Chương 28: Bước Khởi Đầu Gian Nan.

“Tôi sẽ cầm chân con lợn. Cậu chỉ cần tung đòn kết liễu là được.” Klein lao lên, chắn trước mặt Ren.
Anh ta rút thanh gươm ra từ bên hông.
Con lợn lòi lao đến như một chiếc xe máy nhỏ.
Nhưng nó vẫn là quá chậm so với tốc độ phản ứng của Klein.
Klangg!


Klein lao lên, thanh gươm trong tay chỉ vung nhẹ, dễ dàng đón nhận cú tấn công từ con lợn lòi.
Tiếng “clang” vang lên nhưng không hề có gì nghiêm trọng, lưỡi gươm của anh ta chỉ lướt qua chiếc nanh sắc bén của con quái vật như thể đang gạt bỏ một mảnh lá rơi.


Anh lùi lại một bước, nhưng không hề vội vã, đôi chân vững vàng, như thể chỉ là một động tác tập luyện quen thuộc.
Con lợn lòi gầm gừ, nhưng không thể tiến thêm bước nào, khi mà Dale và Issin đã kịp thời bao vây nó từ hai bên.


Mọi động tác của họ đều mượt mà, phối hợp ăn ý như một bài tập chiến đấu đã được lặp đi lặp lại hàng nghìn lần.


Không ai phải dùng quá nhiều sức, mọi thứ diễn ra dễ dàng, như thể con lợn lòi chỉ là một con vật vô hại. Klein thậm chí còn mỉm cười: "Đúng là một con quái vật hạng nhẹ. Phải tăng độ khó mới xứng tầm."


Chỉ trong một khoảnh khắc, con lợn lòi đã bị kìm hãm hoàn toàn, không thể thoát ra. Mọi thứ kết thúc như một buổi tập luyện bình thường.


available on google playdownload on app store


Trên cơ thể con lợn, những vết cắt đỏ rực như những đường vẽ mờ ảo. Những hình pixel đa giác màu đỏ vỡ vụn, tan vào không khí, báo hiệu cho sự chảy máu không ngừng.
Thanh HP của nó giờ chỉ còn lại một chấm đỏ yếu ớt, như thể chỉ cần một đòn nữa sẽ kết thúc mọi chuyện.


Klein lùi lại, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn về phía Ren. Anh ta ra hiệu bằng một cái gật đầu nhẹ.
“Lên đi, Ren. Kết liễu nó.”
Ren siết chặt ngọn giáo. Lồng ngực cậu đập thình thịch, mỗi nhịp tim như muốn phá vỡ lồng ngực.


Những suy nghĩ hỗn độn đan xen, tâm trí chỉ còn lại một thứ duy nhất: con lợn lòi trước mặt, và nhiệm vụ phải hoàn thành.
Những ánh mắt đầy kỳ vọng từ Klein và các đồng đội làm Ren cảm thấy như tất cả đang dồn hết vào cậu.
Cảm giác hồi hộp, lo lắng như thể cả thế giới đang chờ đợi cậu.


Ren hít một hơi thật sâu, để đẩy những nỗi sợ hãi xuống, rồi siết chặt đôi chân, bước từng bước về phía con quái vật.
Mũi giáo trong tay hơi dao động, nhưng quyết tâm đã mạnh mẽ.
Cậu đâm thẳng mũi giáo vào cổ con lợn lòi.


Một nhát sâu, con quái vật chỉ kịp phát ra tiếng kêu đau đớn rồi tan biến thành hàng trăm khối pixel, chảy vào không khí như một làn sóng.
[Phần thưởng]
+14 exp
+15 cor
Ren đứng đó, đôi tay vẫn run run, nhưng lòng cậu nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cảm giác như một trọng trách vừa được gỡ bỏ.


Cậu mỉm cười khẽ, dù không thể nào quên được sự hồi hộp vẫn còn lẩn khuất trong ngực.
“Khá đấy, Ren.” Dynamm tiến lại gần, vỗ vai cậu như một lời khen ngợi.


Những người còn lại mỉm cười, gật đầu khích lệ. Những lời khen không cần nhiều, chỉ cần ánh mắt và cử chỉ động viên này đã là đủ.
Ren cảm thấy lòng mình ấm lên, tựa như một bước ngoặt mới đã mở ra trước mắt.
[Nhiệm vụ: 1/10]
Một chút tự tin dần len lỏi trong lòng Ren.


‘Mình sẽ làm được... đúng không?’ Cậu siết chặt ngọn giáo và nhìn về phía những người đồng đội, cảm giác như có một nguồn năng lượng mới đang dâng trào trong mình.


“Được rồi. Vậy, Ren này. Cậu cần bao nhiêu điểm exp nữa để lên cấp?” Issin nhìn Ren một lúc rồi hỏi, giọng anh ta đầy tò mò.
“Điểm exp?” Ren nhíu mày, không hiểu.
Cậu mở bảng cá nhân và chỉ thấy con số lv1, không có gì khác. Cảm giác bối rối thoáng qua.


“Cậu không biết à? Chỉ cần tập trung nhìn vào phần lv, thì điểm exp bị ẩn sẽ hiện ra. Thử đi.” Issin vừa nói, vừa chỉ tay vào không khí một cách tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên.
Ren gật đầu, tò mò làm theo. Cậu nhìn chăm chú vào con số lv1, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.


Bỗng nhiên, một hàng ghi chú nhỏ xuất hiện ở cạnh màn hình:
Lv1 (14/100)
“Thấy rồi.” Đôi mắt Ren sáng lên, cảm giác như vừa khám phá ra một điều mới mẻ.
“Ừm...14/100,” Ren đọc lại con số với giọng nhỏ dần, có chút ngạc nhiên.


“Vậy ít nhất cần hạ thêm 7 con nữa à? Mà cậu có nhận nhiệm vụ nào không?” Issin vuốt cằm, trầm ngâm một chút rồi nhìn Ren.
“Tôi... có nhận nhiệm vụ tiêu diệt 10 con lợn.” Ren trả lời, có chút lưỡng lự.


“Vậy chúng ta sẽ vừa làm quen, vừa hoàn thành nhiệm vụ và giúp cậu lên cấp luôn.” Issin gật đầu, quyết đoán. Giọng anh ta lúc này khá nghiêm túc, không chỉ dành cho Ren mà như đang thông báo cho cả nhóm.
Cả nhóm lập tức hiểu ý, động thái này tạo nên một bầu không khí tập trung và quyết tâm.


Ren cảm thấy như mình vừa trở thành một phần không thể thiếu trong đội, một sự kết nối mới mẻ và đầy hứa hẹn.
Cả nhóm tiếp tục di chuyển qua các bãi cỏ cao và rậm rạp, nơi những con lợn lòi thường xuyên xuất hiện.
Issin dẫn đầu, như một hoa tiêu dày dặn kinh nghiệm.


Anh ta dường như rất thông thạo trong việc dò đường và tìm kiếm, những bước chân vững vàng, không chút ngập ngừng.
“Chỗ này khá bí mật, ít người lui tới,” anh nói, ánh mắt dõi theo đám cỏ lay động. “Đây cũng là nơi Klein và bọn tôi thường tới để săn.”


Mặc dù khu vực này hẻo lánh, nhưng không phải không có nguy hiểm. “Thỉnh thoảng, có sói Dire Wolf xuất hiện,” Issin nhắc nhở, giọng anh hơi trầm xuống.
“Loại này sẽ chủ động tấn công người chơi. Với tốc độ và sự linh hoạt, chúng rất nguy hiểm.”


Nhưng rồi, ánh mắt của anh ta lại sáng lên khi nhìn về phía trước. “Nhưng bọn nó không phải là đối thủ của Klein và nhóm mình.”
Chỉ vừa dứt lời, một tiếng gầm vang lên từ bụi rậm gần đó.
Một con sói Dire Wolf lao ra với tốc độ chớp nhoáng, mắt sáng rực và răng nanh lộ ra đầy thách thức.


Đôi chân của Ren đông cứng khi thấy sự hoang dã và đáng sợ của con sói đói. Cậu không tự chủ mà lùi lại vài bước.
Nhưng đối với Klein và nhóm, đó chỉ là một thử thách nhỏ.
Với một động tác thành thạo, Klein vung thanh kiếm của mình, chém ngang qua cổ con sói chỉ trong một nháy mắt.


Lưỡi gươm lóe lên ánh sáng đỏ, vung mạnh cắt một đường ngọt trên cổ con sói. Nhưng Klein không dừng lại ở đó.
Chưa đầy một giây, anh xoay người một cách thuần thục, chém thêm một đòn chí mạng rạch đôi phần bụng của con sói.


Vết cắt từ đòn chém sau dường như chỉ có thể được thực hiện bởi một người có kỹ năng điêu luyện.
Con sói chỉ kịp rít lên một tiếng thảm thiết rồi ngã gục xuống, tan thành những mảnh pixel mờ nhạt, nhanh chóng biến mất.
Klein quay lại, nhìn con dao găm vẫn đang cầm trong tay với vẻ không hài lòng.


"Nếu đây là Katana thì tuyệt," anh phàn nàn, mắt lướt qua thanh kiếm của mình, dường như tiếc nuối vì không có một vũ khí tốt hơn.
Ren đứng ch.ết lặng, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Cậu chỉ vừa kịp nhận ra điều mình vừa chứng kiến.


‘Đó là một kỹ năng liên tiếp... Tức là trình độ thành thạo vũ khí của anh ta đã đạt đủ cấp độ để mở khóa hai kỹ năng và kết hợp chúng thành combo liên hoàn, tất cả chỉ trong một nháy mắt...’ Ren cảm thấy có chút choáng váng trước mức độ điêu luyện của Klein.


Cậu tự hỏi liệu mình sẽ có thể đạt đến trình độ này một ngày nào đó không.
Trong khi mọi thứ đối với Klein diễn ra như một động tác tự nhiên, Ren biết rằng chỉ có kiên nhẫn và luyện tập mới giúp cậu tiến gần hơn đến sự thành thạo ấy.
Klein còn chẳng cần vào thế.


Dynamm, đứng sau, không hề lơ là, vung cây thanh gươm của mình xuống đầu một con sói khác, khiến nó bị đánh bật ra xa, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi tan biến.
Issin cười nhẹ, dường như mọi chuyện đều quá quen thuộc với anh. “Không có gì phải lo đâu. Chỉ cần chúng ta cẩn thận, tất cả sẽ ổn.”


Ren đứng sau, nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt mở lớn.
Mặc dù chiến đấu vẫn còn mới mẻ với cậu, nhưng sự thoải mái của nhóm khiến Ren cảm thấy tin tưởng hơn.
Cậu không cần phải lo lắng về con sói, nhưng trái tim vẫn đập mạnh khi nghĩ đến thử thách tiếp theo.


Nhưng, lũ sói xuất hiện chỉ thoáng qua. Khu này chủ yếu vẫn dành cho những con lợn lòi.
Ren nhìn thấy bóng lưng gặm cỏ của chúng ở xa xa.
“Ren, giờ là lúc để cậu thử thêm,” Issin nói khi vừa lao tới một con lợn khác, vung kiếm chém trúng hông con quái vật, khiến nó loạng choạng lùi lại.
Ren không cần thêm lời nhắc.


Cậu đã bắt đầu quen với nhịp độ trận đấu, đôi tay và chân giờ đây như đã ăn khớp với ngọn giáo.
Cảm giác lo lắng trong lòng dần tan đi, thay vào đó là một sự tự tin nhỏ nhoi, nhưng đủ để cậu không bị chùn bước.


Lúc này, một con lợn lòi khác lao đến. Ren nhắm thẳng vào cổ nó, khẽ hít một hơi thật sâu.
Ngọn giáo vung lên, nhắm chính xác vào mục tiêu. Cảm giác lưỡi giáo xuyên qua lớp da dày của con quái vật khiến Ren không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Con lợn lòi hất mạnh, nhưng không thể thoát khỏi đòn chí mạng. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, tan thành hàng trăm khối pixel.
“Khá đấy!” Dynamm vỗ vai Ren một cách hài lòng, nhưng không quên nở một nụ cười. “Lần này làm tốt lắm.”


Ren đứng thẳng dậy, mắt ánh lên chút tự hào.
Cậu chưa quen với việc chiến đấu, nhưng giờ đây, cậu đã có thể cảm nhận được sự tiến bộ trong từng cú đâm, từng bước di chuyển.


‘Vẫn còn...gì đó...không mượt mà...mình vẫn cảm thấy bối rối khi dùng thứ này.’ Ren nhìn vào ngọn giáo ở trên tay.
Nhưng rồi suy nghĩ đó chỉ thoáng qua. Có lẽ...cậu sẽ thuần thục nó ngay sau nhiều lần chiến đấu.


“Cứ thế này, chúng ta sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ,” Issin tiếp lời, vừa nhanh chóng dọn dẹp những con lợn còn lại. “Được rồi, nhóm tiếp tục thôi.”
Với mỗi con lợn lòi bị hạ gục, nhóm càng cảm thấy nhịp độ trận đấu trở nên dễ dàng hơn.


Từng bước, Ren dần quen với chiến trường, và từng bước, cậu nhận thấy bản thân không còn là người chỉ biết đứng ngoài quan sát nữa.






Truyện liên quan