Quyển 6 - Chương 2
“Cậu ta...”
Crắc!
“... LÀM TỚ ĐIÊN LÊN MẤT!”
Vừa hét, Asada Shino vừa dùng mũi giày của mình đá vào chiếc xích đu.
Tiếng rủa vang lên từ một góc ở công viên nhỏ gần căn hộ Shino ở. Trời đang tối dần, và cái công viên này khá là nghèo nàn, chỉ có hai trang bị giải trí cùng một đống sỏi, cho nên, chẳng đứa trẻ nào đến đây chơi vào ngày chủ nhật cả.
Ngồi cạnh Shino trên chiếc xích đu là Shinkawa Kyouji, người đang mở to cặp mắt của mình.
“Hiếm khi, Asada-san... hiếm khi cậu lại chỉ trích ai đó thẳng thừng như vậy đấy.”
“Vì cậu ta thật sự...”
Shino dụi hai bàn tay vào trong chiếc váy bò, lưng tựa vào cây cột nghiêng, cong môi nói tiếp.
“...Cực kì trơ tráo, khoái quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thích ra vẻ ngầu...à mà nhân tiện, tên khỉ nào lại cầm kiếm đánh nhau trong GGO cơ chứ!”
Mỗi lần Shino nói về việc mình bị «cậu con trai đó» làm cho tức điên như thế nào, thì cô lại đá một viên sỏi nhỏ cạnh chân mình.
“Ngoài ra, hắn ta thậm chí còn ăn mặc như một cô gái ở khu vực bắt đầu nữa, và hỏi tớ chọn áo quần cho hắn! Tớ gần như cho hắn mượn tiền rồi, AAAAHHHH!! CHẾT TIỆT THẬT, CÁI GÌ MÀ ‘CÔ CÓ THỂ BỎ CUỘC KHÔNG?’ CƠ CHỨ!”
Cô tiếp tục càu nhàu đến khi không còn viên đá nào đủ nhỏ để cô đá đi xung quanh nữa. Shino cúi thấp đầu, nhìn sang bên cạnh, và thấy cảnh Kyouji sốc cực vì cái nét mặt đôi chút khó xử nhìn lại phía cô.
“... Có chuyện gì thế, Shinkawa-san?”
“Không... cái này không hiếm, nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu cậu phỉ báng ai đó như vậy...”
“Ế... thật á?”
“Ờ. Vì thường thì cậu không quan tâm tới người khác...”
“...”
Nghe cậu ấy nói vậy, cô bắt đầu nhận ra điều đó.
Thường thì, cô sẽ không tương tác với người khác với vẻ nhiệt tình như vậy. Cho dù ai đó có đùa cợt với cô—như Endou và và đám bạn, cô cũng chỉ cảm thấy tức tối vì cô nghĩ rằng không cần phải tốn quá nhiều năng lượng để giận giữ với chúng.
Nếu cô buộc phải nói ra, Shino còn không thể giải quyết những vấn để của bản thân. Ai lại thừa thời gian mà quan tâm đến người khác chứ? Dù có thế, «cậu ta» thực sự làm cô nổi giận vì một lý do không thể giải thích được. Chỉ vỏn vẹn chưa đầy 24 giờ kể từ khi lần gặp mặt đầu tiên vào chiều thứ bảy, và giờ cậu ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, và cô không thể tống khứ những thứ đó ra khỏi đầu được.
Nhưng cũng không lấy làm lạ khi cô giận như thế.
Đã nửa năm kể từ lúc Shino bắt đầu chơi game VRMMORPG có cái tên «GGO». Tuy nhiên, cô chưa bao giờ cho phép bất kỳ đấu thủ nào xâm phạm đến sự riêng tư của cô như vậy. Và ngoài ra, còn trên cả sốc khi cô bị anh ấy nắm tay suốt giờ giải lao sau trận đấu đầu tiên của vòng loại, cô còn mất tập trung đến độ hụt hai phát bắn ngắm tầm trung trong trận thứ hai sau đó.
“... Đ, đừng nhìn tớ như vậy. Tớ dễ giận lắm mà.”
Shino cẩn thận rê hòn sỏi ra xa trước mũi chân và đá nó thật mạnh vào bụi cây khi cô nói vậy.
“Fufu~ đúng không đấy.”
Kyouji tiếp tục hướng ánh nhìn vào Shino, nhưng dường như cậu ta bỗng nhớ điều gì đó, đứng dậy khỏi chiếc xích đu và nói một cách phấn khởi.
“Thế... cậu có muốn phục kích anh ta trong những vùng train quái không? Nếu cậu muốn bắn tỉa, tớ sẽ là kẻ dụ mồi... nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu trả thù một cách thẳng thắn, nhỉ? Tớ có thể ngay lập tức thuê hai hay ba tay súng máy nổi tiếng để giúp. Dùng vũ khí tầm xa để làm choáng rồi đánh hội đồng cũng không phải là một ý tệ.”
Shino bị sốc chớp mắt nhìn Kyouji, người đang lên kế hoặc cho một cuộc PK nhỏ, rồi đưa tay lên ngắt ngang cậu ấy.
“Ờ, ừm... Tớ không có ý đó. Tớ phải làm thế nào thì... dù cậu ta có làm tớ tức giận, lối tấn công của cậu ấy là đánh thẳng. Tớ muốn có một trận tái đấu với cậu ấy dưới những điều kiện công bằng. Ngày hôm qua tớ đã thau... nhưng tớ biết cách để hạ gục cậu ta, và đó cũng là cơ hội để phục thù.”
Nâng gọng kính lên, Shinon rút điện thoại di động trong túi áo ra để xem giờ.
“Ba tiếng rưỡi nữa thì trận chung kết giải đấu sinh tồn bắt đầu. Tớ sẽ đục một lỗ lớn trên người cậu ta trong một sự kiện lớn như thế này.”
Shino chỉ ngón trỏ phải vào bầu trời phía tây, và nơi cô đang chỉ, có thể thấy một mặt trăng đỏ đang lên.
Tối qua, đêm 13 tháng 12, có một trận đấu sơ bộ cho người mạnh nhất ở GGO— «giải đấu sinh tồn lần thứ ba».
Shino trong nhóm F đã xoay xở vượt qua, nhưng cuối cùng, một đã người xuất hiện trước mặt cô, là người mà cô nghĩ là một kẻ tập sự—mặc dù cô có một cảm giác rằng sẽ gặp cậu ta, «người con trai đó».
Cậu ta có cái tên «Kirito», một game thủ chuyển tất cả dữ liệu vô song của cậu ấy lúc sử dụng nền «Hạt Giống» từ một trò chơi VRMMO mà Shino chưa từng nghe qua sang GGO.
Shino đang trên đường đến thủ đô GGO, lâu đài chính phủ «SBC Gurokken», nơi cô gặp Kirito, người được cho là một tên tập sự vừa tham gia trò chơi này. Cậu ấy hỏi Shino nơi cửa hàng vũ khí ở đâu, và Shino, người thông thường sẽ chỉ tay một cách lạnh lùng về phía đó rồi bỏ đi, lại nảy ra sáng kiến hướng dẫn qua cho cậu ấy.
Và lý do là—nhân vật của Kirito trông giống một cô gái, song, chẳng ai ngắm cậu ấy cả.
Sau đó Shino hiểu ra rằng mẫu M (male - nam) này trong GGO được gọi là «nhóm 9000», một mẫu nhân vật nhìn chẳng khác mẫu F (Female - nữ). Vì mẫu này vô cùng hiếm, và sẽ cực đắt nếu bán nó đi. Đáng lý ra, sự xuất hiện của Kirito sẽ xứng với một cái giá khá «đẹp». Mái tóc dài đẹp thẳng cùng đôi mắt rộng đó như tỏa ra một ánh sáng của bóng tối, da trắng như tuyết và cơ thể mảnh mai. Thành thực mà nói, nó còn nữ tính hơn cả mẫu F thực sự của Shino.
Chơi GGO được nửa năm, Shino chả bao giờ gặp bất kỳ một «nữ tập sự» bao giờ cả. Tất nhiên, cô cũng có biết vài người chơi nữ, nhưng tất cả bọn họ đều có nhiều kinh nghiệm hơn Shino—những người chơi kỳ cựu. Thời gian họ bỏ ra để bắn còn nhiều hơn cả thời gian thảo luận.
Ngoài ra, Shino thấy một cô gái tóc đen—thực tế lại là một đứa con trai— đang lạc đường, và điều đó ngay lập tức gợi đến quá khứ cô; bị lôi cuốn, cô liền trở thành người hướng dẫn của cậu ta không một mảy may.
Cả hai người bọn họ đều chọn trang bị trong một tiệm lớn, và sau đó Shino chỉ cho cậu kỹ thuật «đường dự đoán đạn đạo» mà GGO có, thậm chí còn chỉ cậu cách đăng ký ở tòa chính thị. Sau đó, họ đến vùng chờ mái vòm bên dưới tòa lâu đài và trong phòng chuẩn bị để sửa trang bị thường thành trang bị chiến đấu. Shino cởi toàn bộ trang bị của mình trừ bộ đồ lót—và vào lúc đó, Kirito nói ra tên thật cùng giới tính của cậu.
Shino vô cùng xấu hổ, tát mạnh vào mặt cậu ấy và nói.
Cậu phải vào trận chung kết. Vào cuối bài học, tôi sẽ dạy cậu mùi vị của sự thất bại bằng một viên đạn.
Nhưng suy cho cùng, cô không nghĩ rằng cậu ta sẽ có cơ hội vào vòng trong.
Kirito là một tên tập sự vừa dịch chuyển sang GGO, và cô không biết cá nhân người này đang nghĩ gì khi vũ khí chính của anh ta chẳng phải là một cây súng tỉa, hay một cây súng máy, mà lại là một «thanh kiếm ánh sáng», thứ được dùng cho những nhát chém cận chiến.
Đơn giản mà nói thì việc đó chỉ là ảo tưởng khi sử dụng một thanh kiếm để so tài với một tay súng, Shino nghĩ và tưởng chừng sắp quên bẵng đi Kirito—
Tuy nhiên, Kirito bất ngờ thỏa mãn ước muốn của Shino, và trong vòng loại nhóm F, nơi mà 64 người đã bị loại, cậu giành chiến thắng từ vòng 1 đến vòng 5 bằng cách sử dụng một thanh kiếm ánh sáng cùng một khẩu súng lục caliber cỡ nhỏ như một vũ khí phụ để xông vào trận chung kết, nơi Shino đang đợi.
Ở đường cao tốc dưới mặt trời lặn đã bắt đầu trận chung kết sơ bộ, Shino đã chứng kiến khả năng chiến đấu đáng ngạc nhiên của Kirito. Cậu ta dùng lưỡi gươm năng lượng của thanh kiếm ánh sáng để vô hiệu hóa viên đạn.50 BMG của Shino bắn ra từ cây súng yêu quý «Ultima Ratio Hecate II»—hay đúng hơn là, chẻ đôi nó ra.
Kirito phóng vào khoảng không giữa 2 mảnh đạn bị cắt làm đôi, áp sát Shino, kê lưỡi kiếm vào cổ cô, và thì thầm trong cự ly gần.
“Cô đầu hàng chưa? Tôi không thích chém một cô gái.”
“~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~!”
Cảm giác cô đơn gợi lại trong cô sự xấu hổ làm cô đau đớn lần nữa. Shino thô lỗ đặt tay phải đang chỉ vào mặt trăng xuống. Và tìm xem xung quanh mình còn viên sỏi nào để đá nữa không, nhưng không may, tất cả đều bị đá vào trong bụi cỏ. Vì vậy, cô chỉ còn có thể gõ đế giày vào thành cột kim loại.
“... Tốt hơn cậu nên sẵn sàng đi. Tôi sẽ trả lại gấp đôi nỗi nhục này...”
Thấy cô đang thở nhọc, Kyouji đứng dậy từ cái xích đu và cau mày nhìn mặt Shino.
“...G, gì thế?”
“Erm... Cậu có ổn không đấy? Có thật sự là ổn khi cậu làm vậy?”
Kyouji nhìn vào tay phải Shino. Vô thức, nắm bàn tay cô đã nhanh chóng gập lại, hai ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình dáng của một cây súng ngắn.
“À thì...”
Cô rũ mạnh tay. Hành động này làm bất cứ ai cũng nghĩ về một «cây súng», và trái tim Shino luôn run rẩy vì hình ảnh đó. Tuy nhiên, lúc này chẳng có cảm giác gì cả, thật khó hiểu.
“A-à, ừ thì đúng là thế... có lẽ vì tớ đang giận, nhưng chẳng có gì đâu.”
“Ra vậy...”
Kyouji cúi thấp đầu và tiếp tục nhìn vào mắt Shino. Cậu bỗng nhiên với hai tay ra và nắm lấy tay phải Shino. Cảm giác có thứ gì đó ấm áp và và mềm mại ở lòng bàn tay làm Shino nhìn xuống đất theo bản năng.
“G... Gì thế, Shikawa-kun?”
“Tớ thấy... rất lo lắng... Asada-san gần đây khác lắm... Ừ... Nếu, nếu có chuyện gì mà tớ giúp được, tớ sẽ giúp. Tớ có thể khích lệ cậu qua màn ảnh... nhưng, nếu còn có thứ khác tớ làm được thì... tớ...”
Shino liếc lên nhìn Kyouji một thoáng. Khuôn mặt thanh tú đó độc nhất đôi mắt đang tỏa ra những cảm xúc từ đáy lòng, những cảm xúc ấm áp và sáng sủa.
“T... Tớ thế này là bình thường rồi...”
Cô chẳng thể nhớ trông mình bình thường ra sao và lẩm bẩm. Sau đó, hai bàn tay của Kyouji bắt đầu phát lực, và cậu cất tiếng nhắc nhở.
“Thường khi trông Asada-san điềm tĩnh lắm... chẳng có thứ gì làm cậu bối rối cả... tuy hay bị bắt nạt ở trường, song cậu không rời trường như tớ... cậu thật mạnh mẽ, thật đáng ngưỡng mộ. Tớ luôn khâm phục tính cách của cậu... đây có thể coi là giấc mơ của tớ đó.”
Bị chôn vùi bởi sức ép vô hình của Kyouji, Shino muốn lùi lại, nhưng cái xích đu đằng sau không cho phép.
“Nh, nhưng... tớ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Tớ, cậu biết đấy... tớ sẽ bị tác động một khi thấy súng...”
“Nhưng Sinon thì khác.”
Kyouji bước tới.
“Cô ấy có thể dùng một thứ vũ khí đầy sức mạnh bằng ý chí và được xem như người mạnh nhất trong GGO. Tớ nghĩ đó là Asada-san thực sự. Cậu trong thế giới thực nhất định sẽ trở thành như vậy, vì thế cậu chẳng phải lo lắng... Thấy cậu giận giữ và nao núng vì điều đó, tớ... tớ thật sự muốn giúp...”
--Tuy nhiên, Shinkawa-san.
Quay đầu về hướng khác một lúc, Shino nghĩ thầm.
--Một thời gian dài trước kia, mình đã khóc và cười như một người bình thường. Mình chẳng thể tự lực trở thành «bản thân hiện tại».
Chắc chắn ước muốn của Shino là trở thành người mạnh mẽ như Sinon lúc này. Tuy nhiên, cô luôn muốn vượt qua nỗi sợ hãi súng ống, và cũng không bỏ rơi toàn bộ cảm xúc bản thân.
Có lẽ sâu thẳm bên trong mình, cô vẫn muốn cười và làm ồn lên cùng những người bạn khác như một cá thể bình thường, đây là lý do tại sao cô giúp người đó, kẻ mang một bộ dạng chẳng-nam-tính-chút-nào, chỉ trong một thoáng khi thấy cô tập sự nữ lạc đường ở phố Glockenspiel, và tại sao cô lại tức giận sau khi biết đó là một người con trai.
Shino rất cảm kích khi Kyouji lo lắng cho cô, nhưng dù có thế, cô vẫn thấy một cảm giác hơi ngờ nghệch.
--Tớ... tớ, điều tớ muốn là...
“Asada-san...”
Một giọng nói nhỏ nhẹ bỗng vang lên cạnh tai Shino, làm mắt cô mở rộng ra. Vô thức, tay Kyouji đang ôm cô cùng chiếc cột kim loại.
Dù xung quanh công viên trống vắng là một màn đen kịt, nhưng, vẫn có những người qua đường trên phần vỉa hè đối diện với những cái cây đang rụng hết lá. Hiện giờ, nếu ai đó thấy Shino hay Kyouji, họ sẽ nghĩ rằng đây là một cặp tình nhân.
Nghĩ về điều đó, Shino vội đẩy cơ thể Kyouji lùi lại theo bản năng.
“...”
Kyouji nhìn Shino với một vẻ mặt đau khổ. Cô bị sốc và nhanh chóng giải thích.
“À, tớ xin lỗi. Tớ rất vui khi cậu nói thế... cậu là người bạn tốt duy nhất mà tớ có thể làm vậy, nhưng... tớ chưa có những cảm giác đó, vì tớ có thể tự xử lý vấn đề của mình bằng cách tiếp tục chiến đấu...”
“... Ừ...”
Nhìn Kyouji cúi đầu trong một tư thế cô đơn, lòng cô gái dâng lên một cảm xúc hối hận.
Kyouji lẽ ra phải biết sự cố đó trong quá khứ của Shino. Trước khi thôi học ở trường, Endou và những người còn lại đã loan tin ra toàn trường, nhưng dù thế thì sau khi biết điều đó, cậu vẫn là bạn của cô. Cô có nên bày tỏ cảm xúc của mình bây giờ không? Tất nhiên, Shino không có ý đó. Cô biết rằng mình sẽ rất cô đơn nếu Kyouji để cô trong cái tư thế của cậu bây giờ.
Tuy nhiên, trong một góc tiềm thức của mình, cô sẽ không quên anh ta, khuôn mặt của Kirito. Cậu ấy luôn tự cao và tin tưởng vào khả năng của bản thân. Shino hy vọng sẽ được tái đấu để không vướng bận tới anh ta nữa.
Đúng vậy-lúc này, Shino chỉ muốn xé toang lớp vỏ bọc đen và dày đang phủ lên tim cô và giải thoát bản thân cô khỏi những nỗi ký ức đầy đau thương. Để làm thế, cô muốn lần nữa trên vùng đất khô cằn dưới ánh mặt trời, chiến đấu và chiến thắng.
“Thế... cậu có đợi đến lúc đó được không?”
Cô nói bằng chất giọng cực kỳ nhẹ nhàng. Kyouji nhìn Shino với đôi mắt với nhiều cảm xúc khác nhau, và lát sau, cậu mỉm cười. Cậu mấp máy từ ‘cám ơn’ bằng đôi môi của mình, Shino cũng cười lại với cậu.
Sau khi nói tạm biệt với Kyoji và rời khỏi công viên, Shino nhanh chóng trở lại nhà, mua vài chai nước khoáng và ít hộp sữa chua nha đam cho bữa tối. Thường thì cô sẽ chuẩn bị một bữa tối với tỷ lệ dinh dưỡng đầy đủ, nhưng sau 3 giờ chơi game, có nhiều lý do làm cho những tay game thủ không cho quá nhiều thức ăn vào dạ dày.
*Cạch cạch*, cô gái mang chiếc cặp và gây ra tiếng động khi chạy nhanh lên tầng trên, bước vào phòng của mình, nhanh chóng mở đèn, đi sang nhà bếp, đến căn phòng 6 tấm thảm tatami bên trong khi tranh thủ lướt mắt qua chiếc đồng hồ treo tường.
Vẫn còn một lát nữa trước khi trận chung kết giải đấu sinh tồn bắt đầu lúc 8 giờ tối, nhưng Shino muốn đăng nhập sớm hơn và dùng khoảng thời gian đó để kiểm tr.a lại trang bị, đạn dược của mình và định thần lại.
Cô nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi dày co dãn, tiếp theo đó là chiếc sơ mi mỏng hơn bằng bông, treo chúng lên kệ móc, cuối cùng cô lột nốt lớp áo lót phía trên rồi quẳng chúng vào thùng đồ bẩn ở một góc. Cô nhanh chóng co cơ thể nhỏ nhắn của mình lại, vì không khí ở tầng trên khá lạnh, cùng lúc ấy cô chuyển mình chui vào trong chiếc áo nỉ được gập đôi như loại ba lỗ, ngắn.
Sau khi điều chỉnh lại điều hòa để không khí không quá nóng, và bật máy hút ẩm lên, Shino hít một hơi sâu và ngồi phịch xuống giường. Cô lôi chai nước khoáng ra khỏi gói bao nhựa, rồi mở nắp và nhấp một ngụm.
Bộ phận chức năng nhằm vô hiệu hóa giác quan của AmuSphere sẽ ngăn 99% tất cả các chức năng khi đăng nhập vào game. Tuy nhiên, Shino đã biết nhiều cách khác nhau để tạo một môi trường chơi game dễ chịu. Ăn một ít hay đi vệ sinh trước khi đăng nhập là những điều tối quan trọng. Hơn nữa, còn phải chú ý vào nhiệt độ, độ ẩm, và mặc áo quần không quá dày. Có một lần cô đăng nhập suốt kỳ nghỉ hè sau khi uống nhiều nước đá, và thấy bụng đau quằn quại giữa trận đấu trước khi bị ngắt kết nối bởi AmuSphere, vì nó đã phát hiện vài thứ sai lệch. Tất nhiên, ngay khi cơn đau bụng đã qua và cô cố kết nối lại, thì nhân vật của cô đã ch.ết và được hồi sinh trên phố.
Những game thủ VRMMO kỳ cựu tốn nhiều tiền nhằm giảm thiểu việc ngắt kết nối và bước vào nơi gọi là một «bể cách ly». Ngày nay, những tiệm cà phê kết nối mạng dành cho học sinh cao trung cũng hành động theo phản xạ vật chất, mua một cái bể như thế này, và Kyouji đã mời Shino vào loại cửa hàng này tháng trước.
Căn phòng chứa chiếc bể chỉ dành cho một người sử dụng. Sau khi tắm bằng nước có sẵn trong phòng, người ta sẽ hoàn toàn trần truồng và nằm bên trong một “chiếc hộp” chiếm nửa diện tích căn phòng. Trong chiếc hộp đó vô cùng thoáng, một dung dịch nhớt được điều chỉnh hợp lý sẽ lấp vào khoảng không gian đó, sâu 40 mét.
Nằm bên trong, cơ thể sẽ nổi lên, và người ta sẽ không cảm thấy sự có mặt của tấm đệm, thứ đang nâng cổ họ. Ngay khi người dùng đội AmuSphere được treo trong bể và đóng dây kết nối, chiếc bể sẽ ngay lập tức bị bao trùm bởi bóng tối và im lặng.
Hơn nữa, cảm giác nổi ở bên trong không gian đó đã trở thành một trải nghiệm thú vị, nhưng vì cô đã đồng ý gặp Kyouji trong GGO, nên Shino đã đăng nhập vào không gian ảo.
Khi đăng nhập vào, bộ xử lý thông tin đến ngũ quan ở thế giới ảo cực kỳ rõ rệt. Kyouji nói rằng đó là vì giác quan cơ thể thực đã được hạ đến mức thấp nhất, và vì vậy, không có bất kỳ âm thanh nào có thể làm nên «lỗi ngắt cảm biến» cả. Lờ đi vật dụng tăng mức độ cảm giác, mà ở GGO cô có thể nghe tiếng bước chân trên nền cát rất có giá trị với cô.
Tuy nhiên, cô có một cảm giác lo lắng khó diễn giải thành lời.
Hay đúng hơn là, nó cứ kiểu như cô lo lắng rằng cơ thể thực của cô vừa bị xóa sổ khỏi thế giới thực. Ngay khi cô đăng nhập vào thế giới ảo, cô sẽ nằm trên chiếc giường trong thế giới thực y như một con búp bê, và chính sự việc này mang lại cảm giác lo lắng dần gia tăng bởi cái bể.
Dĩ nhiên, vì được so sánh với «cỗ máy ma quái» Nerve Gear, tiêu chuẩn an toàn khi sử dụng AmuSphere ở một cấp độ cao hơn nhiều. Nó không chỉ ngăn chặn sự gián đoạn cảm biến khi đang sử dụng—điều làm cho bể cách ly trở nên hữu ích—mà còn làm cho âm thanh, ánh sáng, độ giật và những thông số kỹ thuật khác hoạt động dễ dàng như một phần của hệ thống an toàn và mang người sử dụng trở lại thế giới thực.
Dù cho vậy, cơ thể của người chơi sẽ hoàn toàn bất khả kháng. Ở một khía cạnh nào đó, điều này chẳng khác gì so với việc ngủ, nhưng Shino chẳng thể rũ bỏ sự đau nhói ở cổ khi cô đăng nhập qua môi trường của bể cách ly. Cuối cùng, cô kết luận rằng—căn phòng bé nhỏ của cô là nơi an toàn nhất thế giới, để cô đăng nhập một cách an toàn mặc dù có thể bị nhiễm tạp âm bên ngoài.
Shino tư lự đưa muỗng đang cầm trên tay vào miệng mình. Sau đó, hộp sữa chua hoàn toàn bị sạch nhẵn. Sau khi đặt chiếc hộp vào bồn và rửa nó, cô vứt nó vào túi nhựa đựng đồ tái chế. Sau đó bước vào phòng tắm đánh răng, đi giải quyết, rửa tay và mặt trước khi trở lại phòng.
“—Rồi!”
*Pịch*. Cô vỗ má mình và ngồi xuống giường. Điện thoại di động của cô đã được chuyển sang chế độ im lặng, cửa sổ nhôm, cửa chính đã được khóa hoàn toàn. Cô đã hoàn tất bài tập về nhà được giao ngày thứ hai suốt ngày, tất cả những thứ không đáng kể mà cô lo lắng ở thế giới thực nên được giải quyết triệt để.
Cô khởi động AmuSphere và nhấn nút tắt đèn. Lúc đó, khuôn mặt của một người chơi mà cô muốn hạ gục tiếp tục hiện lên trên trần nhà rồi từ từ tối dần trước khi biến mất
Cuối cùng, những gì xuất hiện trước mặt cô là một kiếm sĩ ánh sáng, người có mái tóc đen dài quyến rũ và đôi môi đỏ tươi-Kirito. Tay trái cậu cầm một cây súng ngắn, và thanh kiếm ánh sáng ở tay phải đang chỉa xuống dưới. Cậu ta đang nở một nụ cười khinh bỉ nhìn thẳng vào Shino.
Ý chí chiến đấu ngay lập tức sáng lên trong Shino bởi cậu trai có thể là đốu thủ mạnh nhất mà cô có thể tìm ra trong vùng hoang vu ch.ết chóc rộng lớn ấy. Cậu ta có thể giúp Shino đánh bại sức mạnh trong quá khứ và ở một ý niệm khác—cậu ta là hy vọng cuối cùng của cô.
Tôi sẽ đấu với cậu bằng tất cả những gì tôi có, và tôi sẽ chiến thắng.
Lấy một hơi sâu và thở ra, Shino nhắm mắt lại và sẵn sàng thốt ra từ khóa dịch chuyển linh hồn cô. Giây lát sau, căn phòng vang vọng giọng nói đầy kiên quyết của cô.
“LINK START!!”
Cảm giác trọng lực nằm ngang cơ thể biến mất một cách đột ngột, và một chút ánh sáng tỏa ra ở mọi giác quan và lấp đầy nó.
Tiếp theo, chân trời và mặt đất như quay ngược một góc 90 độ. Chân Shino chạm nhẹ xuống tầng đất dày, và đôi mắt dần mở ra ngay khi giác quan của cơ thể giả tạo hoàn toàn đồng bộ với nhau.
Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trước mắt cô là một màn hình ảo neon lớn đang bay như quệt đuôi của nó qua bầu trời không sao. Dòng chữ đỏ “Giải đấu sinh tồn Lần thứ 3” đang chớp chớp trên tòa nhà.
Shino xuất hiện ở mạn Bắc phố Glockenspiel, quảng trường trước dinh tổng thống phức hợp. Thường thì, đây là nơi hiếm có khách nào xung quanh, nhưng hôm nay, nơi đây đầy ắp người chơi, mỗi họ đang cầm thức ăn, nước uống, hoặc món đặc biệt nào đó. Hiện tại, đây là nỗi mong chờ. Giờ đây, khu vực cá độ cho trận chung kết sắp bắt đầu, hơn phân nửa số tiền tồn tại trong GGO được gom lại ở quảng trường này.
Tỉ lệ trợ cấp được hiển thị trên màn hình đang lơ lửng giữa không trung, những chủ thầu cược ăn mặc với một dáng vẻ khá lộng lẫy—Điều đáng sợ là những kẻ đó không phải là game thủ, mà là «NPC đặc cược chính thức» được tạo ra bởi công ty điều hành—và những người môi giới thông tin đang rao bán vô số mảnh thông tin đầy ám muội. Sinon bỗng nhiên nhớ ra vài thứ và đi đến gần một NPC đặc cược, và sau đó nhìn vào cửa sổ ảo, chỉ để xem tỷ lệ đặt cược cho cô khá cao. Có lẽ do tư thế thua của cô ngày hôm qua. Nghĩ về điều này, cô kiếm tên Kirito, chỉ để xem cậu ta là một trong số những người có một tỉ lệ cá cược cao nhất.
Hưmp, Sinon thở hắt ra và nghĩ về ước muốn đặt toàn bộ tài sản của mình vào cái tên Sinon để cá cược. Nhưng chợt nghĩ cách này sẽ làm đi chệch mục đích chính, cô gái quay đi và rời khỏi đám đông. Bởi diện mạo của cô quá quen thuộc, rất nhiều người trong thế giới này dõi theo khi cô rời đi, bởi đó là lẽ thường tình trong vòng cuối giải BoB. Tuy nhiên, chẳng có ai đủ dũng khí để lại gần cô vì họ biết rằng Sinon là «một cô mèo mà khi ai là kẻ thù thì hành động trả lại của cô hẳn sẽ không thương tiếc chút nào».
Cô muốn vào khu vực chờ mái vòm để tìm thấy sự tập trung nơi bản thân, và vì thế nên cô bước đến tòa lâu đài chính phủ. Sau khi đi một lát, ai đó bỗng nhiên gọi tên cô ở đằng sau.
“Sinon!”
Chỉ có một nhân vật trong thế giới GGO này có thể gọi tên cô như vậy. Nghe tiếng gọi, cô liền quay lại, cô thấy Shinkawa Kyouji, người mà cô vừa chia tay vài phút trước trong thế giới thực, nhân vật mà anh ấy đang kiểm soát, «Spiegel», đang vẫy tay và chạy lại. Một mẫu nhân vật M gầy và cao đang vận bộ quần áo đường phố dường như toàn màu đỏ của sự nhộn nhịp.
“Sinon, sao cậu đến chậm thế? Tớ đang lo cho cậu—mà có chuyện gì vậy?”
Spiegel thấy lạ khi Sinon nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Chẳng có gì. Chỉ là hơi ngạc nhiên vì có thể ngay lập tức gặp một người trong game sau khi vừa gặp người đó trong thế giới thực.”
“... Tớ nói rồi, tớ nhìn không phong độ trong thế giới thực như ở đây đâu. Thế còn cậu thì sao? Cơ hội chiến thắng của cậu là gì? Cậu có chiến thuật gì đó chưa?”
“Nếu tớ phải đặt cược vào ván đấu... Tớ chỉ có thể nói rằng tớ sẽ làm tất cả những gì có thể. Căn bản lại là chiến thuật săn mồi, di chuyển và ngắm bắn.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng... Tớ tin rằng Sinon nhất định sẽ thắng.”
“Ừ, cám ơn cậu. Cậu định làm gì ở tiếp theo?”
“Ờ thì... Tớ chỉ có thể xem trận đấu trong một khách sạn nào đó...”
“Được rồi, ngay khi nó kết thúc, tớ sẽ gặp cậu ở khách sạn. Và ta sẽ ăn mừng, hoặc uống chút rượu cùng tớ đến say luôn chứ nhỉ?”
Sinon cười lần nữa khi cô nói vậy, Spiegel nhìn xuống trước khi nhìn lên lại. Cậu ta đột nhiên chộp lấy tay phải Sinon và kéo cô vào một góc của tòa nhà. Spiegel không để ý đến bất kỳ ai có thể thấy họ vì cậu đang nhanh chóng xoay đầu nhìn những kẻ đang dán mắt vào Sinon, người đang không chớp mắt.
“Sinon... không, Asada-san.”
Spiegel chắc hẳn phải biết sẽ bất lịch sự thế nào khi gọi tên thực của người khác trong thế giới VRMMO, vì thế nó làm Sinon sốc.
“G-g... gì cơ...?”
“Tớ có thể tin những lời mà cậu vừa nói được không?”
“Lời tớ vừa nói...”
“Cậu nói cậu muốn tớ đợi, đúng chứ? Asada-san, cậu nói sau khi cậu xác định khả năng của bản thân, cậu và tới sẽ...”
“Tạ-tại sao cậu nói mấy điều đó bất ngờ vậy!?”
Cảm thấy má mình ửng đỏ, Sinon dúi mặt vào lớp áo choàng, nhưng Spiegel bước tới và nắm lấy tay phải Sinon lần nữa.
“Tớ... Tớ, tớ thực sự thích Asada-san...”
“Xin lỗi, nhưng cậu đừng đề cập đến điều đó lúc này được không?”
Với giọng điệu có phần cứng rắn, Sinon lắc đầu.
“Tớ phải tập trung vào trận đấu chính thức này... và phải đấu với tất cả khả năng để có cơ hội chiến thắng...”
“... Tớ hiểu, cậu đúng...”
Spiegel thả tay cô ra.
“Nhưng tớ-tớ sẽ tin cậu. Tớ sẽ tin, và đợi cậu.”
“À-ừ....thôi, tớ-tớ nghĩ tớ lúc chuẩn bị rồi... tớ đi đây.”
Sinon có lẽ sẽ đem vào trận đấu sự nao núng nếu cô tiếp tục nói chuyện với Spiegel, và vì vậy cô quay đi.
“Cố hết sức nhé. Tớ sẽ cổ vũ cậu.”
Cô gật đầu với Spiegel, tiếng cậu tràn đầy nhiệt huyết, cô nở một nụ cười khó nhọc trước khi rời đi. Suốt thời gian cô bước ra góc tối của tòa nhà và nhanh chóng hướng thẳng đến lối vào tổng dinh, Sinon cảm thấy những ánh mắt chòng chọc hướng trở lại cô.
Sau khi bước qua cánh cổng thủy tinh và vào trong tòa nhà ít người, cô gái cuối cùng cũng thả lỏng đôi vai của mình.
Nghĩ rằng liệu thái độ của cô có làm cậu hiểu nhầm không, cô tựa lưng vào trụ đá.
Tình cảm mà Kyouji dành cho cô được bộc lộ rõ ràng, nhưng thực lòng, tự cô xử lý những rắc rối bản thân đã khó chứ chưa nói gì đến chuyện này.
Sinon không nhớ cha cô qua đời như thế nào. Với cô, khuôn mặt người đàn ông cô có ấn tượng lớn nhất là tên tội phạm cướp bưu điện ngày hôm đó. Ngay khi sự việc này xảy ra, nỗi ám ảnh được tạo nên trong tâm trí cô, và khuôn mặt của kẻ đó cứ xuất hiện trong đầu cô. Dường như chiều sâu vô tận của gương mặt tàn ác ẩn náu trong bóng tối xung quanh Sinon, đang nhìn cô.
Còn việc có một bạn trai như bao cô gái khác, tán gẫu nhắn tin trên điện thoại, ra ngoài vào cuối tuần, chúng là những thứ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến trước kia. Tuy nhiên, nếu cô đi chơi với Kyouji như vậy, một ngày, có lẽ cô sẽ thấy «đôi mắt đó» của cậu ấy. Đó là điều cô sợ nhất.
Nếu nỗi ám ảnh của cô không chỉ do «súng» gây ra, mà là những cảm xúc lo sợ khi thấy một «người đàn ông»—điều này thực sự khó nếu cô muốn sống thanh thản.
Tiến tục chiến đấu là lựa chọn duy nhất. Đó là tất cả những gì cô cần làm bây giờ.
*Grặp!* Sinon dậm mạnh chân xuống sàn và bước thẳng đến thang máy.
Tuy nhiên, có ai đó lại gọi cô từ phía sau. Tiếng gọi đó mang chất giọng rất rõ và có phần khàn khàn, khác hẳn giọng trầm của Spiegel. Sinon chỉ có thể nhắm mắt nghe thấy giọng nói đang gọi cô.
Khi cô quay lại với vẻ cáu tiết, người đang đứng trước mặt cô giờ đây, hiển nhiên là— «người con trai đó», kẻ mà cô rất ghét.