Chương 71: Nói ra ai mà tin cho nổi!
Editor: Táo đỏ phố núi
Ở bên kia phòng khách, Xá Cơ Hoa thoải mái nằm trên ghế sa lon, vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của Hoàng Bộ Tuyết, lúc thì lấy đã chườm, lúc thì lại xoa bóp vai và eo.
“Này, A Hoa, cậu và bọn họ có quan hệ như thế nào vậy?” Thật sự là không chịu nổi hai ánh mắt lạnh lẽo và âm hiểm kia, Hoàng Bộ Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, giọng điệu của Xá Cơ Hoa không chút che giấu mà nói thẳng: “Một người coi như là ông chủ, một người thì không quen biết, sao thế? Mình còn chưa hỏi tới cậu đâu? Tại sao cậu lại ở chỗ này thế?”
Một người xem như ông chủ? Một người thì không quen biết? Điều này có thể sao? Nói ra ai mà tin cho nổi chứ, Hoàng Bộ Tuyết liếc mắt, nhưng mà không đợi cô mở miệng, ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.
“Cô thật sự không biết tôi sao?” Nét mặt của Minh Hạo Thiên mặc dù không nhiều biểu cảm lắm, nhưng mà trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn anh ta, rất tuấn tú, nhưng câu trả lời của cô, đã khiến cho người đàn ông nào đó ở bên kia cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, “Không biết.”
Mà Hoàng Bộ Tuyết ở bên cạnh thì muốn ngất xỉu luôn, A Hoa này tại sao lại đần như vậy chứ, cho dù cô ấy không biết thân phận của anh ta, nhưng mà vừa nhìn là biết giá trị con người không rẻ rồi, tại sao lại không thừa nhận một chút, đây chính là núi vàng núi bạc đó. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Khụ khụ, dĩ nhiên, như vậy thì lần sau lúc ‘xuống tay’, cũng có thể có thêm cái bùa hộ mạng rồi!
Mà lúc này, ngoài cửa có một người áo đen đến gần, đi tới bên cạnh Minh Hạo Thiên, không biết nói thầm vào tai anh ta cái gì, chỉ thấy Minh Hạo Thiên hướng về phía Xá Cơ Hoa nói: “Tôi còn có chút việc, chờ lúc nào cô nghĩ ra, thì cứ tới tìm tôi.” Dứt lời, nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách.
“A Hoa, sao cậu lại đần độn như vậy chứ, anh ta là Minh Hạo Thiên là lão đại của hội Minh Cát, trên người là cả một đống vàng bạc đó, cậu thật ngu hết nói!” Một bộ dạng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.
"Minh Hạo Thiên?"
"Đúng vậy."
Nhớ lại năm đó, lúc hai người bọn họ hợp sức vơ vét ‘mồ hôi nước mắt của nhân dân’, không hề bỏ qua dù là một chút béo bở nào, bây giờ có con cá mập mạp như thế này, sao có thể bỏ qua cho anh ta được, trong lòng bỗng cảm thấy ‘hận’...
Tại sao cái tên này lại nghe có chút quen thuộc như vậy? Suy nghĩ một chút...
Lúc này La Vũ Hiên đi vào, liếc nhìn hai người phụ nữ, đi tới bên cạnh của Huyền Vũ Thác Hàn: “Lão đại, đã xử lý xong hết rồi! Nhưng mà, người phụ nữ kia...” Quét mắt nhìn Hoàng Bộ Tuyết: “Xử lý như thế nào?” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Lão đại ghét nhất là bọn ký giả chó săn này, nhưng người phụ nữ này lại dám vuốt dâu hùm.
"Đem......"
"TM." Một người phụ nữ đang nằm trên ghế sa lon, đột nhiên nhảy dựng lên, cắt đứt những lời nói đang định nói ra của Huyền Vũ Thác Hàn, dọa cho Hoàng Bộ Tuyết cũng giật nảy mình lên.
"A Hoa, cậu làm cái gì vậy......"
Cô chưa kịp nói xong, thì đã thấy Xá Cơ Hoa vội vã đứng dậy khỏi ghế salon: “Mình nhớ ra rồi, thì ra, nợ tiền không nói, lại còn dám trốn chạy khỏi mình sao? Minh Hạo Thiên, anh đứng lại đó cho tôi...” Một trận gió cuốn qua, vị trí mới vừa rồi, đâu còn bóng dáng của Xá Cơ Hoa nữa.
Chuyện gì xảy ra? Không người nào hiểu được lời nói của cô nghĩa là gì...
Nhưng mà, người phụ nữ nào đó đi chân trần đuổi theo, chỉ thấy được được cái đuôi xe trong mưa to gió lớn, nhất thời chỉ biết tức giận giậm chân thật lâu.
Năm trăm đồng của cô, cứ như vậy mà bay mất tiêu rồi sao? Thật sự là không cam lòng mà.
......
Bên kia, tiếng sấm vang lên ầm ĩ giữa trời đêm, những hạt mưa to rơi xuống cả một vùng đất giống như những tiếng trống đánh, làm nhưng giọt nước li ti bắn lên tung tóe.
Bên này trời mưa dầm không ngừng, khiến cho bả bầu trời giống như rơi vào trong một màn nước mông lung, những hạt mưa bụi bay bay, mang theo một chút buồn man mác của vùng Giang Nam, cứ lất phất rơi xuống không trung. Những cơn gió nhè nhẹ khẽ thổi, mặc dù có chút lành lạnh, nhưng lại nhẹ nhàng giống như những bọt biển. Đưa đầu ngón tay ra, từng giọt từng giọt nước rơi vào đầu ngón tay, cảm giác lạnh như băng, giống như những thập tự giá lặng lẽ trôi qua lòng bàn tay... Dienx dandf Kê quyu dong.
Ban ngày cả thành phố ồn ào náo nhiệt, ban đêm lại chìm vào trong màn mưa vô cùng yên tĩnh, mỗi một nhà ở đây vì trời mưa gió nên đều đi ngủ sớm, duy nhất chỉ có một nhà là còn sáng đèn, giữa màn đêm yên tĩnh như vậy, có vẻ rất nổi bật.
Trong Võ Quán ba mươi sáu huyện Sùng Vũ.
“Sư phụ, trời đang mưa, sao người lại đứng ở ngoài cửa như vậy?” Phùng Thiên Bảo vừa mới thu dọn hết các nơi xung quanh xong, thì nhìn thấy Xá Thanh Hoa đang đứng ở trước cửa, nhất thời có chút lo lắng vội vàng đi lại.
Mưa ban đêm, nên nhiệt độ giảm xuống không ít, không cẩn thận rất dễ bị cảm cúm.
“Thiên Bảo à, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Xá Thanh Hoa đi vào bên trong đại sảnh, trên khuôn mặt mệt mỏi càng trở nên tang thương.
“Hai mươi bảy tháng chín rồi ạ, có phải sư phụ lại nhớ A Hoa rồi không? Sư phụ không cần lo lắng, A Hoa nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân, hơn nữa con đã cho người đi nghe ngóng tin tức rồi, chắc chắn sẽ nhanh có tin tức thôi.”
“Ngày hai mươi bảy à? Cũng sắp hai tháng rồi.” Đứa bé kia, chưa bao giờ xa bà lâu như vậy, bây giờ ngoài trời lại sấm lớn như vậy, cũng không biết con bé có được ăn ngon ngủ ấm không, nghĩ tới, trong lòng lại dâng lên một cảm giác lo lắng và đau lòng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn bà vẫn thường dùng nắm đấm với cô, nhưng mà có người mẹ nào mà không yêu thương đứa con của chính mình chứ? Cho dù có tức giận nhiều như thế nào đi nữa, thì cũng đã sớm tiêu tan rồi, đối với cô, bây giờ chỉ có lo lắng và lo lắng mà thôi.
“Sư phụ, đừng suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút đi ạ, ngày mai con sẽ gọi điện thoại hỏi thăm những người anh em ở khắp các nơi một chút, xem có tin tức gì hay không.”
Thật ra thì trong lòng của Phùng Thiên Bảo cũng lo lắng không thôi, từ nhỏ đến lớn, A Hoa chưa bao giờ rời xa bọn họ, bây giờ đã hai tháng rồi mà không có tin tức gì. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Thiên Bảo à, con đi thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai hãy đi ra ngoài tìm con bé một chút, ta thấy không yên lòng.”
“Sư phụ, con đi thì Võ quán phải làm sao? Hơn nữa gần đây bệnh phong thấp ở chân của sư phụ lại tái phát, con không yên tâm, hay là ngày mai con đi nhờ mấy người anh em kia, bảo bọn họ để ý nhiều hơn một chút.”
Phùng Thiên Bảo không thể không nghĩ tới, nhưng mà anh không yên lòng để lại một mình sư phụ, mặc dù anh đã gọi tiếng sư phụ này sắp được hai mươi năm rồi, nhưng mà trong lòng của anh coi bà không khác gì mẹ ruột, nếu như anh đi, thì cả võ quán này cũng chỉ còn lại một mình bà, vậy thì phải làm sao?
Xá Thanh Hoa nhìn anh, vui mừng cười cười: “Thiên Bảo, sư phụ biết con là một đứa bé ngoan, là Cơ Hoa không có cái phúc phận này.”
“Sư phụ, con thích A Hoa, mặc kệ như thế nào, con cũng sẽ đợi cô ấy, người đừng nói như vậy.” Phùng Thiên Bảo nói với sắc mặt nghiêm nghị.
Bà biết suy nghĩ của anh rất kiên định, cho nên mới càng lo lắng hơn: “Đi ngủ đi, ngày mai nhớ thu dọn đồ đạc cho tốt.”
"Sư phụ......"
“Ta cũng mệt mỏi rồi, con đi ra ngoài vào thời gian này, ta cũng đóng cửa võ quán một thời gian, như vậy thì không cần phải lo lắng nữa.”
“Chuyện này, làm như vậy có được không?” Dienx dandf Kê quyu dong.
“Có gì là không được, không có gì quan trọng hơn con gái của ta cả, con đi ngủ sớm một chút đi!”
“Dạ, vậy sư phụ cũng đi ngủ sớm một chút đi ạ!”
"Ừ!"
Mưa, lại tiếp tục rơi lách tách cả đêm, sấm, lại tiếp tục vang lên phụ họa!