Chương 75: Chiến Lợi Phẩm Và Những Kẻ Nghèo Như Nhau.
Những người lính xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại liền nín lặng vài giây, rồi cả bọn đồng loạt bật cười.
“Thằng nhóc này tính toán dữ vậy trời?”
“Trả nợ? Ở cái tuổi này á? Tôi còn chưa lo xong tiền nhậu tuần này đây này!”
Một gã lính vỗ vai Ren đầy đồng cảm, mắt long lanh như vừa tìm thấy tri kỷ. “Này nhóc, kể chú nghe đi, vay ai? Lãi suất có cao không? Hay bị xã hội đen dí à? Chú cũng từng trải lắm!”
Ren liếc gã một cái, vẻ mặt chán đời. “Tôi có bộ dạng giống người được vay không lãi suất lắm sao?”
Người chỉ huy thở dài, khoanh tay lại, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. “Thôi được rồi, nhóc con. Đánh bại Alpha cũng là một chiến công lớn. Nhưng mà, tiền thưởng thêm á…”
Ông ta cố tình ngừng lại, như thể đang suy nghĩ sâu xa lắm, rồi nhếch môi:
“...Chỉ dành cho ai có công lớn nhất thôi.”
Ren lập tức phản ứng. “Chẳng phải tôi vừa cắt cổ con sói sao?”
“Nhưng cậu có thấy con sói đó to cỡ nào không? Chắc chắn là cú chém chỉ có tí xíu ảnh hưởng thôi.” Người chỉ huy xoa cằm đầy triết lý. “Còn những người khác? Ta chắc chắn thấy cô gái tóc tím đằng kia là người góp công nhiều nhất. Và cả kiếm sĩ tóc nâu đó nữa. Không thể nào công nhận hết tất cả mà nhỉ?”
Ren hít sâu, cố kiềm chế cơn giận đang trỗi dậy.
“Vậy cho tôi hết luôn cũng được. Dù sao thì họ đâu có tham gia vào nhiệm vụ lần này, Tôi cũng chẳng biết họ là ai.”
Nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn khinh bỉ của người lính chỉ huy.
Một tràng cười nổ ra từ đám lính.
Một người lính khác vỗ vai Ren như thể đang an ủi một kẻ vừa mất cả gia tài. “Đừng buồn, nhóc. Ở đây ai cũng nghèo như nhau.”
Một gã khác cười ha hả: “Thôi nào, chí ít cậu cũng có được kinh nghiệm chiến đấu thực tế! Vô giá đấy!”
Ren cạn lời.
Kinh nghiệm không mua được chỗ ngủ qua đêm.
Chỉ huy phủi mạnh lớp bụi trên áo giáp đã hư hại, một cái lỗ lớn để lộ phần ngực vẫn còn bị thương, người đàn ông thở dài như thể vừa già đi mười tuổi sau trận chiến.
Ông đưa mắt nhìn đám lính của mình, đứa nào đứa nấy trông như vừa bị nhai rồi nhổ ra từ miệng con sói, rồi phất tay dứt khoát:
“Được rồi, kết thúc! Tất cả về thị trấn ngay! Nếu ta còn thấy thằng nào lê la ở đây thêm một phút nữa, ngày mai ta cắt luôn tiền lương!”
Đám lính vội vã dồn dập gật đầu, chẳng ai muốn thử xem ông ta có nói đùa không. Tiếng giáp sắt lách cách vang lên khi họ nhanh chóng thu dọn rồi lũ lượt kéo nhau về.
Ren, vẫn còn đứng đó, chớp mắt. "Vậy còn tiền thưởng của tôi?"
Người chỉ huy quay sang, nhướng mày. "Tiền thưởng? Cậu còn đứng đây nói tiền thưởng? Nhóc, trời đã tối đen như mực rồi, ta còn muốn về uống chút gì đó cho đỡ đau đầu! Ngày mai đến khu nộp nhiệm vụ mà nhận!"
Ren nhíu mày, vẻ không hài lòng. "Vậy ngài không có ý định cộng thêm chút tiền thưởng vì tôi đã liều mạng hạ con quái này à?"
Người chỉ huy cười khẩy, vỗ mạnh vào vai cậu. “Nghe này, nhóc. Lính của ta suýt nữa bị cắn bay đầu, thị trấn thì suýt nữa bị lũ sói xé xác, mà ngươi nghĩ ta có thêm tiền thưởng cho ngươi sao? Ha! Ta còn đang nghĩ xem có nên trừ lương không đây.”
Ren thở dài. "Ít nhất cũng phải bao tiền thuốc men chứ."
"Cậu còn sống, thế là quá lời rồi." Người chỉ huy nháy mắt, rồi ngoắc tay. "Đi về ngủ đi, nhóc. Ngày mai ta sẽ trả tiền thưởng. Mà nếu ngươi ngủ quên thì thôi luôn."
Ren nhìn ông ta chằm chằm, rồi hừ một tiếng. "Được thôi. Nhưng nếu sáng mai tôi đến mà không thấy tiền thưởng, tôi sẽ đập phá cái khu giao nhận nhiệm vụ của ngài."
Người chỉ huy bật cười lớn. "Cứ thử xem, rồi ta sẽ cho nhóc trải nghiệm cảm giác bị đuổi đá ra khỏi doanh trại như một cái bao tải. Hơn nữa chỗ đó là đồ của công. Cứ đập thoải mái rồi ta sẽ vào tù thăm nhóc hàng tuần."
Ren đảo mắt, xoay người bước đi, để lại phía sau tiếng cười sảng khoái của vị chỉ huy và những tiếng phàn nàn uể oải của đám lính đang lếch thếch trở về.
Sau khi nghe chỉ huy dõng dạc phán câu “Ngày mai đến nhận thưởng,” Ren chỉ biết thở dài, lắc đầu bất lực.
Cậu không còn sức để cãi, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài xoay gót rời đi, mặc cho toàn thân vẫn còn vương đầy những vụn pixel đỏ loang lổ từ trận chiến.
Bùn đất bám chặt lấy đôi giày, mỗi bước đi đều phát ra tiếng sột soạt khó chịu, nhưng Ren không bận tâm. Cậu chỉ muốn về thị trấn, kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi và...
“Này, nhóc.”
Giọng nói kéo Ren dừng bước. Cậu khựng lại trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Dưới ánh sáng vẫn còn leo lét, Argo bước tới với nụ cười khó đoán, theo sau là Mito và Asuna.
Cô nàng nhà buôn thông tin khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén ánh lên chút thích thú. “Chúng ta đã cùng nhau liều mạng trong trận chiến, vậy mà giờ này cậu vẫn chưa chịu nói tên à?”
Ren chớp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. “...Hả?”
Argo nghiêng đầu, nụ cười trở nên tinh quái hơn. “Chẳng phải ai cũng biết tên nhau hết rồi sao? Chỉ mỗi cậu là còn giấu thôi.”
Asuna gật đầu đồng tình, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trách móc. “Cậu đã chiến đấu bên cạnh bọn tôi, nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa biết phải gọi cậu thế nào.”
Ren im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua ba người trước mặt. Cuối cùng, cậu nhún vai, giọng đều đều: “Ren.”
Argo nhướng mày. “Chỉ thế thôi?”
Ren gật đầu. “Chỉ thế thôi.”
Mito phì cười, vỗ vai cậu một cái mạnh đến mức suýt khiến Ren lảo đảo. “Vậy thì, rất vui được làm quen, Ren.
Nhưng lần sau có đánh nhau thì đừng có xông vào như thế nữa. Nhìn cậu liều mạng mà tôi suýt lên cơn đau tim đấy.”
Ren thở dài, mắt hờ hững nhìn sang chỗ khác. “Không hứa trước đâu.”
Argo nheo mắt nhìn cậu, như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi bất ngờ giơ tay ra. “Dù sao thì, Ren, cảm ơn vì đã không bỏ chạy lúc nãy.”
Ren nhìn bàn tay chìa ra trước mặt, có chút ngạc nhiên. Cậu không nghĩ Argo là kiểu người hay làm mấy chuyện nghiêm túc thế này. Nhưng sau một thoáng do dự, cậu cũng vươn tay ra bắt lấy.
Bàn tay của Argo nhỏ hơn cậu tưởng, nhưng cái siết tay thì mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc.
Asuna đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười. “Ngày mai cậu có dự định gì không?”
Ren suy nghĩ vài giây, rồi trả lời bằng giọng thản nhiên như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời: “Đi lấy tiền thưởng.”
Ba người còn lại ngớ ra trong chốc lát, sau đó đồng loạt bật cười.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, bên cạnh ngọn lửa tàn lụi dần, tiếng cười ấy không lớn, nhưng lại đủ để xóa đi phần nào dư âm của trận chiến vừa qua.
.....
Ren lê lết thân tàn về quán trọ, từng bước chân nặng như chì. Cậu lẳng lặng leo lên cầu thang, mở cửa phòng rồi đổ sập xuống chiếc giường êm ái.
Sau cả một đêm dài chiến đấu, cơ thể cậu rệu rã đến mức chẳng muốn nhấc nổi ngón tay.
Ren nhắm mắt, hít vào một hơi sâu, cảm nhận từng cơn mỏi kéo dọc cơ bắp, tàn dư của trận chiến vẫn còn hằn rõ trên từng thớ thịt.
Cậu muốn ngủ nguyên một ngày dài. Một giấc ngủ không mộng mị, không quái vật, không tiếng gào rú hay ánh sáng chói lóa của những đòn tấn công.
Nhưng trước khi làm điều đó, cậu vẫn còn một việc cần kiểm tra.
Ren lẩm bầm điều gì đó vô nghĩa rồi chậm rãi nâng tay lên, lướt nhẹ qua không trung.
Một bảng menu trong suốt hiện ra trước mặt cậu, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trong căn phòng tối. Cậu chọn vào mục kho đồ.
Có vài vật phẩm mới đã nằm sẵn trong đó, một chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
‘Hmmm… cũng phải thôi, vì nó là boss mà.’
Ren lướt qua danh sách, ánh mắt dừng lại trên mấy món đồ vừa nhận được. Đây là lần đầu tiên cậu nhặt được vật phẩm khi đánh bại quái vật. Trước giờ, tất cả những gì cậu có đều là đồ mua lại từ người khác, chẳng có nổi một món chiến lợi phẩm đáng tự hào.
Cậu nhớ đến một kẻ nào đó mà mình từng gặp ở quảng trường vài ngày trước, một tên may mắn đang khoe khoang ầm ĩ về món trang bị hiếm có mà gã nhặt được khi đánh quái.
Một thanh kiếm lấp lánh với chỉ số vượt trội, thứ mà Ren thậm chí không dám nghĩ đến.
Còn cậu thì sao?
Trắng tay.
Nếu muốn có trang bị, cậu chỉ có một cách duy nhất.....tiêu tiền.
Nhưng hôm nay, mọi thứ đã khác.
[Vật phẩm: Broken Oath.]
Mô tả: "Khi chiếc vương miện rỉ sét nhuốm màu huyết, bốn thanh kiếm đã vỡ vụn."
Những gì còn sót lại chỉ là một mảnh tàn dư, một lưỡi kiếm gãy phủ đầy bụi thời gian.
Dù đã mất đi ánh sáng của vinh quang ngày xưa, trên bề mặt thép đen vẫn hằn sâu những vết nứt...như những vết thương chưa bao giờ lành.
Độ bền:
“Một lưỡi kiếm...thật kỳ lạ.” Ren ngạc nhiên trước vật phẩm ở trên tay của mình, đó là một lưỡi kiếm không có cán.
Không...nó chỉ là một mảnh của lưỡi kiếm.
Ren cất nó vào kho đồ rồi chuyển sang vật phẩm tiếp theo:
[Vật phẩm: Wolf Fang Pendant]
Mô tả:
Một chiếc nanh sói dài, sắc bén, được mài giũa cẩn thận và gắn vào một sợi dây bạc mỏng. Khi chạm vào, bề mặt lạnh lẽo của nó dường như đang rung lên nhè nhẹ, như thể vẫn còn mang trong mình hơi thở của con thú từng sở hữu nó.
Độ bền: 45/45
+6 AGI
+2 STR
Hiệu ứng đặc biệt:
Survivor’s Instinct (Bản Năng Sinh Tồn): Khi HP dưới 20% tốc độ di chuyển tăng nhẹ và có thể né tránh đòn tấn công tốt hơn trong 5 giây. (Hồi chiêu: 3 phút)
Beast’s Resilience (Sức Bền Dã Thú): Tăng 2% khả năng kháng sát thương vật lý.
‘Trúng mánh rồi.’
Ren vui sướng khi nhìn vào chỉ số tuyệt vời của món vật phẩm mới này. Cậu càng yêu thích nó hơn khi thứ này là một món trang sức.
Cậu sẽ được tăng chỉ số khi đeo thứ này!
Ngoài ra, trang sức sẽ không bị ảnh hưởng bởi áo giáp nên cậu hoàn toàn có thể yên tâm mà sử dụng.
Ren nhanh chóng kéo sợi dây chuyền vào ô trang bị, một sợi dây chuyền bằng móng sói với những họa tiết thô nhưng huyền bị hiện lên trước ngực Ren.
Cậu vui tới nỗi có thể cười trong giấc mơ.