Chương 48: Hơi Thở Của Thợ Săn.
“Bây giờ!”
Ngay khi Klein ra lệnh, hai bóng người từ hai bên lao lên như hai lưỡi dao sắc bén, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong đêm.
Dale gầm lên, dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi tay, thanh đại kiếm khổng lồ của anh rạch ngang không khí, giáng xuống với một lực nặng như búa tạ.
Cú chém ấy đủ sức nghiền nát một tảng đá, nhắm thẳng vào lưng con sói khổng lồ.
Một đường chém dài chặt xuyên lớp lông và da cứng rắn của con sói, mạnh tới mức khiến cơ thể của nó mất thăng bằng.
Con quái vật loạng choạng nhảy lùi ra sau với toàn bộ sức lực còn lại.
Trong cơn choáng váng, nó gần như mất định hướng về con mồi của mình.
Cùng lúc đó, Issin lướt tới từ hướng đối diện, động tác nhanh như cắt.
Lưỡi kiếm sắc bén của anh ta vẽ một đường cung hoàn mỹ trong không khí, nhắm vào chân sau con quái vật.
Một đòn chính xác vào đó sẽ khiến tốc độ của nó giảm đi đáng kể, một cơ hội cho cả nhóm xoay chuyển tình thế!
Xoẹt!
Thanh kiếm xé gió lao xuống.
Nhưng!
Hành động ban đầu...chỉ là giả.
Hóa ra nó không bị choáng sau đòn tấn công của Dale.
Trong giây phút Issin nhận ra điều đó, anh đã vào trong tầm với của nó.
Con quái vật phản ứng nhanh đến mức phi thực.
Giant Elite Dire Wolf xoay người trong một chuyển động hoàn hảo, bộ lông dày của nó lay động như một cơn lốc đen dưới ánh trăng.
Nó né tránh cú tấn công trong gang tấc...như thể đã dự đoán trước!
Con quái vật lướt qua Issin một cách bất ngờ.
Hướng đến Dale như một cơn gió máu tanh tưởi.
Dale chỉ kịp mở to mắt trong chớp mắt trước khi...
Vụt!
Một móng vuốt khổng lồ vung lên, sắc tựa những lưỡi dao tàn bạo!
“GRÀO!!!”
ẦM!!
Vừa vung vẩy móng vuốt vừa xoay tròn cơ thể to lớn nhưng uyển chuyển như rắn.
Cái đuôi khổng lồ vả vào Issin, người chưa kịp phản ứng. Móng vuốt sắc bén bổ một đường dài trên vai của Dale.
Cú vung mạnh đến mức cả Dale lẫn Issin đều bị hất tung như những con rối bị cắt dây.
Cơ thể họ đập mạnh xuống đất, kéo theo một đám bụi mù mịt.
“Khụ… khốn kiếp…” Dale nghiến răng, đầu óc chao đảo khi cố gượng dậy. Nhưng cánh tay cầm kiếm đã tê rần, gần như mất hết cảm giác.
Issin chống tay xuống đất, mặt tái nhợt. Anh ta lập tức liếc vào thanh HP của mình...
Chỉ còn chưa đầy một phần ba!
Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng.
“Mọi người! Rút lui ngay!!” Klein hét lên, giọng gấp gáp. Giọng nói mang đầy sự bất an và hoảng loạn.
Nhưng chưa kịp để ai phản ứng.
BÙM!
Giant Elite Dire Wolf lao tới như một tia chớp!
Ren tròn mắt, cả người cậu như đông cứng khi nhìn thấy thân hình khổng lồ ấy vọt đến với tốc độ kinh hoàng.
Bản năng mách bảo cậu phải lùi lại. Nhưng đôi chân đã nhũn ra trước đòn đánh bất ngờ.
Tầm nhìn dần bị thu hẹp và nhòe đi trong màn đêm.
Cậu có cảm giác như đang nhìn một cơn bão lửa cuộn trào, ánh mắt đỏ rực của con quái vật đâm xuyên qua bóng tối.
Không thể né kịp!
Cú quật đuôi giáng thẳng vào người Ren.
BỐP!!
Cậu cảm thấy cơ thể mình bay lên trong không trung trước khi bị nện mạnh xuống đất.
Dù được bảo vệ bởi lớp giáp da lợn lòi cứng cáp. Nhưng nó vẫn khiến cậu đau đớn, lồng ngực như vỡ vụn.
Lá phổi thắt lại, hơi thở nghẹn đi vì cú va chạm khủng khiếp.
Tầm nhìn chớp đỏ. Nhiều và liên tục như tín hiệu báo cháy.
Thanh HP tụt xuống mức nguy hiểm!
“Ren!!”
Tiếng hét của Klein vang lên như một tiếng sét.
Không chút do dự, Klein lao tới, vung kiếm chặn đứng cú vồ tiếp theo của con quái vật.
Keng!!
Lực tấn công mạnh đến mức Klein bị đẩy lùi, gót giày cày thành hai vệt dài trên mặt đất.
“Khốn kiếp, nó mạnh quá!” Dynamm gào lên, vừa lùi lại vừa cố đỡ lấy Dale và Issin.
Không thể thắng!
Nếu tiếp tục, tất cả sẽ ch.ết ở đây!
“Ryoutarou, rút lui ngay!” Dynamm hét lên.
Klein nghiến răng, liếc nhìn Ren, rồi quay sang những người còn lại...
Không còn lựa chọn nào khác!
Họ không thể chiến đấu với con quái vật này...thêm một giây nào nữa.
...Ít nhất...là hiện tại.
“Chạy!!”
Cả nhóm quay người, dồn hết sức để tháo chạy về hướng thị trấn khởi đầu!
Tiếng thở dốc, tiếng bước chân rầm rập vang lên trong màn đêm.
Nhưng Giant Elite Dire Wolf không buông tha!
“GRÀOOOO!!!”
Nó gầm lên, đôi mắt đỏ lóe sáng như lửa địa ngục.
Cơ bắp săn chắc căng lên khi nó bật khỏi mặt đất, lao theo như một mũi tên rời dây cung.
Ren vẫn còn choáng váng, cố đứng dậy nhờ Dale dìu lên. Cậu nhìn về phía sau.
Con quái vật đang đuổi theo!
Quá nhanh!
Không khí như bị cơ thể khổng lồ của nó xuyên thủng.
Luồn gió mạnh làm cậu run rẩy, suýt mất thăng bằng.
Nếu không phải có đôi tay vững chắc của Dale giữ cậu lại, thì cơ thể mảnh mai và nhỏ bé như Ren đã ngã xuống mặt đất.
“Không kịp....!” Dale thốt lên, trán túa mồ hôi khi nhìn bóng con sói ngày càng áp sát.
Thị trấn chỉ còn cách vài trăm mét...
Nhưng liệu họ có thể vào đến đó kịp không?!
.....
Tiếng thở gấp gáp hòa vào nhịp chân rầm rập trên nền đất.
Bóng đen khổng lồ đằng sau họ không ngừng áp sát.
Mỗi bước chạy của Giant Elite Dire Wolf khiến mặt đất rung chuyển, móng vuốt sắc nhọn cào xé lớp đất đá, để lại những dấu vết sâu hoắm như thể con quái vật đang khắc tên mình lên con đường săn đuổi.
Từng bước hướng về phía trước lại nặng nề hơn một chút, sức nặng vô hình của áp lực đang đè nặng nên cả thể chất và tâm trí của từng người.
Ren cảm nhận rõ từng thớ cơ trên cơ thể mình như đang kêu gào.
Lồng ngực bỏng rát, chân như nhũn ra. Nhưng cậu không thể dừng lại...chỉ cần chậm lại một giây, đồng nghĩa với cái ch.ết.
“Khốn kiếp… nó vẫn đang đuổi theo!” Dale nghiến răng, hơi thở dốc nặng nề.
Lần đầu tiên, Ren thấy Dale thở dốc khi phải đối mặt với thứ gì đó như thế này.
Tim của cậu như siết lại...
‘Nếu không phải do mình...’ Nhưng Ren không có thời gian để phân tâm.
Klein ngoái đầu nhìn ra sau, trái tim anh như thắt lại khi nhận ra khoảng cách giữa họ và con quái vật ngày càng rút ngắn.
Một lần nhảy nữa thôi, nó sẽ vồ trúng kẻ chạy chậm nhất!
Mắt anh lóe lên một tia quyết tâm.
Không thể để chuyện đó xảy ra.
“Cứ tiếp tục chạy!” Klein hét lớn, rồi bất ngờ xoay người lại, đối diện với cơn ác mộng đang lao đến.
“Ryoutarou? Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?” Dynamm là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề, anh ta quay người cố tóm lấy cánh tay của Klein nhưng đá quá muộn.
Dynamm định đuổi theo nhưng khi nhớ lại...anh vẫn còn đang dìu người bạn Issin, người gần như bị tê liệt sau cú quất đuôi trời giáng của con sói.
“Hả?!” Ren hoảng hốt quay đầu, nhưng đã quá muộn...Klein đã vung kiếm lên.
Ngón tay anh siết chặt chuôi kiếm, toàn bộ sức mạnh còn lại dồn vào một nhát chém dữ dội.
“Sword Skill: Vertical Arc!!”
Tia sáng xanh rạch ngang bóng tối khi thanh kiếm bổ xuống.
ẦM!!
Một đường cắt màu xanh lục kéo dài theo hình chứ V khi cơ thể của Klein gần như biến mất vì tốc độ tung đòn.
Lưỡi kiếm va chạm trực diện với bộ móng khổng lồ của Giant Elite Dire Wolf.
Một tia lửa bùng lên từ điểm chạm, dư chấn lan tỏa khiến đất đá xung quanh nứt vỡ. Lực phản chấn mạnh đến mức cánh tay Klein tê dại, đôi chân khụy xuống.
Cú đòn không thể gây sát thương chí mạng, nhưng...
Chỉ cần một giây thôi!
“Đi mau!!” Klein hét lên, mắt nảy lửa khi thấy cả nhóm vẫn còn chần chừ.
Ren mím chặt môi, một luồng cảm xúc hỗn loạn tràn qua tim cậu.
Nhưng rồi, cậu cắn răng quay lưng bỏ chạy.
Không thể dừng lại. Nếu dừng lại, tất cả đều ch.ết.
Nhưng Klein..
“GRÀOOO!!!”
Tiếng gầm giận dữ xé tan màn đêm.
Đôi mắt đỏ ngầu của Giant Elite Dire Wolf rực sáng, căm phẫn nhìn kẻ dám cả gan cản đường nó.
Nó không đuổi theo nhóm nữa.
Mà nhắm thẳng vào Klein.
Bóng vuốt sắc bén vung lên như một lưỡi dao tử thần.
Klein nghiến răng, giơ kiếm lên chắn....
Vút!
Một tia sáng xé gió, lao vụt qua màn đêm.
Phập!!
Mũi tên sắc nhọn ghim thẳng vào hông con quái vật, khiến nó gầm lên đau đớn.
“Lui lại! Đây là ranh giới của thị trấn!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Klein giật mình, quay đầu lại, trước mặt anh là một hàng NPC lính gác, vũ khí sẵn sàng trên tay.
Đội trưởng của họ hạ cây cung xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào con quái vật.
ẦM!
Một loạt mũi tên phát sáng lao tới, ghim chặt vào cơ thể Giant Elite Dire Wolf.
Chúng không gây sát thương quá lớn, nhưng ánh sáng ma thuật tỏa ra từ mỗi mũi tên khiến con quái vật gầm lên, khựng lại như thể bị một thế lực vô hình ngăn cản.
Đôi mắt đỏ ngầu lóe lên giận dữ, nhưng nó không thể tiến thêm bước nào nữa.
Nó đứng đó, gầm gừ, ánh mắt đầy hằn học quét qua nhóm người đã chạy thoát, như muốn khắc sâu hình ảnh con mồi vào tâm trí.
Rồi, sau một hồi lưỡng lự, nó quay ngoắt đi và biến mất vào màn đêm.
Cả nhóm thở dốc, cơ thể rệu rã vì kiệt sức.
Dynamm và Issin ngã trên mặt đất lạnh lẽo nhưng yên tâm của vùng an toàn.
Dale cũng buông bàn tay khổng lồ đang tóm lấy cánh tay Ren ra. Anh biết cậu có việc phải làm.
Ren loạng choạng, đôi chân gần như không còn chút sức lực nào nữa.
“Klein!” Cậu lao đến đỡ lấy anh, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực.
Klein cười khổ, toàn thân cứng đờ sau cú va chạm khi nãy. “Chà… suýt nữa thì tiêu đời.”
“Anh điên rồi sao?! Sao lại quay lại?!” Ren gắt lên, giọng pha lẫn giận dữ và kinh hoàng.
Klein bật cười, thở hắt ra. “Chúng ta ai cũng mệt rồi. Nếu nó bắt kịp… ít nhất tôi có thể câu giờ.”
Ren mím chặt môi. Cảm giác bất lực siết chặt lấy cậu. Nếu lúc nãy không có lính gác, Klein có lẽ đã…
Cậu siết nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau rát.
Bên cạnh họ, đội trưởng lính gác tiến lại gần, quan sát tình hình một lượt trước khi gật đầu.
“Các cậu may mắn đấy,” ông nói. “Nếu còn muộn thêm chút nữa, chúng tôi cũng chẳng giúp kịp.”
Ren không đáp.
Ánh mắt cậu dõi theo bóng tối, nơi con quái vật vừa biến mất.
Cậu biết… nó vẫn còn ngoài kia.
Và lần sau, nếu họ gặp lại....
Họ phải mạnh hơn.