Quyển 3 - Chương 1-1: Mở đầu
Ba chấm sáng màu xanh đậm xếp thẳng hàng tựa như một chòm sao cân xứng.
Kirigaya Suguha đưa những ngón tay nhỏ nhắn của mình lên kiểm tr.a ba chấm sáng ấy.
Những chiếc đèn LED nhỏ xíu này thể hiện trạng thái hoạt động của cỗ máy thực tại ảo loại Full Dive có tên gọi “Nerve Gear”. Chúng nằm ở phía trước trán của thiết bị đội đầu, lần lượt từ trái sáng phải là đèn báo nguồn, kết nối mạng và kết nối sóng não. Một khi đèn báo ở ngoài cùng bên trái chuyển sang màu đỏ, thì có nghĩa là não bộ của người sử dụng đã bị phá hủy. Chủ nhân của cỗ máy đang nằm ngủ yên trên một chiếc giường gel lỏng rộng rãi, trong căn phòng bệnh viện sơn trắng xóa. Cậu ta đang mơ một giấc mơ không có hồi kết. Mà không, nói vậy thì chưa chính xác lắm. Thực ra linh hồn cậu đang phải chiến đấu không ngưng nghỉ ở một không gian thứ nguyên xa xăm – cùng với hàng ngàn người chơi khác đang bị giam giữ ở đó, liều cả mạng sống của mình để tìm cách thoát ra ngoài.
“Onii-chan…”
Suguha khẽ gọi tên người anh trai đang lặng lẽ ngủ say, Kazuto.
“Đã 2 năm trôi qua rồi đấy nhỉ… Em, em sắp thành học sinh trung học rồi đấy anh biết không. Nếu anh không nhanh chóng quay về thì em sẽ vượt mặt anh đấy…”
Cô hạ những ngón tay đang sờ dãy đèn LED xuống khẽ vuốt ve bờ má anh trai. Trong suốt thời gian hôn mê, cơ thể Kazuto đã suy sụp đi nhiều, giờ đây gương mặt mảnh mai yếu đuối càng khiến cậu trông giống như một thiếu nữ u buồn vậy, mặc dù trước đấy vẻ ngoài của cậu cũng không hẳn là nam tính gì. Mẹ cậu còn gọi đùa cậu là “Người đẹp ngủ trong rừng”.
Mà không chỉ có gương mặt của Kazuto là gầy đi. Cơ thể cậu giờ cũng ốm yếu đến mức đáng thương, nếu đem so với Suguha – người đã tập luyện Kendo từ khi còn nhỏ. Rõ ràng là hiện giờ Kazuto đang bị thiếu cân trầm trọng. Suguha tự hỏi nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, liệu có khi nào Kazuto sẽ tan biến mất hay không…? Nỗi lo sợ ấy xâm chiếm lấy tâm trí cô suốt những ngày gần đây.
Dẫu vậy, Suguha vẫn cố gắng không bật khóc trong căn phòng bệnh này suốt một năm qua. Một năm trước, một thành viên của “Đội phản ứng sự cố SAO” trực thuộc Bộ truyền thông và nội vụ đã cho gia đình cô biết một tin. Tay nhân viên chính phủ đó – với mớ tóc lòa xòa trước trán phủ lên cặp kính gọng đen, và mặc một bộ quần áo khá trang trọng – nói rằng “level” của anh trai cô nằm ở top đầu trong số những người chơi SAO, và cậu thuộc hàng ngũ những người ít ỏi đang ngày ngày chiến đấu ở tiền tuyến để hoàn tất trò chơi.
Ngày hôm nay cũng vậy, anh trai cô đang phải quyết đấu sinh tử ở trong thế giới đó. Vậy nên Suguha sẽ không khóc ở đây. Thay vào đó, cô chỉ nắm lấy tay anh trai mình và khích lệ cậu.
“Cố gắng lên… Anh phải cố gắng lên nhé, Onii-chan…”
Như mọi lần, hai bàn tay cô lại nắm lấy bàn tay gày gò của Kazuto – và khi cô đang khẽ cầu nguyện cho anh trai, thì một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
“Con tới rồi à, Suguha.”
Cô luống cuống quay người lại.
“Mẹ à…”
Người đang đứng đó là mẹ cô, Midori. Cánh cửa của phòng bệnh là loại cửa trượt tự động, nó hoàn toàn chẳng phát ra bất cứ âm thanh gì cho dù là khi đóng vào hay mở ra, điều đó lí giải tại sao vừa rồi Suguha không hề nhận ra mẹ mình tới.
Midori nhẹ nhàng cắm bó hoa cúc vạn thọ tây đang cầm bên tay phải vào cái lọ cạnh giường bệnh, rồi ngả lưng xuống cái ghế bên cạnh Suguha. Bà hẳn là vừa đi thẳng từ chỗ làm tới đây, trên người vẫn đang mặc một cái áo sơ mi bằng cotton cùng với chiếc quần bò bó sát, khoác bên ngoài là cái áo blouse – một vẻ ngoài khá là khô khan. Mái tóc được buộc đơn giản về đằng sau và lớp trang điểm nhẹ cho thấy bà chỉ mới gần 40 tuổi.Người phụ nữ này chẳng có vẻ gì là định làm những việc phù hợp với độ tuổi của mình – bà giống như chị của Suguha hơn là mẹ, có lẽ một phần là do công việc tổng biên tập của một tờ tạp chí về máy tính mà bà đang làm.
“Mẹ đến đúng giờ quá nhỉ. Việc biên tập ở tòa soạn xong xuôi hết rồi sao?”
Suguha hỏi, còn Midori thì bật cười.
“Mẹ trốn khỏi đó rồi tới đây đấy chứ. Mẹ không mấy khi đến thăm Kazuto, nhưng hôm nay thì phải đến chứ.”
“Phải rồi, hôm nay là …sinh nhật của Onii-chan nhỉ?”
Cả 2 người im lặng một hồi, lặng lẽ nhìn Kazuto đang nằm thiếp đi trên giường. Tấm rèm cửa khẽ lay động, để lọt vài tia nắng cuối chiếu vào trong phòng, hương hoa bay phảng phất trong không gian tĩnh mịch.
“Kazuto… đã 16 tuổi rồi à… “
Midori lẩm bẩm rồi thở dài.
“…Đến tận bây giờ, mẹ vẫn còn nhớ như in chuyện hôm đó. Mẹ và Minetaka đang xem phim ngoài phòng khách, thì bỗng nhiên Kazuto tới đứng ở phía sau lưng và nói ‘Kể cho con nghe về bố mẹ ruột của con đi’ “.
Suguha nhìn chằm chằm vào Midori, đôi môi tô một lớp son hồng nhạt đầy quyến rũ của bà giờ đang nở một nụ cuời chua chát pha lẫn luyến tiếc.
“Lúc đó mẹ đã rất ngạc nhiên, vì Kazuto chỉ mới 10 tuổi. Chúng ta định giữ bí mật ấy thêm 7 năm nữa, cho tới lúc Suguha vào trung học… Nhưng nó lại tìm ra những bản ghi đã bị xóa trên trang Juki Net [ ] của nó.”
Lần đầu tiên nghe chuyện này, Suguha đã rất ngạc nhiên và cũng từng cười chua chát như mẹ cô bây giờ vậy.
“Đúng là Onii-chan có khác, nhỉ?”
“Ta và cha con ngạc nhiên đến nỗi chẳng kịp giả bộ lờ đi hay làm gì khác. Hình như đó là Kazuto đã có kế hoạch ngay từ đầu rồi, sau đấy Minetaka bảo ‘Chúng mình bị phát hiện rồi’ và cảm thấy rất buồn”.
“Ahaha”, cả hai người bật cười, rồi trong giây lát họ lại im lặng nhìn Kazuto đang nằm ngủ. Kirigaya Kazuto, người anh trai đã sống chung với Suguha từ cái ngày mà cô bắt đầu nhận biết được thế giới xung quanh, hóa ra lại chỉ là “anh họ”. Suguha là con ruột của Kirigaya Minetaka và Midori, còn Kazuto lại là con trai của chị Midori – tức là bác của Suguha. Bố mẹ Kazuto mất trong một vụ tai nạn, để lại đứa con thơ còn chưa đầy một tuổi. Họ qua đời bởi vết thương quá nặng, và Midori đành nhận nuôi Kazuto từ đó.
Suguha được cha mẹ cho biết sự thật này vào một ngày đông 2 năm về trước, khi ấy, Kazuto đang bị mắc kẹt trong trò chơi thực tế ảo có tên gọi “Sword Art Online”. Suguha, lúc đó vẫn còn đang trong cơn shock sau sự kiện kinh hoàng ấy, đã rất rối trí khi nghe việc này; cô liên tục hỏi Midori rằng tại sao không nói cho cô sớm hơn, tại sao chỉ có mình cô là không biết sự thật đó, rồi trút cơn giận của mình lên Midori.
Đã 2 năm trôi qua, nhưng tới tận bây giờ sự giận dữ ấy vẫn lẩn khuất đâu đó sâu trong đáy lòng Suguha. Nhưng suốt khoảng thời gian này, cô đã dần hiểu ra được cảm giác của cha mẹ mình khi ấy.
Ban đầu họ định kể cho Suguha biết sau khi cô vào trung học, nhưng rốt cuộc lại phải đẩy nhanh kế hoạch và nói toàn bộ sự thật cho cô nghe trong lúc Kazuto vẫn còn sống – một quyết định đầy khó khăn. Trong vòng 1 tháng kể từ sau sự cố SAO, đã có tới 2000 người chơi bỏ mạng. Trước tình hình đó, họ không còn sự lựa nào khác và phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Ít ra họ muốn khi mọi chuyện kết thúc, cả hai người sẽ không phải hối hận vì đã “không cho Suguha biết việc đó” – cha mẹ Suguha hẳn đã nghĩ vậy.
Dẫu vẫn mang nhiều cảm xúc trái ngược trong lòng, Suguha vẫn thường xuyên tới bệnh viện thăm Kazuto, trong khi nội tâm cô đang đấu tranh dữ dội. Về việc anh trai cô lại không phải là anh ruột, và về những thứ giờ đây cô đã đánh mất.
Rất lâu sau đó, cô đã đi tới một kết luận: chẳng có thứ gì mất đi cả.
Mọi chuyện không hề thay đổi. Không có ai bị tổn thương hết. Dù là trước hay sau khi cô biết được sự thật, thì cô vẫn sẽ luôn nguyện cầu cho Kazuto được bình an và sớm quay trở về.
Thế nhưng từ đó cho tới nay, chỉ có một nửa lời cầu nguyện của Suguha trở thành sự thực.
“…Mẹ này.”
Vẫn không rời ánh mắt khỏi Kazuto, Suguha nhẹ giọng hỏi.
“Sao con?”
“…Từ lúc học cao trung Onii-chan lúc nào cũng chơi game trực tuyến phải không nhỉ… Mẹ nghĩ xem có liên quan tới ‘chuyện đó’ hay không?”
Câu hỏi bị bỏ lửng một đoạn nói về việc Kazuto không phải con ruột của nhà Kirigaya. Nhưng Midori ngay lập tức lắc đầu.
“Không, hai chuyện này không liên quan gì tới nhau cả. Vì khi anh con mới 6 tuổi, nó đã tự lắp ráp một cỗ máy từ mấy thứ linh kiện linh tinh trong phòng mẹ rồi. Có lẽ là dòng máu nghiện máy tính của mẹ đã truyền sang nó rồi. Về mặt tinh thần là như vậy.”
Suguha mỉm cười rồi khẽ huých khuỷu tay với mẹ cô. “Lại nói tới chuyện đó, con nghe ông kể hồi còn bé mẹ cũng thích chơi game lắm.”
“Phải rồi, từ hồi còn học tiểu học mẹ đã chơi game qua mạng rồi cơ. Nói theo cách nào đấy thì tình trạng của Kazuto còn chưa đáng lo lắm đâu.”
Hai người lại bật cười một cách nhẹ nhõm, nhưng Midori vẫn đăm đăm nhìn lên giường bệnh.
“…Tuy vậy, mẹ chưa từng chơi giỏi bất cứ trò gì. Mẹ không đủ kiên nhẫn và quyết tâm. Về điểm ấy thì anh con giống con hơn là giống mẹ. Dòng máu ấy vẫn đang chảy trong người con, con thậm chí đã tập Kendo không ngừng nghỉ suốt 8 năm ròng. Có lẽ đấy cũng là lí do tại sao Kazuto vẫn còn sống sót tới tận bây giờ. Biết đâu một ngày nào đấy, anh con sẽ quay trở về.”
“Bộp”, Midori đặt bàn tay lên đầu Suguha rồi từ từ đứng dậy.
“Vậy thôi, mẹ đi trước đây. Con cũng đừng về trễ quá nhé.”
“Vâng, con biết rồi.”
Suguha gật đầu, còn Midori quay lại ngắm Kazuto một lần nữa, nhẹ nhàng nói “Chúc mừng sinh nhật” rồi nháy mắt mấy cái với cậu, trước khi quay người đi ra khỏi phòng. Đôi bàn tay Suguha vân vê mép bộ váy đồng phục, cô hít sâu vào một hơi rồi lại nhìn dãy đèn LED trên linh kiện đang ôm lấy đầu của anh trai.
Hai ánh đèn xanh đang chớp tắt liên tục thể hiện trạng thái kết nối mạng và sóng não. Ngay lúc này đây, vô số những tín hiệu thần kinh từ não bộ của Kazuto đang được Nerve Gear truyền tới phía bên kia đầu dây, nơi đặt máy chủ của SAO. Không biết giờ đây cậu đang ở nơi nào. Có thể là đang lang thang trong hầm ngục tối tăm với tấm bản đồ trên tay. Có thể là đang xem xét vài món đồ trong một cửa hàng second-hand nào đó. Mà cũng có thể là đang giao chiến kịch liệt với một con quái vật khủng khiếp.
Suguha lại đưa đôi bàn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch của anh trai.
Tín hiệu xúc giác của Kazuto bị Nerve Gear chặn lại ở cụm dây thần kinh tủy sống, trước khi nó kịp tới được não bộ. Thế nhưng nhìn vào bàn tay gầy gò mình đang nắm, Suguha tin rằng sự động viên của mình sẽ tới được với anh trai cô.
Vì chính Suguha cảm nhận được linh hồn của anh trai – hay chính xác hơn là anh họ cô – đang tỏa ra thứ nhiệt huyết mãnh liệt khó tả. Cậu có một ý chí vững vàng không gì lay chuyển nổi, và nhất định sẽ sống sót trở về.
Phía bên kia tấm rèm màu trắng đang khẽ đong đưa, những tia nắng vàng óng dần ngả dần màu đỏ rực rồi cuối cùng chuyển thành sắc tím êm dịu. Căn phòng bệnh lúc này đã chìm trong một thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, vậy nhưng Suguha vẫn ngồi đó. Cô ngồi lặng im lắng nghe tiếng thở đều đều của anh trai mình.
Một tháng sau, ngày mùng 7 tháng 11 năm 2024. Bệnh viện gửi một thông báo tới gia đình Suguha. Kazuto đã tỉnh lại.