Chương 9: Lại gặp Lâm Chấn Hưng
“Quên chưa giới thiệu cho ông chủ Ma biết. Ta họ Trịnh, tên Hào. Năm nay 25 tuổi, nhà của ta làm thương nhân buôn bán hàng hóa đủ loại từ rau thịt đến cả khoáng thạch, ta buôn bán nhỏ ở kinh thành, chuyến này về quê không ngờ được ăn món ngon như vậy. Ông chủ Ma năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trịnh Hào đi bên đường giới thiệu cho Ma Tùng Quân.
’25? 25? Cái bản mặt đó mà 25?’ – Ma Tùng Quân trợn mắt lên gào thét trong đầu.
Phải nói là gương mặt của Trịnh Hào quá già, hắn ít nhất phải 40 tuổi mới đúng. Thế quái nào chỉ mới 25 tuổi? Có nói điêu không thế?
Trong lòng nghĩ thế nhưng mặt ngoài vẻ mặt Ma Tùng Quân vẫn không thay đổi. Hắn chỉ gật đầu đáp:
“Buôn bán cả rau thịt ư? Ngươi có bán hạt giống với gia súc giống không? Ta cần mua thêm một ít cho chuyến đi xa.” – Ma Tùng Quân nói.
“Tất nhiên là có. Ta sẽ để giá hữu nghị cho ngươi.” – Trịnh Hào vui vẻ đáp.
Lúc này cả hai đi qua mấy quầy hàng, có cả rau và thịt rất phong phú nhưng Trịnh Hào không dừng lại ở bất cứ chỗ nào. Hắn cứ dẫn Ma Tùng Quân đi ngang qua mà chẳng giới thiệu gì nhiều.
“Đừng mua mấy món ngoài này, cân không đúng trọng lượng đâu. Ta dẫn ngươi vào lò mổ và vựa rau. Tới đó đầy đủ hơn, tha hồ mà chọn.” – Trịnh Hào thấy Ma Tùng Quân hết nhìn trái rồi nhìn phải liền nói.
Phải nói thế giới này đúng là thế giới không có công nghệ thật, trông như hắn đang ở trong thời trung cổ vậy. Mọi thứ đều đơn sơ và cổ kính. Hai bên đường bán rau, bán thịt heo thịt bò đủ cả. Còn có vài quán ăn lề đường, hắn đọc bảng hiệu thấy người ta bán chủ yếu là mì và cơm, ngoài ra không có món gì khác.
Điểm lạ ở đây là không có quầy nào bán cá cả, chỉ có thịt và thịt thôi. Nhìn qua có thể đoán được trấn này chắc chắn không gần biển hay con sông nào.
“Đến rồi, ông chủ Ma đợi một chút. Ta gọi hạ nhân đến.” – Trịnh Hào dừng trước một ngôi nhà khá lớn.
Bên trong vang lên tiếng bê kêu, bò rống, lẫn tiếng heo bị cắt tiết éc éc điếc cả tai người nghe.
Một hồi sau Trịnh Hào đi ra dẫn theo một tên lùn khác, tên này trông có vẻ hèn mọn, mặt mũi xu nịnh.
“Ra mắt ông chủ Ma, ngài cứ gọi ta là tiểu Lý là được. Ngài cần thịt gì chỉ cần nói cho ta, ta sẽ đem ra loại thịt hảo hạng nhất cho ngài. Giá cả đương nhiên là cực kì ưu đãi. Tiểu nhân đảm bảo lấy ngang giá với giá bán cho Trịnh thiếu gia.”
“Lấy cho ta ba con gà trống làm thịt sẵn, năm cân đùi heo, năm cân xương cục heo, năm cân xương sườn heo. Hai cân gân bò, hai cân bò nạc. Tất cả giá bao nhiêu?” – Ma Tùng Quân nói.
“Ông chủ Ma đợi một chút, để ta dặn người làm. Ta lấy bảng tính ra tính cho ngài.” – Tiểu Lý vội chạy vào trong, hắn hét lớn yêu cầu của Ma Tùng Quân cho cả căn nhà bên trong nghe.
Sau đó hắn lại vác ra một cái bảng tính chạy huỳnh huỵch ra ngoài.
“Ba con gà trống làm sẵn, mỗi con ba đồng bạc. Giá ưu đãi cho ngài ta giảm một nửa, bỏ đi số lẻ. Ba con hết bốn đồng bạc. Đùi heo giá ba đồng bạc một cân, giá xương cục là hai đồng rưỡi, ta tính hai đồng cho chẵn. Còn xương sườn hơi mắc một chút, ba đồng tám đồng một cân, lần đầu mua tiểu Lý lấy ông chủ Ma ba đồng thôi coi như lộc lá. Tổng là năm cân đùi giá mười lăm đồng bạc, năm cân xương cục giá mười đồng bạc, năm cân xương ống giá mười lăm đồng bạc.”
Vừa tính tiểu Lý vừa vuốt bảng tính lên xuống nghe cạch cạch rất vui tai.
“Bò hảo hạng giá tháng này hơi cao. Hai cân gân bò ta lấy ông chủ mười đồng bạc, hai cân nạc ông chủ lấy nạc vai hay nạc lưng?” – tiểu Lý hỏi.
“Nạc vai đi, ta làm bò viên.” – Ma Tùng Quân nói.
“Nạc vai giá ba mươi đồng bạc hai cân. Hết thảy là … chín mươi tư đồng bạc. Có thiếu gia ở đây ta không dám lấy giá này, giảm còn tám mươi đồng bạc cho ông chủ Ma.” – tiểu Lý cười ha hả nói.
Ma Tùng Quân nhìn sang Trịnh Hào, thấy Trịnh Hào gật gật đầu Ma Tùng Quân cũng nhún vai. Thôi thì tên mập kia muốn ăn ngon nên hắn hỗ trợ coi như cũng tốt.
Vả lại Ma Tùng Quân không biết giá của tên Trịnh Hào đưa ra có giống giá bên ngoài hay không. Dù gì một xâu bạc mà Trịnh Hào đưa cho hắn cũng thừa để mua cả đống nguyên liệu này. Trong khi hắn ăn chỉ bốn năm tô.
“À quên mất. Lấy thêm năm mươi cái giò heo nữa. Móng một nửa, khoanh một nửa.” – Ma Tùng Quân chợt nhớ ra nói.
“A … đợi ta một chút.” – tiểu Lý gãi đầu nói.
Hắn quay sang hỏi ý kiến của Trịnh Hào.
Trịnh Hào liền nói: “Mấy cái này để ta thanh toán hết cho. Nhưng tối nay ta dẫn thêm vài cô nương đến quán được không ông chủ Ma?”
“Được, ngươi dẫn cả nhà ngươi đến cũng không vấn đề gì.” -Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
“Thế thì tốt. Hôm sau ông chủ đến mua hàng cứ đến tìm tiểu Lý, nếu hắn dám nâng giá cứ báo ta.” – Trịnh Hào cười ha hả vỗ vai Ma Tùng Quân nói.
“À ngày mai mấy giờ sáng các ngươi mở cửa? Giờ nào mở cửa …”
Ma Tùng Quân nói lại, hắn biết thế giới này không có đồng hồ. Bọn họ phân giờ thế nào hắn cũng chưa biết.
“Đầu giờ Mão chúng ta đã mở lò. Ông chủ Ma giờ đó cứ đến tìm chúng ta. Hay là ngài đặt hàng trước, rồi cho chúng ta địa chỉ, ngày mai chúng ta giao tận nơi cho ông chủ Ma.”
Tiểu Lý nhanh nhạy liền nói.
“Địa chỉ hả … thôi cứ để mai ta đến lấy. Chuẩn bị giống như ngày hôm nay là được.” – Ma Tùng Quân đáp.
“Vậy được, bình thường chúng ta sẽ lấy tiền cọc. Với ông chủ Ma chúng ta sẽ ưu đãi cho ngài.” – Tiểu Lý cười hề hề liếc sang Trịnh Hào nói.
Hắn nịnh Ma Tùng Quân chủ yếu là nịnh Trịnh Hào mà thôi. Cho nên Ma Tùng Quân đi theo cũng chỉ thơm lây.
“Không cần, ta đưa tiền trước cho ngươi. Mai nhớ chuẩn bị sớm cho ta đấy.” – Ma Tùng Quân đưa một xâu tiền cho tiểu Lý.
Tiểu Lý thấy thế liền sáng mắt lên. Trịnh Hào đứng bên cạnh cũng không giành trả nữa, hắn cũng là một thương nhân, không thể nào vì một chút thức ăn ngon mà liên tục trả tiền cho đối phương được.
Đợi tiểu Lý thối lại tiền thừa, Ma Tùng Quân cầm lại một xâu vài chục đồng bạc rời đi. Sau đó bọn họ ghé vựa rau, theo lời nói của Trịnh Hào vựa rau rất phong phú, nhưng trong mắt của Ma Tùng Quân thì thiếu một đống đồ.
Trong vựa rau này không hề có hẹ. Hẹ không có, quế, rau mùi, xà lách đều không có. Cũng may có được củ cải trắng và cà rốt, thay thế thêm mấy loại rau khác cũng được. Giá đỗ có rất ít, nhưng lại có đậu xanh, hắn có thể lấy đậu xanh về trồng để làm giá.
Sau đó lại đến công cuộc kiếm gia vị. Muối mắc một cách khủng khiếp, một cân muối giá tận năm mươi đồng bạc. Mẹ ơi, có cần mắc như thế không? Cũng may vẫn có hạt tiêu và ớt, chanh cũng khá hiếm nhưng lại có hạt giống. Giống như muối, nước mắm cũng cực kì mắc, bất quá nước tương lại rẻ. Ở đây thì không có tương ớt và tương đen.
Thiếu đủ mọi thứ trên đời.
Không sao, nguyên liệu bảo quản hắn vẫn còn nhiều. Nấu cũng được một tháng chứ ít gì. Thùng xe tải của hắn là tạp hóa nên không thiếu mấy thứ đó. Bất quá hắn phải tìm được biển để tự làm mấy thứ này. Điện thoại có kết nối mạng wifi có thểm tìm cách làm sau.
Lúc này vác theo một đống đồ trở về xe của hắn, ngoài Trịnh Hào đi chung còn có tiểu Lý cũng đi theo để xách đồ phụ hắn. Một chuyến đi Ma Tùng Quân mua nhiều hơn dự kiến. Tại vì hắn còn mua thêm vài thứ để nấu cơm cho bữa tối, hắn ăn hủ tiếu bao nhiêu năm, không thể ngày nào cũng ăn được.
Từ xa nhìn thấy cái xe vẫn còn y nguyên, nhưng con Gâu lại sủa lên inh ỏi. Nó không phải sủa người chạm vào xe, mà đi sủa mấy con chó khác ở xung quanh. Như kiểu tranh giành địa bàn, sắp sửa đánh … à cắn nhau đến nơi.
“Gâu, bảo mày đi trông xe sao mày đi gây sự với mấy con chó khác?”
Bị Ma Tùng Quân gọi về, con Gâu lập tức phi tới vẫy đuôi nằm ngửa. Ma Tùng Quân chẳng còn tay đâu mà nựng nó nên đi qua tiện chân đạp đạp lên bụng của nó mấy cái.
“Ông chủ Ma, ngươi đến trấn sao không cho người đi gọi ta?”
Ở đằng sau xe có một giọng nói vang thuộc quen lên. Ma Tùng Quân vòng ra đằng sau để chất đồ lên xe thì bắt gặp Lâm Chấn Hưng đứng đợi sẵn ở đó. Sau lưng hắn có một gã trung niên và mấy tên thuộc hạ lúc sáng. Còn có vài tên lính đứng ở đằng xa nhìn về phía bên này.
“Ta cũng tính tìm ngươi, nhưng ta bận đi mua nguyên liệu để chuẩn bị bán cho buổi tối. Hưng … à Lâm các hạ đến tìm ta sớm như vậy có chuyện gì không?” – Ma Tùng Quân cười nói.
Hắn đặt đồ xuống đất xong mở thùng xe lên, tiểu Lý phụ hắn chất đồ lên xe sau đó khom người rời đi, nơi này toàn tai to mặt lớn hắn không dám ở lại buông lời vuốt mông ngựa một chút nào. Bởi vì lão trung niên đứng bên cạnh Lâm Chấn Hưng kia chính là Tổng Đốc của trấn này.
Vẻ mặt ông ta còn mang theo nét xu nịnh với vị công tử trước mắt, chứng tỏ địa vị công tử đó rất cao. Hắn không dại mà mồm miệng ở đây, có khi mất xác cũng nên.
“Vậy ta có làm phiền ông chủ Ma không? Ta sợ ngươi đến đây bị quan binh làm khó nên mới ghé xem. Vị bên cạnh này là …”
Lâm Chấn Hưng nhìn sang Trịnh Hào hỏi.
“Tại hạ Trịnh Hào, người của thương hội Trịnh gia. Không biết tôn danh vị công tử đây là …?”
Trịnh Hào lúc sáng đi ăn cũng gặp Lâm Chấn Hưng, nhưng không biết thân phận đối phương là ai. Hắn chỉ là tên mập thích ăn uống, cũng không lấy rảnh đi hỏi người mới gặp ngoài đường làm gì. Chả là đã đụng mặt nhau ở đây, đối phương đã hỏi trước nên theo lễ hắn cũng phải đáp lại.
“Tại hạ họ Lâm, cứ gọi ta bằng họ là được.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.
“Lâm công tử. Nhìn cách ăn mặc của công tử chắc hẳn là con nhà thế gia ở kinh thành. Trấn bé nhỏ đây thật vinh hạnh được bàn chân của Lâm công tử đặt đến.” – Trịnh Hào cười nói.