờ lễ ra mắt của cậu khiến cho mình thật sự kinh hỉ!“.
Rất lâu không gặp, mới vừa lại chứng kiến một màn đặc sắc như vậy, trong lòng thật hoài niệm! Nhớ năm đó, từ lúc ở nhà trẻ cho đến khi lên năm thứ ba tiểu học, bộ tứ bọn họ uy phong lẫm lẫm, phong quang đến mức nào, cũng hết sức vui vẻ, từ cái năm mười một tuổi sau khi rời đi, bộ tứ đầu trò liền thay đổi, ắt hẳn sẽ rất trống vắng?