Quyển 1 - Chương 9
Đã hơn một năm kể từ ngày Huyết Kị sĩ đạt được danh hiệu guild mạnh nhất.
Kể từ đó, thủ lĩnh của guild,, và phó thủ lĩnh Asuna nổi danh là hai trong những chiến binh mạnh nhất Aincrad. Giờ đây tôi có cơ hội được xem Asuna, người đã hoàn thiện những kĩ năng cần thiết của một kiếm thủ dùng liễu kiếm, chiến đấu với quái vật.
Chúng tôi hiện đang ở giữa trận chiến, và kẻ địch là một con quái vật trông như bộ xương khô tên là (Tay sai của quỷ dữ). Nó cao hơn hai mét, toàn thân bao bọc bởi thứ ánh sáng xanh kì quái, cầm một thanh trường kiếm trên tay phải và giữ một chiếc khiên tròn bằng sắt bằng tay trái. Tất nhiên, nó chẳng có tí cơ bắp gì cả, tuy vậy chỉ số sức mạnh lại rất cao, khiến nó trở thành một con quái khá khó nhằn.
Nhưng Asuna không cho nó chút cơ hội nào.
“Hựựựựự!”
Thét lên một tiếng ư ử kì cục, bộ xương vung thanh kiếm vài lần tạo ra một vệt sáng xanh phía sau. Đó là kiếm kỹ bốn đòn liên tiếp (Trực phương). Trong lúc tôi đứng nhìn lo lắng từ cách đó vài bước, Asuna bước trái phải, nhẹ nhàng tránh những cú đánh.
Dù đây là tình huống hai đấu một, chúng tôi không thể chiến đấu cùng lúc khi đối mặt với một kẻ địch trang bị đầy đủ như vậy. Hệ thống không cấm việc này, nhưng khi hai người đứng quá gần nhau trong một trận chiến mà kiếm vung qua lại với tốc độ nhanh hơn khả năng quan sát của mắt thì nó chỉ gây thêm cản trở mà chẳng giúp đỡ được gì. Vì thế khi khi đi thành party, người ta sử dụng một kỹ năng đòi hỏi sự phối hợp cao được gọi là (chuyển người).
Sau tung ra hết sức, đòn cuối cùng trong bốn cú đánh bị trượt, và con Demonic Servant bị mất thăng bằng một chút. Asuna không bỏ lỡ cơ hội và phản công ngay lập tức.
Từng cú đâm đẹp mắt của thanh kiếm màu trắng bạc cứ liên tục đánh vào mục tiêu, và HP của bộ xương cứ giảm dần. Sát thương của mỗi đòn đánh không cao, nhưng số lượng cú đánh thì thật khủng khiếp.
Sau khi dính ba đòn đâm ngắn, con quái vật bắt đầu chuyển sang phòng thủ, và Asuna chuyển sang chém hai phát vào chân. Mũi kiếm tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt, thế rồi cô ấy tung hai cú đâm mạnh trên cao và dưới thấp.
Đó là một combo tám cú đánh. Đó có lẽ là kiếm kỹ level cao tên là (Tinh tán). Đánh trúng bộ xương bằng thanh liễu kiếm đó, vốn là loại vũ khí không mấy hiệu quả đối với những kẻ địch như thế này, thật đúng là một màn phô diễn kĩ năng khó tin.
Đòn công kích như vũ bão vừa làm giảm ba mươi phần trăm lượng HP của bộ xương thật tuyệt vời, nhưng tôi lại ngẩn người ra vì vẻ tao nhã của người dùng nó. Đây chắc là thứ người ta gọi là múa kiếm.
Asuna gọi tôi, lúc này đang đứng lặng người, như thể cô ấy có mắt ở đằng sau gáy. “Kirito, nào!”
“À, rồi!”
Tôi nhanh chóng giơ kiếm, cùng lúc đó, Asuna thực hiện một cú đâm mạnh.
Bộ xương gạt đòn đánh bằng chiếc khiên trong tay trái, làm tia lửa bắn ra. Nhưng điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán. Kẻ địch bị choáng trong giây lát sau khi đỡ đòn tấn công mạnh như vậy và không thể phản công ngay lập tức.
Tất nhiên, Asuna cũng bị choáng sau khi đòn tấn công của cô ấy bị chặn, nhưng được tạo ra mới quan trọng.
Tôi ngay lập tức lao đến với kiếm kỹ dạng công phá. Cố tình tạo ra một điểm dừng giữa trận và đổi chỗ với đồng đội được gọi là.
Sau khi liếc mắt nhìn, đảm bảo rằng Asuna đã xa khỏi tầm với, tôi lao nhanh tới kẻ thù. Trừ khi bạn đạt trình độ bậc thầy như cô ấy, còn không thì sử dụng đòn chém thông thường sẽ có hiệu quả với kẻ địch bị dính lâu hơn trường hợp con Demonic Servent này. Trong tình huống như hiện giờ, vũ khí hữu hiệu nhất sẽ là vũ khí dạng va chạm như chùy. Nhưng tôi, và có lẽ cả Asuna, không có kiếm kỹ loại va chạm.
Chiêu mà tôi dùng để tấn công kẻ địch, bốn phát liền đều trúng khiến cho HP của nó giảm mạnh. Bộ xương phản ứng một cách chậm chạp. Lí do là vì AI của quái vật có xu hướng bị trễ một chút rồi mới kịp hành động khi lối đánh của đối phương đột ngột thay đổi. Hôm qua tôi phải bỏ rất nhiều thời gian và công sức để tạo ra điều này trước con Lizardman, nhưng khi có đồng đội, bạn chỉ cần đổi người là xong. Đây là lợi thế lớn nhất khi chiến đấu thành party.
Tôi né đòn phản công và triển khai một kiếm kỹ quan trọng để kết thúc trận đấu. Tôi tung nhát chém mạnh hướng xuống dưới bên phải, rồi xoay cổ tay và chém lên trên theo quỹ đạo giống lúc chém xuống – trông giống như là vung gậy đánh golf. Mỗi lần thanh kiếm chém trúng cơ thể của kẻ địch, vốn dĩ chỉ toàn là xương, tiếng va chạm chát chúa vang lên, đồng thời một luồng sáng cam bắn ra.
Bộ xương giơ khiên lên để đỡ nhát chém mà nó nghĩ rằng sẽ đến từ phía trên, nhưng tôi làm ngược lại dự đoán của nó và húc vào nó bằng vai trái. Sau đó tôi vung dọc kiếm vào bộ xương còn đang chếnh choáng, rồi ngay sau đó lại húc vào nó, lần này là bằng vai phải. Đây là kiếm kỹ được dùng để giải quyết vấn đề nối liền các đòn tấn công mạnh bằng những pha cản đối phương ra đòn:. Tôi không có ý khoe khoang đâu nhưng kiếm kỹ này đòi hỏi cả kỹ năng đánh tay không lẫn dùng kiếm một tay.
HP của đối phương giảm mạnh vì những đòn đánh và giờ thì đang tụt xuống mức nguy hiểm. Tôi dồn tất cả sức mạnh của mình vào nhát chém ngang sang trái cuối cùng trong combo bảy đòn liên tiếp. Thanh kiếm nhằm thẳng vào cổ của bộ xương, vẽ lên một đường sáng. Tiếng rắc vang lên và chiếc đầu lâu bay lên không trung, cơ thể ngã xuống đất như thể một con rối bị cắt dây.
“Chúng ta thắng rồi!!”
Asuna vỗ vào lưng tôi, nơi tôi vừa tr.a kiếm vào bao.
Chúng tôi bỏ việc phân chia item sang một bên và bắt đầu bước đi.
Cho tới lúc này, chúng tôi đã chiến đấu với quái vật bốn lần nhưng lần nào cũng vượt qua mà hầu như không có chút tổn thất. Vì cách chiến đấu của Asuna là những cú đâm ngắn, trong khi tôi lại dùng những kiếm kỹ lớn liên tiếp, nên việc xử lí chúng là quá sức AI của quái vật – nói về mặt thuật toán, chứ không phải là khả năng xử lí dữ liệu của CPU, do đó kỹ năng của chúng tôi kết hợp rất tốt với nhau. Ngoài ra level của chúng tôi có lẽ cũng không khác nhau là mấy.
Chúng tôi cẩn trọng đi dọc theo hành lang tráng lệ với những cây cột xếp thẳng hàng hai bên. Chắc chắn chúng tôi không thể bị phục kích vì đã có kỹ năng quan sát của tôi, nhưng tiếng bước chân vọng lại vẫn khiến tôi lo lắng. Không có nguồn sáng nào trong mê cung, nhưng quang cảnh xung quanh tỏa ra một thứ ánh sáng nhạt, mờ ảo, vì thế chúng tôi vẫn có thể nhìn khá rõ.
Tôi cẩn thận xem xét hành lang đang phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Tầng dưới của mê cung được làm từ một loại đá vôi màu nâu đỏ. Nhưng ở những tầng bên trên, mọi thứ xung quanh lại được làm từ một loại đá vôi nào đó tỏa ra thứ ánh sáng xanh khó chịu. Các cây cột được chạm trổ những bức tranh trông khá ấn tượng nhưng có chút gì đó kì bí, và dưới chân chúng tôi có một dòng nước nông chảy khắp sàn nhà. Có thể nói là không khí xung quanh bỗng trở nên. Không còn nhiều khoảng trống trên bản đồ nữa. Nếu tôi đoán đúng thì khu vực phía trước sẽ là–
Ở cuối hành lang, hai cánh cửa màu xanh sẫm đứng sừng sững chờ đợi chúng tôi. Hình chạm khắc trên cánh cửa cũng tương tự như trên các cây cột. Cho dù tất cả mọi thứ trong thế giới này đều chỉ là dữ liệu, vẫn có một thứ khí thế kì lạ tỏa ra từ phía sau cánh cửa.
“…đó là…?”
“Có vẻ là… phòng của con trùm.”
Asuna nắm chặt lấy tay áo khoác của tôi.
“Chúng ta nên làm gì đây…? Chỉ nhìn thử thôi chắc là không sao đâu nhỉ?”
Ngược lại với lời nói mạnh bạo đó, giọng nói của cô ấy nghe không thoải mái lắm. Cho dù là một kiếm sĩ hàng đầu, có vẻ như Asuna vẫn cảm thấy những thứ như thế này là đáng sợ. Mà, như thế cũng đúng thôi. Ngay cả tôi cũng còn sợ nữa mà.
“…ừm, chúng ta nên chuẩn bị item dịch chuyển để đề phòng.”
“Ừ.”
Asuna gật đầu và lấy ra một viên pha lê xanh từ trong túi. Tôi cũng chuẩn bị viên của tôi.
“Sẵn sàng chưa…? Tớ mở đây …”
Tôi chạm vào cánh cửa sắt với tay trái đang cầm viên pha lê, trong khi tay phải vẫn bị Asuna nắm chặt. Nếu như đây là thế giới thật, lòng bàn tay tôi chắc giờ đang sũng mồ hôi.
Tôi từ từ tăng lực của tay, và rồi cánh cửa, thứ cao hơn tôi ít nhất hai lần, mở ra một cách dễ dàng đến không ngờ. Sau khi nó bắt đầu di chuyển, hai cánh cửa nhanh chóng mở ra khiến chúng tôi cảm thấy hơi lo lắng. Trong khi Asuna và tôi vẫn đứng đó nín thở, cánh cửa mở hẳn ra tạo nên một tiếng “rầm” và để lộ ra thứ ở bên trong.
–Chúng tôi nghĩ vậy, thế nhưng bên trong căn phòng lại tối đen như mực. Ánh sáng đang tràn ngập ở hành lang nơi chúng tôi đang đứng dường như không chiếu vào được sâu trong căn phòng. Bóng tối dày đặc lạnh lẽo không để lộ ra bất cứ thứ gì, cho dù chúng tôi có cố nhìn thế nào đi nữa.
“…”
Ngay khi tôi định mở miệng, phía sâu bên trong căn phòng có hai ngọn lửa màu trắng – xanh bừng lên, rồi một cặp nữa và một cặp nữa.
Vụụụụtttttt… Với những tiếng động liên tiếp, một con đường dẫn tới chính giữa căn phòng xuất hiện trong nháy mắt. Ở điểm cuối của nó, một cột lửa lớn hơn cháy bừng lên, và rồi căn phòng hình chữ nhật tràn ngập ánh sáng xanh. Căn phòng này khá rộng. Dường như tất cả khoảng trống trên bản đồ hóa ra chỉ là mỗi căn phòng này.
Asuna bám lấy tay phải tôi như thể để đè nén sự căng thẳng, nhưng tôi không có tâm trạng để tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó. Bởi vì phía sau cột lửa đó, một cơ thể đồ sộ bắt đầu xuất hiện.
Sword_Art_Online_Vol_01_-_145
Cơ thể khổng lồ đó đầy những cơ bắp cuồn cuộn. Làn da màu xanh sẫm, và cái đầu nằm ở phía trên mảnh giáp ngực dày đó không phải là của người, mà là một con dê núi.
Khoảng cách từ cửa vào và chỗ giữa phòng nơi nó đang đứng là khá dài. Dù thế, cả hai chúng tôi đều cứng đơ ngay tại chỗ, không thể cử động. Trong số tất cả những con quái vật chúng tôi đã từng chiến đấu cho tới giờ, đây là con quái dạng quỷ đầu tiên. Tôi đã quá quen với điều này nhờ vô số game RPG tôi đã chơi. Nhưng giờ thật sự nhìn thấy nó, tôi không thể ngăn cản nỗi sợ đang sục sôi bên trong tôi.Hai chiếc sừng cong nằm ở hai bên đầu nó. Mắt nó, vốn cũng đang cháy rực, phát ra ánh sáng màu xanh, nhìn vào chúng tôi. Phần cơ thể phía dưới được bao phủ bởi lớp lông màu xanh nước biển và bị khuất phía sau ngọn lửa nên tôi không nhìn rõ được, nhưng có vẻ như cũng là của động vật. Nói thẳng ra là, đây là một “con quỷ” theo đúng nghĩa đen của từ đó.
Tôi ngần ngại tập trung nhìn và đọc dòng chữ xuất hiện: (Mắt sáng). Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là con trùm của tầng này. Chữ “The” đứng trước tên nó là bằng chứng của điều này. Mắt sáng – đôi mắt phát sáng.
Khi tôi đọc đến đây, con quỷ màu xanh bỗng rung chiếc mõm dài và bắt đầu gầm lên. Ngọn lửa màu xanh lay động dữ dội và chấn động truyền đi khắp sàn của căn phòng. Hơi thở từ mũi và miệng nó tỏa ra lửa khi nó nâng kiếm lên. Rồi con quái vật màu xanh bắt đầu lao thẳng về phía chúng tôi với vận tốc không tưởng – khiến cho mặt đất rung chuyển – mà không cho chúng tôi thời gian để nghĩ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Kyaaaaaaaaaaaaaa!”
Cùng lúc đó chúng tôi bắt đầu hét lên, quay ngược một trăm tám mươi độ và chạy nhanh nhất có thể. Chúng tôi biết rằng theo lý thuyết, con trùm không thể ra khỏi phòng, nhưng chúng tôi cũng không thể đứng ở đó nữa. Phó mặc cơ thể cho chỉ số khéo léo mà chúng tôi đã luyện cấp suốt bấy lâu nay, cả tôi và Asuna chạy nhanh như gió dọc theo hành lang.
Chương trước Trang chính Chương sau