Chương 37: Cô nhóc kia, cô đứng lại đó cho tôi
Editor: Heisall
Thật sự nghĩ rằng cô dễ bị bắt nạt lắm đúng không! Rõ ràng của mình vừa dài vừa xấu như vậy, còn lộ ra hù dọa người khác, đúng là biến thái...... ( nhân vật nữ tự động xem thường cái vật ở dưới khăn tắm vừa bị cô lôi kéo muốn xem)
Cô gái đáng ch.ết này, lại dám coi rẻ sự kiêu ngạo của anh?
Ngọn lửa tức giận đang mơ hồ dâng trào trong không khí, chỉ thấy một Huyền Vũ Thác Hàn luôn lạnh nhạt không để lộ cảm xúc, mà nay sắc mặt đã trở nên khó coi dọa người, mơ hồ vang lên tiếng nghiến răng.
"Cô dám lặp lại lần nữa?" Đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại, túm chặt lấy cô, rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như đang uy hϊế͙p͙ nói..., nếu như cô dám nói lại một lần nữa, anh liền bóp ch.ết cô.
Nói thì bói, Xá Cơ Hoa cô việc gì phải sợ anh?
Nhưng khi cô gái ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh muốn mở miệng nói, thì không khỏi hít một hơi nuốt những lời muốn nói xuống, giật mình một cái liền dùng sức tránh thoát, dồn sức nhảy lui về phía sau.
"Chó điên?"
ch.ết tiệt, vừa rồi bị anh ta làm ô nhiễm tầm mắt, nên trong lúc tức giận đã không chú ý nhiều đến người đàn ông này, ai ngờ lại chính là tên chó điên mới gặp xế chiều hôm nay.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Xá Cơ Hoa vội bước lui vài bước, cảnh giác nhìn anh hỏi, anh ta, không phải anh ta lại muốn nhào lên cắn cô chứ? Nhìn ánh mắt ấy, quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.
Cô gái đáng ch.ết, hành động và biểu cảm này của cô là có ý gì? Chẳng lẻ tới bây giờ cô vẫn không biết anh ư? Lúc trước không phải anh đã dặn dò bác Phúc dẫn cô đến phòng của anh sao? Vậy thì cô nên biết anh là ai chứ.
Bây giờ lại còn dám gọi anh là chó điên? ch.ết tiệt......
Gân xanh trên trán Huyền Vũ Thác Hàn giật giật, đôi mắt nguy hiểm nheo lại nhìn cô gái đang nhảy ra xa, cắn răng quát lên: "Cô tới đây."
Cô tránh anh như tránh rắn, làm anh khó chịu.
"Sao tên chó điên nhà anh lại ở chỗ này?" Cô cũng không phải là ngu, đi qua để bị cắn à?
Xá Cơ Hoa cố gắng không nhìn tới nửa người dưới trần truồng của anh, cau mày đưa tay chỉ vào cái kia nói: "Trước khi trả lời, anh nên che cái vật xấu xí kia của anh lại, khó coi ch.ết đi được, đừng làm ảnh hưởng đến ánh mắt của tôi."
Hại cô bị đau mắt hột mới là có lỗi, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy cái kia của người đàn ông, sao bộ dạng lại xấu xí thế kia? Đừng nói cái kia của mỹ nam trong ngõ hẻm ngày hôm đó cũng dài và ghê tởm như vậy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, cô gái liền run rẩy, lạnh đến buồn nôn! Nhìn người không thể nhìn bề ngoài được......
Cô gái đáng ch.ết này, Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời bị cô chọc tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, chân dài bước qua, hai, ba bước liền bước thẳng về phía cô.
"Tên chó điên kia, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, chớ tới gần tôi trong phạm vi năm mét." Khi anh vừa bước vượt qua, chân của Xá Cơ Hoa lại lướt như bay nhảy về phía sau thật xa, ánh mắt phòng bị nhìn theo anh quát lên.
Vì giữ an toàn tính mạng, nhất định phải cách xa chó điên.
"ch.ết tiệt, cô nhóc kia, cô đứng lại đó cho tôi." Huyền Vũ Thác Hàn trần truồng, anh tiến lên một bước, chỉ thấy cô gái kia lui về phía sau một bước, nhất thời sắc mặt anh đen lại quát lên một tiếng lớn.
Cô tránh anh như tránh thú dữ, thành công làm cho người đàn ông nào đó cực kỳ khó chịu.
Hù dọa ư!
"Con mịa anh, lớn tiếng như vậy là muốn hù dọa ai chứ?" Anh gọi đứng lại liền đứng à, Xá Cơ Hoa rất không có mặt mũi, tìm chiếc ghế sofa tách hai người ra rồi mới quát lên.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Đi tới nơi này, không thấy thiếu gia đâu, ngược lại lại gặp được tên điên cuồng này hai lần, thật là xui xẻo.
"ch.ết tiệt!" Liên tiếp phát ra tiếng nguyền rủa, nghe được trong đó có tiếng nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi lệnh cho cô đứng lại, có nghe hay không cô gái đáng ch.ết kia."
Trong căn phòng lớn, người đuổi người chạy, thật đúng làm cho một người đàn ông giận đến nghiến răng.
Mà một cô gái cũng bởi vì thỉnh thoảng liếc qua cái khu vực H kia, nên cũng tức giận nói: "Anh mặc quần vào trước cho tôi, muốn đem chim đi dạo thì cũng nên tìm một địa phương vắng vẻ không có người chứ, đừng ở chỗ này giết hại đôi mắt của tôi." Dáng dấp đẹp mắt cô còn không quan tâm, nói gì đến bộ dạng này, vậy mà còn dám ra ngoài đi bộ, thật là tội lỗi!
"Cô gái đáng ch.ết kia, có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa." Một tiếng rống lớn vang lên.
Ai thích trần truồng chứ, cũng không phải đầu óc có vấn đề, nhưng lúc Huyền Vũ Thác Hàn cùng cô dằn co, cô đã xé khăn tắm của anh, còn dám chỉ vào lỗ mũi anh mắng anh là đồ biến thái, đồ điên, càng làm cho người ta tức giận hơn nữa chính là, cô lại dám nói cái kia của anh là loại côn trùng yếu kém, đúng là đáng ch.ết mà, chẳng phải trong cái đêm đó cô đã sớm được lĩnh giáo rồi sao?
Càng đáng ch.ết hơn chính là, mình luôn không lộ ra cảm xúc dao động, vậy mà sau khi đụng phải cô, thì luôn phập phồng mất khống chế!
Trên đời này, ngoại trừ con gái và kẻ xấu rất khó nuôi, đúng là còn có đàn ông khó nuôi. Đặc biệt là loại người biến thái này.
Xá Cơ Hoa đi thẳng vòng qua bên kia ghế sa lon, thấy anh còn muốn tiến lên, liền vội vàng mở miệng: "Dừng, dừng lại......"
"Có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, anh đừng kích động, đừng quá xúc động."
"Từ từ nói? Được, vậy cô nói đi." Anh muốn nghe thử cô có thể nói ra được lời gì tốt, Huyền Vũ Thác Hàn dừng lại, vòng tay ôm ngực nhìn chằm chằm cô, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn còn u ám.
Cô gái quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang trần truồng, nhất thời híp mắt lại rồi cầm cái gối ôm trên ghế sa lon lên, vứt xuống bên chân anh: "Vị đại ca này, coi như anh không lạnh, thì “tiểu đệ” kia của anh cũng lạnh, rất lạnh đấy, mau cầm lấy che lại đi, kẻo lạnh sẽ không tốt."
Trong lòng âm thầm tăng thêm một câu, thiệt là xấu xí quá đi, khó trách không muốn người khác nói, tự ti chứ gì!
Gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng chốc đã tối xầm xuống, nghe vậy liền cúi đầu nhìn qua, chân mày nhất thời nhíu chặt lại: "ch.ết tiệt."
Như vậy mà cũng có phản ứng được?......
Huyền Vũ Thác Hàn không đi lấy gối ôm che lại, mà là ngẩng đầu, tròng mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô nói: "Cô đi lấy cho tôi ly cà phê, bỏ sữa không bỏ đường."
Nói xong, anh liền xoay người đi về phía phòng tắm, hoàn toàn không thấy ánh mắt phía sau lưng đang liếc trộm mình.
Cái lưng này, cái mông này, xem ra cũng có lực, cảm giác rất co dãn, lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện ra, thì ra phía sau của anh ta đẹp mắt hơn nhiều so với phía trước, thật đẹp......
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đây có cà phê à? Hơn nữa dựa vào cái gì lại bảo cô đi lấy cho anh ta? "Này, này...... Anh phải nói rõ ràng, này......"
‘ rầm ’ một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Người đàn ông này làm như mình là bà chủ không bằng? A, đúng rồi, cô còn chưa hỏi sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Cái đầu óc ch.ết tiệt này, nhất thời lại bị quên mất.
Thôi, chẳng muốn quản anh ta là cái khỉ gió gì, vừa rồi đi tìm phòng bếp lại không tìm được, cũng chưa ăn được cái gì, bây giờ ổn định lại, mới cảm thấy bụng đã đói đến réo to rồi, ở nơi này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ món dưa muối này là ăn được.
Aiz, đang ở dưới mái hiên của người khác, nên chỉ có thể chấp nhận mà thôi!
Không bao lâu, chỉ thấy Xá Cơ Hoa không biết từ đâu lôi ra một cái lọ rất to! Cái lọ này là lúc trước ông lão kia kín đáo đưa cho cô, vốn là cô định dùng để ngâm mứt hoa hồng, nhưng sau đó lại tìm được nhiều lọ tốt, coi như xong, dù sao lúc trước cô cũng có mở ra ăn một chút mứt trong này, mùi vị rất ngon, rất mặn mà.
Vừa mở lọ mứt ra, không bao lâu sau, một mùi hương đậm đà liền tràn ngập khắp căn phòng.