Chương 83: Làm giáo sư?
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả có rất nhiều chi nhánh. Hiệp hội này tuy không nằm dưới quyền quản lý của đế quốc, nhưng cũng không tránh được có liên quan đến đế quốc. Bởi năm xưa, người bạn thân nhất của vị hoàng đế kia, chính là người lập ra Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả có chi nhánh khắp toàn đế quốc, trụ sở chính tất nhiên nằm ở đế đô. Nghe nói người đứng đầu Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả hiện tại là một Ma Pháp Sư cấp Thánh. Cả đế quốc chỉ có ba Ma Pháp Sư cấp Thánh, trong đó Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả có một người. Đế quốc có một người, và người còn lại hiện không rõ tung tích.
Mấy chuyện kể trên, Ma Tùng Quân không quan tâm cho lắm. Bởi hiện tại cái hắn cần làm chính là làm bài trắc nghiệm để trở thành Mạo Hiểm Giả.
Hắn không hề biết chuyện phải làm trắc nhiệm, cho đến khi còn một bước nữa là bước vào căn phòng này, Huỳnh Đức mới nói cho hắn biết. Già rồi còn bắt làm kiểm tra... nhưng hắn có hiểu cái mẹ gì về thế giới này đâu?
“Động vật sở hữu ma lực gọi là gì?”
“A. Quái vật – B. Ma vật – C. Yêu vật – D. Ma thú.”
“Là gì... Phiền Bỏ Mẹ, mày đâu rồi.”
Ma Tùng Quân gào lên trong đầu. Mỗi người ngồi một phòng khác nhau để làm bài kiểm tra. Ma Tùng Quân không hề biết có chuyện quái quỷ này. Hắn căn bản đến thế giới này trên dưới một tháng, làm thế chó nào hắn có thể làm trắc nghiệm được?
Câu hỏi đầu tiên, hắn nhìn còn không biết câu trả lời. Còn ở dưới có một đống câu hỏi liên quan đến đế quốc, rồi đến cả những câu trách nhiệm của Mạo Hiểm Giả là gì. Đến cả những câu như ngoài loài người ra có bao nhiêu giống loài có trí tuệ cao.
“Phiền Bỏ Mẹ, mày bơ tao đúng không?” – Ma Tùng Quân tức giận muốn đập bàn nhưng hắn không dám.
Trước mặt hắn là một ông lão giám thị, tóc đã bạc, mắt thì lờ mờ híp lại với nhau. Cho dù ông già này mắt tinh, tóc xanh thì cũng vô dụng. Căn bản Ma Tùng Quân chẳng biết cái mẹ gì để phao bài.
[Xin lỗi túc chủ. Phiền Bỏ Mẹ không thể hỗ trợ túc chủ gian lận trong việc kiểm tr.a kiến thức.]
“Không biết thì nói bà nó không biết đi. Tao vừa đến thế giới này được bao lâu? Kiến thức cái con khỉ.”
Ma Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, hắn lấy từ trong kho đồ ra một con xúc xắc mini to bằng đầu ngón út. Cục xúc xắc này là bên trong cái bật lửa của hắn, do nó hết ga nên hắn lấy xúc xắc ra để chơi. Giờ chơi trò đổ xúc xắc, từ một đến bốn, tương đương A B C D. Ra năm hoặc sáu thì bỏ.
Cứ thế Ma Tùng Quân khoanh lụi đến mấy trăm câu, có vài câu liên quan đến kinh nghiệm đi rừng, Ma Tùng Quân biết được một chút, nhưng hắn vẫn đổ xúc xắc. Kết quả xúc xắc cho ra tỷ lệ đúng khá cao.
Mấy tờ kiểm tr.a này có đến 500 câu hỏi. Đa phần là các câu hỏi ngắn. Làm được một nửa, Ma Tùng Quân chán nản, thôi hay là khoanh tất câu A?
Nhưng khi đến câu thứ 251, Ma Tùng Quân lại trợn mắt lên nhìn đề bài.
“Đùa à? Có phải đây là bài kiểm tr.a dành cho học sinh tiểu học không?”
100+ =?
A. 110 – B. 101 – C. 111 – D. 99
Đấy, ở trên chính là câu hỏi. Ma Tùng Quân chẳng ngần ngại chọn ngay câu B. Từ câu đó trở đi, những câu phía dưới hầu như là bài tập toán dành cho học sinh cấp 1.
Cái này có nhắm mắt khoanh bừa Ma Tùng Quân cũng có thể chọn đúng được. Đùa cái gì chứ? Ông đây chí ít cũng từng tốt nghiệp đại học, dù đã qua bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ toán cấp 1 làm không được?
Nửa ngày sau, Ma Tùng Quân cuối cùng cũng nộp được bài với cảm giác thành tựu. Chí ít hắn không khoanh lụi hết toàn bộ bài kiểm tra, hắn cũng làm được một nửa, một nửa khoanh lụi chứ bộ?
“Ừm ừm... kiến thức sống hơi tệ. Nhưng mà... cái gì đây? Ngươi có gian lận không? Không thể nào, toán học khó thế này làm sao ngươi có thể làm đúng được nhiều như vậy?”
Lão già trước mắt vừa chấm điểm vừa ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân. Càng ngày mắt lão càng trợn to hơn, nhìn Ma Tùng Quân như nhìn thấy quái vật.
“Gì? Ý lão nói là có vài câu ta làm sai ư? Ta làm sai toán cấp 1?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên quát lại lão.
“Quả thực có ba bốn câu sai. Nhưng ngươi biết như vậy là khủng khiếp lắm không? Ngươi có thể làm đúng gần như toàn bộ câu hỏi toán học.”
Dứt lời cơ thể ốm yếu của lão già đột nhiên phồng to lên, áo trên người vì không chịu nổi liền nát ra thành từng mảnh. Cơ bắp cuồn cuộn, cục cục của một lão già tóc bạc đập vào mắt Ma Tùng Quân, khiến cho hắn đứng hình mất năm giây.
Thế giới này chắc chắn là có vấn đề, ma thuật không phải là vấn đề của thế giới này, mà con người mới là cái thứ có vấn đề ở đây.
Hắn nhớ rõ rằng, trước khi vào phòng kiểm tra. Huỳnh Đức nói với hắn: ‘Một nửa câu hỏi đầu rất dễ, với kiến thức của Ma huynh, chắc chắn sẽ làm đúng hết. Nửa câu sau cực kì khó, nên bỏ cũng không sao. Chi nhánh ở đây lấy điểm rất thấp, chỉ cần đúng ba phần là có thể thông qua.’
Vâng, kết quả nửa số câu hỏi đầu tiên Ma Tùng Quân khoanh lụi, còn những câu Huỳnh Đức cho là khó thì với Ma Tùng Quân nó chẳng khác gì cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết làm cả. Có ngu mới không làm được mấy câu đó.
Bất quá hắn đã xong phần trắc nghiệm, lão già trước mắt bỗng trở nên đô con. Chấm điểm bằng tất cả sự nhiệt huyết tuổi già của mình.
“Kịch!” – Lão già đặt cây bút lông xuống, ngẩng đầu lên nhìn Ma Tùng Quân, ánh mắt chưa đầy sự nghiêm túc và nói:
“Chàng trai trẻ, ngươi có muốn trở thành giáo sư của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả không?”
“Trẻ so với ông thôi. Còn toán cấp 1 thì giáo sư cái khỉ gì? Chấm xong chưa, ta có đủ tiêu chuẩn không?”
Ma Tùng Quân cảm thấy lão già trước mặt nhìn hắn với ánh mắt thèm muốn, khiến Ma Tùng Quân nổi hết cả da gà. Hắn cần phải tránh lão già này càng xa càng tốt.
“Thật sự không muốn sao? Ta biết ngươi là bạn của Long đoàn trưởng, nhưng tiền lương của giáo sư toán học rất cao. Ngươi nên cân nhắc lại đi.”
Cơ thể lão già dần thu nhỏ lại, lão vuốt chùm râu dưới cằm, bình tĩnh nói.
Tất nhiên nhận lại sự lôi kéo của lão ta là những cái lắc đầu mãnh liệu đến từ vị trí Ma Tùng Quân. Giáo sư cái gì, hắn chỉ là một tên bán hủ tiếu thôi. Hơi đâu mà đi quản mấy đứa con nít học toán? Cứ nhìn Yên Nhược Đan là thấy, cỡ một lớp mà có mười mấy đứa như nó thôi là cái đầu của Ma Tùng Quân đủ nổ tung rồi.
“Vậy bài kiểm tr.a này ta có thông qua không?” – Ma Tùng Quân hỏi lão già giám thị.
“Thông qua, tất nhiên là thông qua. Để ta đóng mộc cho ngươi, ngươi ra ngoài trước đi. Nghỉ ngơi một tiếng chuẩn bị cho bài kiểm tr.a thực hành.”. Truyện Kiếm Hiệp
Lão giám thị thở dài một tiếng nói, nhưng trong ánh mắt lờ mờ của lão ta dường như không muốn bỏ cuộc.
Ma Tùng Quân không hiểu lão già này có ý đồ gì, là đang châm chọc hắn hay làm sao? Bất quá thông qua rồi thì tốt.
Hắn ra ngoài thấy Huyết Phong và Lưu Béo đã đứng đợi sẵn. Mặt mũi hai đứa này khá là hớn hở, chắc là làm tốt đây.
“Quân ca, kết quả thế nào? Có đủ điểm đậu không?” – Huyết Phong chạy lại hỏi nhỏ Ma Tùng Quân.
Chỉ thấy Ma Tùng Quân không trả lời, thế là Lưu Béo ở bên cạnh liền thì thào vào tai:
“Ca yên tâm, Long huynh đã lo hết cho chúng ta rồi. Có làm không được vẫn có thể chấm qua. Nhờ công của đệ hết đấy, đệ hứa sẽ giảm giá một phần trăm cho huynh ấy, hắc hắc.”
Nghe điệu cười đê tiện của Lưu Béo, Ma Tùng Quân chỉ muốn đấm cho nó một phát.
“Này, Nhược Đan có thể suy nghĩ lại không? Lương làm giáo sư ở chỗ chúng ta rất cao, chắc chắn sẽ được cử đến đế đô. Tương lai tiền đồ vô số, vì sao lại từ chối chứ?”
“Thúc thúc, thúc thúc đâu rồi. Có người làm phiền Đan Đan nè.”
Bỗng cánh cửa một căn phòng gần đó mở ra, Ma Tùng Quân liền thấy Yên Nhược Đan ôm theo cây kẹo ʍút̼, vừa chạy vừa la làng. Sau lưng con bé là một cô nàng đeo kính, có thân hình bốc lửa, giống hệt như hình tượng cô giáo tuổi teen trong mấy bộ phim không đứng đắn mà Ma Tùng Quân coi hồi còn là sinh viên.
Yên Nhược Đan nhìn qua nhìn lại, thấy Ma Tùng Quân đứng đó liền chạy đến ôm chân, núp sau lưng hắn. Ánh mắt mang theo phòng bị nhìn chằm chằm nữ tử đeo kính kia.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại bắt nạt một đứa nhỏ?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nhìn cô nàng đeo kính trước mắt nói.
“A... không có. Ngươi có phải là ông chủ bán hủ tiếu đúng không? Ta không có bắt nạt con bé. Ta chỉ muốn con bé đến đế đô làm giáo sư cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.”
Bị Ma Tùng Quân hỏi, cô nàng đeo kính khựng lại cúi đầu xin lỗi nói.
“Cái gì mà giáo sư? Ngươi có biết nó mấy tuổi không? Mới vừa đủ tuổi vào lớp một đấy, giáo sư cái khỉ gì? Muốn bắt cóc con nít đúng không?”
Nói rồi Ma Tùng Quân làm động tác phòng hờ, chắn trước mặt Yên Nhược Đan. Bấy giờ hắn không hề hay biết Yên Nhược Đan lè lưỡi lêu lêu cô nàng đeo kính kia.
“Cái này quá vô lý rồi. Rõ ràng là ban nãy Nhược Đan nói sẽ đồng ý nếu ta mua kẹo cho nó. Bây giờ lại lật lọng là sao?” – Cô nàng đeo kính chỉ vào cây kẹo ʍút̼ trên tay Yên Nhược Đan, bức xúc mà nói.
“Bao nhiêu tiền cây kẹo, ta trả cho. Đừng có lấy kẹo dụ trẻ nhỏ như vậy, không hay đâu.”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa móc tiền ra định trả thì sau lưng lại vang lên tiếng kêu réo.
“Tiểu mỹ nữ, đừng đi. Làm giáo sư có rất nhiều phúc lợi, không ai dám ăn hϊế͙p͙ ngươi đâu. Ngươi có thể trở thành đại mỹ nữ, chà đạp lên thân xác những tên nam nhân không đứng đắn. Đứng lại... ơ kìa.”
Bỗng chân còn lại của Ma Tùng Quân bị một thân hình bé nhỏ khác ôm lấy. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra Yên Nhược Tuyết cũng ôm chặt lấy chân của hắn, trên miệng cũng ngậm một cây kẹo ʍút̼, mắt thì nhắm tịt lại, cái gì cũng không nói.
Còn người đuổi theo con bé cũng là một nữ tử có thân hình đẫy đà, chỉ là trên đầu có đội một cái nón lớn, gương mặt mang theo nét của phụ nữ trưởng thành đầy mặn mà.