Chương 22: Hắc Y Nương Tử xuất hiện
“Buổi lễ này kéo dài bao lâu?” – Ma Tùng Quân hỏi thực khách kia của mình.
“Thường thì đến rạng sáng sẽ kết thúc. Ngươi cũng may đấy, đến vào ngay dịp này. Có thể sẽ gặp được sứ giả của Nữ Thần phép thuật.”
Nghe thực khách nói thế Ma Tùng Quân thở dài một tiếng. Con bà nó, hắn hiểu vì sao cái nhiệm vụ này cấp độ tím rồi.
“Phiền Bỏ Mẹ lăn ra đây cho tao hỏi chút.”
[Đinh!]
[Vì đang ở trong môi trường đặc biệt nên các thiết bị điện tử đã bị nhiễu sóng. AI Phiền Bỏ Mẹ không thể trả lời chủ thiết bị. Thiết bị đang ở chế độ Offline. Vì nhận thấy vài sự cố bất cập của thế giới này nên hệ thống đang tự động nâng cấp trước khi bị mất tín hiệu hoàn toàn. Phiền Bỏ Mẹ cũng đang trong quá trình nâng cấp.]
[Thời gian nâng cấp dự tính là 12 giờ. Đến khi có kết nối với máy chủ, Phiền Bỏ Mẹ sẽ trở lại với bản nâng cấp mới.]
[Đây là hệ thống trả lời tự động. Không phải là AI.]
[Tút tút …]
“Cái …”
Ma Tùng Quân xúc động muốn chửi thề. Trong trường hợp đặc biệt bị nhiễu sóng là sao?
Có lẽ Ma Tùng Quân không biết, thứ năng lượng hắn đang cảm nhận được từ các viên đá ma thuật chính là nguyên nhân khiến cho hệ thống bị mất kết nối. Phiền Bỏ Mẹ vì thế đã vào chế độ Offline.
“Rồi cái nhiệm vụ này tao hoàn thành bằng răng à?”
Rất muốn chửi con Phiền Bỏ Mẹ kia, nhưng Ma Tùng Quân chỉ có thể gào thét trong lòng. Hắn kìm chế cơn tức giận của mình lại và mở bảng thông tin nhiệm vụ lên. Ở đây không hề ghi thời gian hoàn thành nhiệm vụ là khi nào. Hắn có thể đợi đến mai để bán lại cũng được, nhưng mà cái nồi nước lèo này của hắn chẳng lẽ phải đổ đi hết sao?
Thôi bán đến đâu hay đến đó, còn thừa bao nhiêu thì để tủ lạnh ăn dần. Có con Meo và con Gâu, hai đứa này chẳng chê món gì hắn đưa cả, còn có Lưu béo sức ăn cũng không tồi. Không sao, viêm màng túi một chút thôi.
Tự động viên bản thân, Ma Tùng Quân nuốt nước mắt vào tim nhìn vài thực khách đang ăn. Lúc này cũng có rất nhiều người đi đến đặt đá ma thuật lên những biểu đồ hình tròn quanh lửa trại kia. Trong số đó có lác đác vài người đi đến chỉ để xem buổi lễ liền bị mùi hương hủ tiếu kéo đến.
Mở hàng Ma Tùng Quân bán được gần hai mươi tô, cách con số một trăm còn khá xa. Điều khiến Ma Tùng Quân khá là ngạc nhiên ở đây chính là những người ở làng này họ chỉ gọi ăn đúng một lần và không hề gọi thêm.
Có lẽ hắn đến quá trễ, nhiều người đã ăn no rồi chăng.
“Haizzz …”
Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngồi bắt ghế hút thuốc, sẵn tiện chứng kiến nghi lễ triệu hồi sứ giả của Nữ Thần kia. Không biết sứ giả của Nữ Thần trông tròn vuông như thế nào. Chẳng lẽ có thể xuất hiện bằng cách triệu hồi gì đó sao? Nghe trông giống như game triệu hồi thú cưng thế không biết.
“Chủ quán chủ quán. Cho ta một tô hủ tiếu mì khô đi. Thứ này nghe lạ quá, ăn như thế nào vậy?”
Lúc này có vài vị khách dẫn theo gia đình đến gọi món. Bọn họ là người đến đây xem náo nhiệt nên không tham gia buổi tế lễ. Nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Từ xa Ma Tùng Quân thấy được gã cao gầy dẫn theo hai con nhỏ chừng bảy tuổi, cả hai đứa đều là trai. Hắn đi ngang qua Ma Tùng Quân liền kêu các con của hắn vẫy tay chào.
“Nếu con của ta được ưu tiên thức tỉnh sớm, ta sẽ dẫn cả nhà ra ăn.” – Gã cao gầy nói.
Sau lưng hắn còn có bốn năm người nữa, có già có trẻ, còn có một người phụ nữ tuổi tầm như hắn. Chắc là một nhà ông bà, đến vợ con đầy đủ để tham gia buổi tế lễ này.
Ma Tùng Quân cười chào lại một tiếng: “Nhanh nhanh đến ăn nha. Ta sợ ế đây này ha ha.”
“Được được. Còn không kịp thì ngày mai ngươi nhớ trồng hoa giúp ta.” – Gã cao gầy nói. Hắn cũng không nói là trồng ở đâu, Ma Tùng Quân cũng không hỏi.
Sau đó lại có thêm vài khách nữa đến, nên rất nhanh Ma Tùng Quân lại tất bật với công việc bán hủ tiếu. Dân số làng này chừng gần hai ngàn người, nhưng chỉ cần một trăm người ghé ăn quán hắn là đạt chỉ tiêu.
Lưu béo lết cái thân mập mạp của hắn đi dọn bàn, hôm nay hắn cứ thấy cơ thể mệt mệt làm sao đó. Cho nên gần 9 giờ tối hắn than:
“Huynh, không phải đệ lười đâu. Nhưng đệ có cảm giác mệt người lắm, chân tay bủn rủn hết cả rồi …”
Vừa nói xong gương mặt của Lưu béo tái xanh lại. Ma Tùng Quân không cho rằng Lưu béo lười, bởi thằng này bình thường rất sung sức.
“Chắc đệ trúng gió rồi, vào xe nghỉ ngơi trước đi. Tối ta ngủ tạm trên ghế lái cũng được.” – Ma Tùng Quân vỗ vai kêu Lưu béo đi ngủ trước.
Bình thường hắn vẫn làm mọi chuyện một mình, có Lưu béo hay thiếu đi Lưu béo cũng không sao cả.
Thấy Lưu béo đi ngủ, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng. Bây giờ khách đã vơi rồi, không có thêm người nào đến ăn. Hắn bán tổng cộng được năm mươi hai tô. Đạt nửa chỉ tiêu đề ra rồi. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày bán ế như vậy. Luôn tự tin về tài nấu ăn của mình, cuối cùng đến đây bị tát đau thật.
Chỉ có vài người khen hắn nấu ngon, còn những người khác ăn xong cũng không cho bình luận gì thêm.
Đột nhiên Ma Tùng Quân cảm thấy lạnh tóc gáy. Đèn lồng quanh làng tất cả đều vụt tắt. Cả ngọn lửa trại ở chính giữa cũng tắt mất. Thứ ánh sáng còn sót lại cuối cùng chính là ánh đèn trắng hiu hắt từ xe hủ tiếu của hắn.
“Sứ giả hiện thân rồi, sứ giả hiện thân rồi.”
Lúc này hàng loạt âm thanh phấn khởi cất lên. Ngay sau đó toàn bộ đèn lồng được sáng trở lại. Là được sáng mới đúng, không phải có người thắp sáng nó lên.
Cảnh tượng quỷ dị đó khiến cho Ma Tùng Quân rợn hết cả tóc gáy, còn chưa kể đến dân làng liên tục lẩm nhẩm mấy câu khấn gì đó cùng nhau khiến cho Ma Tùng Quân càng cảm thấy sợ hãi hơn. Con mẹ nó chứ, không phải là triệu hồi ra ma quỷ gì đó chứ?
“Phừng ~~!!!”
“Thình thịch …”
Ngọn lửa trại giữa sân bỗng rực cháy lên, khiến cho con tim bé bỏng của Ma Tùng Quân đập lên liên hồi. Mấy vòng tròn mà dân làng vẽ lúc trước ở dưới đất bây giờ đang từ từ dâng lên khỏi mặt đất với tông màu đen. Cảm giác ánh sáng màu đen đang phát ra khiến Ma Tùng Quân không thể nào bình tĩnh được.
Màu đen làm sao có thể phát sáng? Làm sao có hiện tượng vô lý như thế được? Không … không phải là nó đang phát sáng mà nó đang nuốt chửng ánh sáng mới đúng. Trong số mười loại đá ma thuật ở dưới, Ma Tùng Quân thấy rõ ràng chỉ có loại đá màu đen kia là trôi lơ lửng lên trên không trung.
Thôi được rồi, phải bình tĩnh thôi. Đối với hắn nó khá là ghê rợn, nhưng đây có lẽ chỉ là nghi thức bình thường thôi.
“Sứ giả của bóng tối … là Hắc Y Nương Tử? Tại sao … tại sao lại là ngài ấy?”
Người làm lễ thốt lên thất thanh.
“Bởi vì các ngươi triệu hồi ta.”
Đúng lúc đó hàng chục vòng tròn ma thuật màu đen phóng thẳng lên trời, tạo ra vô số làn sương đen hư ảo. Sau đó làn sương đen đập xuống dưới mặt đất, một giọng thanh tú cất lên khiến toàn bộ ngôi làng nín thinh.
“Hả?” – Ma Tùng Quân hả lên một tiếng.
Bởi khi làn sương đen tan đi, hắn thấy được dung mạo của người phát ra âm thanh kia. Con mẹ nó, làm hắn sợ thót tim nãy giờ. Cứ tưởng là ma quỷ phương nào, đây rõ ràng là con nhỏ thần tài ăn không của hắn cả chục tô hủ tiếu đây mà.
Nhìn bộ dạng hồng hào nảy nở thế kia chắc đã khỏi hẳn rồi. Nhưng mà sao nhanh thế? Hắn nhớ rõ ràng vai cô ta có một vết cắt rất sâu trên vai, bây giờ vai đã lành hẳn, không có một cái sẹo nào để lại.
“Sứ giả đại nhân … vì sao ngài lại đến đây?”
Một dân làng quỳ xuống hỏi.
Chỉ thấy nàng ta liếc xuống dân làng đó, rồi lại nhìn sang phía Ma Tùng Quân mang theo chút ngạc nhiên.
“Ngươi cũng bán hủ tiếu cho cả những người này?”
“Làm sao? Cô là sứ giả gì đó của mấy người này ư? Có đi bịp người ta kiếm tiền không thế. Đừng làm cái trò thương thiên hại lý như thế. Làm người phải làm ăn chân chính đi chứ?” – Ma Tùng Quân nói vọng lại.
“Tên khốn nhà ngươi nói nhảm cái gì đó hả? Là do lũ này triệu hồi ta nên ta mới phải đến. ch.ết tiệt, ta lo xong việc ở đây ta tính sổ với ngươi sau.”
Cô nàng áo đen chửi thề một tiếng khiến cho toàn bộ dân làng đang tham gia tế lễ đều phải giật mình. Bọn họ chưa bao giờ thấy sứ giả mình triệu hồi lại có tính cách đặc biệt như thế này. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái ông chủ quán hủ tiếu kia làm sao có thể quen biết được sứ giả của Nữ Thần?
“Các ngươi không biết tình trạng của mình hay sao?” – Cô gái áo đen hỏi dân làng xung quanh.
“Bẩm sứ giả đại nhân, chúng ta chỉ đang triệu hồi các sứ giả để ban sức mạnh thức tỉnh cho các đứa trẻ. Vì sao các sứ giả khác không đến … ngài là sứ giả của hắc ám … chẳng lẽ trong số những đứa trẻ này có đứa nào thức tỉnh sức mạnh hắc ám ư?”
Người đang hỏi cô nàng áo đen kia chính là lão Yên trưởng làng. Lão phụ trách giám sát, đến bây giờ mới hoàn hồn lại để hỏi.
“Ngươi mới là kẻ phải biết các ngươi đang làm gì. Chấp niệm của các ngươi chưa được giải quyết đúng không? Nhất là ngươi, là do chấp niệm của ngươi mới khiến cả làng này như thế.” – Cô nàng áo đen chỉ thẳng vào mặt lão Yên quát.