Chương 92-3: Hiểu lầm khi khám thai (3)
“Lão phu nhân, bà sang đây xem xem, là ba bào thai.” Lão già nước ngoài đột nhiên trừng lớn mắt, hơi kinh ngạc chỉ vào ba điểm xuất hiện rõ ràng trên màn hình.
“Cái gì? Ba, ba bào thai?...” Lời bác sỹ vừa mới rơi xuống, chỉ thấy kinh ngạc kêu lên, bà nội nào đó kích động đến không còn là chính mình, một hơi vọt tới trước màn hình, đôi mắt trừng đến không thể lớn hơn nhìn chằm chằm vào ba chấm hiện lên rõ ràng.
“Trời ạ, ba, ba cái, chắt nội của tôi, ông già ch.ết tiệt, ông nhìn thấy chưa, đây là chắt nội của chúng ta...” Tay, run rẩy vỗ lên ba điểm trên màn hình của dụng cụ, Chu Hữu Mai kích động trong lòng nhất thời không biết là khóc, hay là nở nụ cười, lẩm bẩm lầu bầu nói, nước mắt, không nhịn được mông lung hai mắt.
“Đúng vậy, là ba bào thai, chúc mừng lão phu nhân.”
Thật ra ở nước ngoài ba bào thai không tính là kỳ quái, nhưng ở trong hơn mười triệu người dân Trung Quốc, tỷ lệ cũng rất thấp.
Thím Liễu ở bên cạnh nhìn thấy ba điểm trên màn hình thì cũng không nhịn được đỏ mắt, những năm gần đây, hiểu lão phu nhân nhất, hiểu bà quá rõ.
Three? Ba? Ba cái u sao? Liếc nhìn ba cái trên màn hình, Xá Cơ Hoa chỉ cảm thấy lạnh cả người từ bụng bay lên, trên mặt mất đi màu máu từng chút một, cô, sẽ ch.ết phải không?
Nhìn nguyên một đám già cả khóc đến đỏ mắt, Xá Cơ Hoa nằm trên giường, lúc này chỉ cảm thấy cô mới phải khóc, nghĩ đến trong bụng mình lại có thể mọc u, một phát là ba cái, lập tức người phụ nữ nào đó không biết sợ hãi, tinh thần bay lơ lửng rồi...
“Hu hu ~! Tổ tông hiển linh, tổ tông phù hộ ~” Nét mặt bà nội thật sự quá kích động, hai tay khép lại một chỗ thì thầm.
“Thím Liễu, thím đưa a Hoa về phòng, để người ta chăm sóc thật tốt, bây giờ tôi phải lập tức về nhà báo tin tức tốt diee ndda fnleeq uysd doon này cho ông già.”
Thím Liễu ở bên cạnh lau nước mắt dưới khóe mắt, vội vàng gật đầu: “Được c, bây giờ toi cũng phải nhanh chóng về nhà chuẩn bị bữa tối thật ngon, thân thể này của a Hoa, thật sự quá gầy.” Thím Liễu cũng kích động.
“Đúng đúng, phải nhanh lên một chút mới được, cũng không thể làm đói chắt nội của tôi.”
“...”
...
Xá Cơ Hoa trở về phòng như thế nào cũng không biết, đần độn tự ném mình lên ghế dài, trong đầu ngoại trừ tin tức trong bụng mình nổi nhọt rồi, cũng sắp ch.ết rồi, trống rỗng, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Mà ngay cả một bóng dáng đứng thẳng tắp trước mặt, cũng không thấy mà trực tiếp bỏ qua.
Trong phòng, chỉ thấy cô gái nào đó vừa đi vào, một người đàn ông, vội vàng bày ra tư thế đùa giỡn, như một pho tượng nửa đứng dựa vào tủ bên cạnh giường.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn mỹ của Huyền Vũ Thác Hàn nâng lên một độ cong quyến rũ, tóc, dùng keo xịt tóc cố định tạo hình tiêu sái, tư thế này, Hàng nói là có sức quyến rũ nhất trong tán gái, không biết từ sáng sớm luyện tập biết bao nhiêu lần.
Mặc dù cảm thấy với sức quyến rũ của bản thân anh, nào cần phải mất mặt tự mình tán gái như vậy, nhưng hôm nay coi như cho người phụ nữ này mặt mũi, để cho cô biết được sức quyến rũ của anh, cũng coi là chuyện tốt.
Nhưng ai có thể ngờ đến người phụ nữ ch.ết tiệt kia, sau khi đi vào, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc anh một cái, cứ đi vòng qua trước mặt anh như vậy, quả thật coi anh là trong suốt rồi.
“Khụ... Khụ khụ...” Một tiếng ho khan, đứt quãng vang lên trong phòng, nhưng trong phòng, ngoại trừ tiếng ho khan này ra thì không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Một người phụ nữ ở trên ghế sa lon, còn đang rơi vào trong trống rỗng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận...
Người phụ nữ đáng ch.ết kia, tỏ vẻ mặt như thế, vậy để cho anh xuất chiêu như thế nào?
Huyền Vũ Thác Hàn đi lên phía trước, cố ý lắc lư qua lại mấy cái trước người nào đó ở trên ghế sa lon.
Nhưng vẫn không có phản ứng, ánh mắt ngây ngốc, nếu như không phải nhìn thấy cô mở to mắt, còn tưởng rằng đang ngủ đấy.
“Khụ khụ khụ khụ...” Yết hầu đã ho đến hơi khô ráp rồi, người phụ nữ đáng ch.ết này có thể cho chút phản ứng không? Nụ cười hoàn mỹ trên khuôn mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn không còn duy trì nổi nữa.
Lại lắc lư mấy vòng, vẫn không thấy người phụ nữ kia có phản ứng gì, lập tức không nhịn được, đi ra phía trước, dùng chân đá đá ghế sa lon, “Khụ khụ... Người phụ nữ này, yết hầu tôi đau.” Trong giọng nói di ien n#dang# yuklle e#q quiq on mang theo hơi run kèm theo hương vị làm nũng, hơi đông cứng, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng xuất hiện vẻ đỏ ửng.
Thanh niên trai tráng, dùng giọng điệu như vậy, quả thật không được tự nhiên, người đàn ông nào đó khóe mắt không yên quét quanh bốn phía, xác định tất cả camera trong phòng đều bị gỡ bỏ.
“Này, a Hoa!” Không được tự nhiên, nhưng vẫn từ từ lại gần, đơn giản chỉ cần chiếm lấy vị trí cho nửa cái mông đít trên ghế sa lon.
Nhìn Xá Cơ Hoa không biết thần trí đã đến nơi nào, lỗ tai dưới tóc đen của Huyền Vũ Thác Hàn đều đỏ, hắng giọng, đột nhiên từ từ đến gần: “Em... Tôi...” Muốn nói gì? Anh muốn nói gì?
Càng đến càng gần, tim đột nhiên “Thình thịch” nhảy lên không có quy luật, mặt càng ngày càng bị bỏng! Trong lúc nhất thời, rõ ràng hoàn toàn quên vừa rồi muốn nói cái gì.
Chân mày cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tì vết lộ ra phấn hồng nhạt, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, thì ra, dáng vẻ của cô thật đáng yêu...
Lúc này, trong mắt trong lòng, giống như chỉ có người phụ nữ trước mắt luôn chỉ vào mũi anh mà kêu gào.
Nhìn cô, không hiểu sao cảm thấy môi khô ráp, Huyền Vũ Thác Hàn nuốt một ngụm nước miếng, thân hình kia cúi người càng đến càng gần, trong đầu hoàn toàn quên cái gọi là chiêu số tán gái.
Ngón tay thon dài, nâng cái cằm khéo léo lên, khí phách bẩm sinh, thả ra một cách tự nhiên như vậy, lời nói theo bản năng thốt lên: “Cô em, từ nay về sau lòng của em, chỉ có thể là của tôi.” Tiếng nói giống như tuyên bố vừa dứt, chỉ thấy môi mỏng gợi cảm của người đàn ông nào đó chậm rãi dán lên.
Xá Cơ Hoa vốn còn đang vì chuyện ‘U’, khi đang quyết định dặn dò di chúc sau này, là muốn sau khi ch.ết hỏa thiêu thì tốt hay vùi dưới đất thì tốt, lại đột nhiên bị cắt đứt.
Lần này cằm bị người bóp trong tay, trước mắt đột nhiên có khuôn mặt phóng đại, bên tai còn vang lên một câu ‘Sau khi em ch.ết, lòng của em là của tôi’ như vậy.
(*) Chị Hoa nhà mình nghe lộn: Từ nay về sau 以后 [yǐhòu] và sau khi ch.ết 死后 [sǐhòu].
Lập tức, tức giận như thiên lôi địa hỏa * nổi lên, chỉ thấy người phụ nữ nào đó trợn tròng mắt, khi môi sắp chạm vào di enda nle qu21ydo0n thì một quyền hung dữ quất tới sống mũi của người đàn ông đang định hôn đến.
(*) thiên lôi địa hỏa: lửa trời lửa đất
“Anh con rùa đen ch.ết tiệt, cho dù tôi ch.ết, lòng tôi cũng sẽ không giao cho anh tên ma cà bông đáng ch.ết.” Muốn lòng của cô làm gì vậy? Hầm cách thủy? Chiên? Xào? Mẹ nó, ngẫm lại, Xá Cơ Hoa đã cảm thấy trong lòng rét lạnh, sắc mặt càng khó coi.
“A! Đáng ch.ết! Em làm gì thế?” Một mùi máu tươi xông lên, Huyền Vũ Thác Hàn bị đánh ra khỏi ghế sa lon, mặc dù vết thương bị xé đau đớn, nhưng cũng may không vỡ ra, ngược lại máu đỏ trên mũi tràn ra.
Trong lúc nhất thời, nóng nảy của người đàn ông nào đó cũng nổi lên, gầm một tiếng với người phụ nữ nhìn mặt khó coi đột nhiên vô duyên vô cớ suýt nữa đánh gãy mũi anh.
Ngửa đầu, một thân chật vật ngồi trên sàn nhà, nếu như dáng vẻ này bị bà nội nhìn thấy, cũng không biết có phải cái cằm cũng rớt xuống không.
“Để làm gì? Anh TM không biết xấu hổ nói gì vậy, sao anh lại muốn ăn lòng của tôi hả?” Xá cơ Hoa nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon, trừng mắt tức giận nói với người đàn ông trên mặt đất.
“Người phụ nữ đáng ch.ết, ai nói muốn ăn lòng của cô hả?”
ch.ết cũng sẽ không giao lòng cho anh? Một ngọn lửa không tên toát lên từ đáy lòng, sau khi gào to, máu trên mũi chảy ra nhanh hơn.
“Vậy vừa rồi tại sao anh nói muốn lòng của tôi sẽ là của anh rồi hả?” Đừng tưởng rằng mình không nghe thấy, bên tai còn quanh quẩn đó!
Mặt ầm một tiếng, đỏ bừng, máu mũi, như bão tố, vì thẹn mà hóa thành giận bộc phát gầm lên: “Cô con bà nó, là tôi nói, tôi chấp nhận cho cô yêu tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô, có nghe thấy không, người phụ nữ đáng ch.ết.”