Chương 33: Bước Tiến Nhỏ, Niềm Tin Lớn.
Ánh hoàng hôn dần tắt sau dãy núi xa xa, để lại sắc tím hồng mờ nhạt trên bầu trời, như một bức tranh dịu dàng đang phai dần.
Nhóm của Klein thong thả quay trở lại thị trấn khởi đầu, họ hòa vào dòng người chơi trở về sau một ngày dài đi săn.
Tiếng bước chân vang lên trên con đường lát đá, vội vã nhưng lại pha lẫn sự thư thái khi những chiến binh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Những người khác cũng đang trở về, mệt mỏi nhưng đầy vẻ hài lòng.
Bước chân họ nặng nề vì mệt nhưng ánh mắt thì sáng lên niềm vui chiến thắng, họ đã đối mặt với nguy hiểm và trở về an toàn.
Mặc dù đa số đều chọn quay về nghỉ ngơi, một số ít người vẫn còn tiếp tục cuộc hành trình, họ chưa cảm thấy đủ sức mạnh để dừng lại.
Những người khác thì chỉ săn vào ban ngày, bởi vào ban đêm, không chỉ quái vật mạnh hơn mà còn hoang dã hơn.
Bóng tối che mờ tầm nhìn, nếu không trang bị kỹ năng tìm kiếm, rất dễ để bị quái vật tấn công bất ngờ.
Nhưng kỹ năng lại có hạn, thanh kỹ năng của người chơi mới chỉ có ba ô, lựa chọn phải thật cẩn trọng.
“Có đồng đội sẽ an toàn hơn.” Ren tự nhủ, cảm giác an tâm khi có những người bạn cùng chiến đấu thật sự rất khác biệt.
Một sự hỗ trợ lẫn nhau, bù đắp cho những yếu điểm, điều mà trong trò chơi này, có lẽ là thứ quan trọng nhất.
‘Không biết... bây giờ Kirito sao rồi nhỉ?’ Ren liếc nhìn Klein, đôi mắt của cậu đầy tò mò nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Cả anh và Kirito là những người đầu tiên gọi Ren là bạn, khiến cậu có chút không biết phải nghĩ gì.
…
Ren theo sau nhóm, đôi tay vẫn còn cảm nhận được dư âm của những đòn tấn công mạnh mẽ, cơ thể vẫn hơi mỏi nhưng cậu biết mình đã tiến bộ rất nhiều trong một ngày.
Buổi chiều hôm nay dài nhưng cũng thật ý nghĩa.
Cậu không chỉ lên cấp mà còn học được cách đọc chuyển động của con mồi, cách phối hợp nhịp nhàng với đồng đội.
Cánh cổng lớn của thị trấn khởi đầu hiện ra trước mắt, sừng sững và quen thuộc như luôn chờ đợi họ quay trở về.
Những ngọn đèn pha lê treo cao đã bắt đầu thắp sáng, ánh sáng vàng dịu nhẹ lan tỏa, nhuộm lên con đường lát đá cổ kính một màu ấm áp.
“Phù...” Dale vươn vai, lưng kêu răng rắc khi anh ta duỗi người. “Cuối cùng cũng về rồi. Đi săn cả buổi chiều thật không dễ dàng chút nào.”
“Nhưng đáng mà. Chúng ta đều đã lên cấp.” Dynamm cười lớn, đôi mắt nhìn về phía Ren, như muốn khẳng định rằng tất cả những vất vả đều đáng giá. “Cả cậu nữa, Ren. Cậu tiến bộ thật đấy.”
Ren mỉm cười, gật đầu đáp lại. Cảm giác được công nhận khiến lòng cậu ấm áp hơn bao giờ hết, như thể tất cả những nỗ lực trước đây đều có ý nghĩa.
“Được rồi, giờ thì giải tán thôi. Ai có nhiệm vụ chưa trả thì nhớ làm cho xong trước khi nghỉ ngơi đấy.” Klein nhắc nhở, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn có sự nghiêm túc của một thủ lĩnh tận tâm, ánh mắt anh lướt qua từng người như thể không muốn bỏ sót ai.
Ren rẽ hướng về quán trọ gần bảng nhiệm vụ, nơi cậu nhận nhiệm vụ thanh trừng lợn lòi.
Bây giờ, nhiệm vụ bổ sung 10kg thịt lợn lòi khiến cậu phải quay lại thêm một lần nữa, nhưng dù có vất vả thế nào, cậu vẫn cảm thấy sự thỏa mãn.
Cửa quán mở rộng, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ bên trong, hòa cùng tiếng nói cười vui vẻ của những người chơi đang nghỉ ngơi sau một ngày dài chiến đấu.
“Ồ, cậu nhóc trở lại rồi à?” Chủ quán trọ, một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm và đôi mắt hiền từ cười lớn khi thấy Ren bước vào. “Hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?”
‘Sao ai cũng gọi mình là nhóc vậy? Mình lùn lắm à?’ Ren thầm nghĩ, rõ ràng cậu đã giấu kín gương mặt của mình sau chiếc mũ trùm đầu bằng da.
Nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải giao nộp, dù có khó chịu đến đâu.
“Vâng, đây là bằng chứng tiêu diệt.” Ren đặt túi chiến lợi phẩm lên quầy, bên trong là những chiếc nanh lợn lòi, đôi mắt cậu lướt qua món chiến lợi phẩm, cảm nhận chút tự hào.
“Được rồi, để ta kiểm tr.a nào…” Ông chủ quán vừa lục lọi túi đồ vừa gật gù hài lòng. “Không tệ chút nào. Cậu làm tốt lắm.”
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: Thanh trừng lợn lòi]
[Nhận được: 200 Cor và 100 EXP]
Ren mỉm cười khi dòng thông báo hiện lên trước mắt. Chỉ số EXP của cậu giờ đã đạt 164/225.
Sau khi nhận phần thưởng, Ren rời khỏi quán trọ và đi đến chợ thị trấn để trả nhiệm vụ giao thịt lợn lòi.
Tiệm thịt ở góc chợ đã lên đèn, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ nhỏ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên ấm cúng hơn, đặc biệt là trong tiết trời chiều tà se lạnh.
“Cậu mang thịt lợn lòi tới rồi à?” Bà chủ tiệm thịt cười hiền hậu, ánh mắt đầy thân thiện.
“Vâng, đây ạ.” Ren mở túi đồ, lấy ra những miếng thịt tươi ngon.
Mùi thịt sống thoang thoảng trong không khí, hòa cùng mùi hương của các loại gia vị treo trên kệ, tạo ra một không gian quen thuộc, ấm cúng.
“Ồ, tươi ngon đấy. Cảm ơn cậu nhé, nhờ có cậu mà hôm nay ta có đủ nguyên liệu để làm món đặc biệt rồi.” Bà chủ vui vẻ đón lấy túi thịt, bàn tay thoăn thoắt kiểm tr.a chất lượng từng miếng.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: Giao thịt lợn lòi]
[Nhận được: 80 Cor và 70 EXP]
[Bạn đã lên cấp: Lv 3]
Ánh sáng xanh nhạt bao quanh cơ thể Ren, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Các cơ bắp của cậu như được kích thích, linh hoạt hơn và nhẹ nhàng hơn trước.
Con số Lv 3 hiện lên rõ rệt trên bảng trạng thái, và đôi mắt cậu ánh lên niềm vui và tự hào.
Giờ cậu đã có 6 điểm thuộc tính tự do và +1 điểm chỉ số cơ bản khi lên cấp:
STR: 12
VIT: 12
AGI: 12
Điểm thuộc tính tự do: 6.
Ren không vội vàng cộng điểm. Cậu vẫn chưa tìm ra phong cách chiến đấu riêng, và việc cộng điểm bừa bãi sẽ chỉ khiến cậu gặp rủi ro.
Nhưng nghĩ lại, trong nhóm chẳng có ai dùng giáo cả… Cậu không biết phải xin ý kiến ai.
Ngoài ra, độ thành thạo của Spear Art cũng tăng lên: (10/100) nhanh hơn nhiều so với việc tập luyện vào ngày hôm qua.
“Lên cấp rồi à?” Klein từ đâu xuất hiện, đứng dựa vào cột gỗ bên ngoài tiệm thịt, tay khoanh trước ngực, miệng nở nụ cười hài lòng.
Ren giật mình, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười đáp lại: “Ừ, Tôi lên cấp 3 rồi.”
“Tốt lắm. Cậu tiến bộ nhanh đấy.” Klein bước tới, vỗ nhẹ lên vai Ren. “Cứ giữ vững tinh thần này nhé. Cậu sẽ còn mạnh hơn nữa, tôi tin là thế.”
Ren gật đầu, lòng đầy quyết tâm. Cảm giác yếu đuối và bất lực trước đây dần nhường chỗ cho sự tự tin và hy vọng.
Dù chưa thể gọi là mạnh mẽ, nhưng mỗi bước tiến đều mang lại cho cậu chút tự hào và niềm tin vào bản thân.
“Được rồi, đi ăn tối thôi! Hôm nay cậu mời nhé, Ren.” Klein cười lớn, khoác vai Ren rồi kéo cậu về phía quán ăn.
“Cái gì?! Sao lại là tôi chứ?” Ren giãy nảy, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Vì cậu vừa nhận được kha khá tiền thưởng mà. Nhanh lên nào, mọi người đang đợi đấy.” Klein cười tinh quái, không cho Ren có cơ hội từ chối.
Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trên con đường lát đá cổ kính.
Cảm giác mệt mỏi sau một buổi chiều dài đang dần tan biến, thay vào đó là niềm vui khi được ở bên những người bạn mới.
Cuối cùng, buổi chiều đầy thử thách cũng khép lại, nhưng Ren biết rằng cuộc hành trình của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.
....
Sau khi dùng bữa tối, Ren bước ra khỏi quán trọ, một mình và im lặng.
Cậu không muốn làm phiền ai, và tâm trí vẫn đang miên man với những suy nghĩ về cuộc hành trình dài phía trước.
Ánh đèn vàng nhạt từ quán ăn đằng sau dần khuất sau lưng, nhường chỗ cho bóng tối bao phủ thị trấn khởi đầu.
Cảm giác về sự cô độc lạ lẫm lại vây quanh Ren, nhưng lần này, cậu không cảm thấy sợ hãi. Thay vào đó, là sự kiên quyết, một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.
Cậu rảo bước về phía sân tập, nơi ánh đèn pha lê sáng rực nhưng trống vắng.
Tiếng bước chân chạy sát theo sau. Trên con đường yên lặng và yên bình.
Sân rộng thênh thang giờ đây chỉ còn những dấu vết mờ nhạt của những người chơi đã rời đi, lưu lại sự im lặng không một lời nói.
Mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ có những bước chân của Ren vang vọng giữa không gian yên ắng ấy, như một cuộc đối thoại lặng lẽ với chính bản thân mình.
Cậu nhìn thấy người chơi cuối cùng bước ra từ cổng sân tập, một chàng trai có mái tóc xanh lá nhạt, những lọn tóc có vẻ đã hơi héo úa.
Ánh mắt của Ren dừng lại một lúc, đó không phải là người cậu nhìn thấy sở sân tập ngày hôm qua ư?
Trong lòng Ren như thắt lại. Cậu cảm thấy ghen tị và ngưỡng mộ...
Những người chơi chăm chỉ luyện tập, tự mình bước đi trên con đường đầy thử thách mà không có ai bên cạnh.
Ren không nói lời nào, chỉ cầm chặt ngọn giáo trong tay.
Cảm giác quen thuộc khi chạm vào cán giáo là một điều gì đó đầy tựa như an ủi, như một lời nhắc nhở rằng, dù có lạc lõng thế nào, cậu vẫn có thể dựa vào vũ khí của mình.
Cậu nắm chặt cán giáo, và đôi tay vẫn hơi run một chút, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự thiếu tự tin. Đó là một cảm giác khó tả, vừa kiên định, lại vừa bất an.
Ren chọn một góc yên tĩnh, nơi ánh đèn pha lê vẫn chiếu sáng nhưng không quá chói mắt.
Cậu đứng thẳng, mắt nhìn vào ngọn giáo, tự nhủ rằng đã đến lúc phải tiến xa hơn, phải học cách làm chủ vũ khí này.
Cậu đã học được cách vung giáo một cách chính xác, cách tấn công hay đẩy lùi kẻ thù với sức mạnh và sự linh hoạt.
Nhưng những kỹ năng đặc biệt, những chiêu thức mà cậu biết mình cần phải làm chủ, lại luôn là một bài toán khó.
Ren đã cố gắng không ít lần để sử dụng những kỹ năng ấy, nhưng mỗi lần, một sự bối rối lạ lẫm lại ùa về, khiến cậu không thể thực hiện chúng như mong muốn.
Những động tác cơ bản đã không còn là vấn đề. Ren biết cách dùng giáo như một tân binh.
Tuy nhiên, những kỹ năng, Ren vẫn chưa thể làm chủ được kỹ năng, đối với cậu chúng vẫn như một vật thể ngoài tầm với.
Khi Ren cố gắng dùng chúng, cảm giác như một phần cơ thể mình không thể phối hợp ăn ý với ngọn giáo.
Mỗi lần cố gắng, mỗi lần thực hiện, cậu cảm thấy có gì đó thiếu hụt, như thể kỹ năng của mình chưa thực sự ăn sâu vào cơ thể.
Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tư thế. Những ngón tay vẫn siết chặt cán giáo, lòng đầy kiên định.
‘Mình sẽ làm được.’ Ren tự nhủ trong tâm trí, nhưng những suy nghĩ ấy vẫn không thể xua tan đi cảm giác bối rối, cái cảm giác không thể kiểm soát được kỹ năng của mình.
Cậu lại thử thêm một lần nữa, lần này với tất cả sự tập trung.
Cơ thể cậu di chuyển theo nhịp, nhưng sự điều khiển chưa đủ mạnh mẽ.
Khi ngọn giáo lướt qua không khí, Ren không cảm nhận được sự trơn tru mà cậu mong đợi.
Đó không phải là sự tấn công mạnh mẽ mà cậu muốn, mà là một sự loạng choạng, giống như khi bạn cố gắng bơi trong dòng nước ngược.
Ren ngừng lại, thở dài. Mồ hôi lấm tấm trên trán, không phải vì mệt mỏi thể xác mà là vì sự thất bại không dễ chịu chút nào.
Cảm giác này quen thuộc quá, nhưng lần này, cậu không bỏ cuộc. Cậu đứng thẳng, hít sâu một hơi, và chuẩn bị thử lần nữa.
Mỗi lần thất bại, Ren lại cảm nhận được sự tiến bộ nhỏ bé trong lòng, dù có thể chưa nhìn thấy được kết quả ngay lập tức.
Cậu sẽ không dừng lại. Mỗi bước đi, mỗi thử thách, mỗi lần vung giáo sẽ giúp Ren ngày càng gần hơn đến việc làm chủ hoàn toàn vũ khí này.