Chương 14: Cái bẫy trong buổi tập trận
Sau khi được khen ngợi rầm rộ, Long Dực trở thành cái tên nổi bật nhất Trận Pháp Đường. Nhưng chính vì thế, hắn cũng nhanh chóng bị đẩy vào tầm ngắm.
Ngày hôm ấy, Trận Pháp Đường tổ chức một buổi tập trận chung. Các đệ tử sẽ chia nhóm, cùng nhau dựng nên một Phòng Ngự Trận, để kiểm tr.a khả năng phối hợp.
Trưởng lão đạo bào trắng quét mắt qua một lượt, nói nghiêm giọng:
“Phòng Ngự Trận lần này là sơ cấp, nhưng đòi hỏi sự ăn khớp tuyệt đối. Nếu ai làm sai, toàn bộ trận pháp sẽ nổ tung.”
Nghe xong, nhiều ánh mắt lập tức liếc về phía Long Dực.
Tên thanh niên áo xanh hôm trước – Trác Minh – bước ra, cười lạnh:
“Trưởng lão, xin cho Long Dực chung nhóm với bọn ta. Ta muốn tận mắt thấy hắn phát huy tài nghệ.”
Trưởng lão gật đầu:
“Được. Long Dực, ngươi vào nhóm đó đi.”
Long Dực trong lòng thầm kêu khổ. Chắc chắn bọn chúng định giở trò…
Buổi luyện tập bắt đầu. Mỗi người phụ trách một phần ký hiệu. Trác Minh cố tình phân cho Long Dực một đoạn vô cùng phức tạp – nếu làm sai chỉ một nét, toàn bộ trận sẽ sụp đổ.
“Long sư đệ, phần này giao cho ngươi. Ta tin ngươi không khiến bọn ta thất vọng.”
Giọng hắn đầy vẻ châm chọc.
Long Dực cầm lấy bút trận, mồ hôi rịn ra. Thôi tiêu rồi… hệ thống, ngươi còn đó chứ?
【Kích hoạt hỗ trợ: Tự động hiệu chỉnh ký hiệu.】
Trong mắt Long Dực, từng đường nét phức tạp bỗng hiện ra ánh sáng mờ, chỉ rõ vị trí cần vẽ. Hắn làm theo, từng nét từng nét, chẳng sai một ly.
Khi nét cuối cùng khép lại, toàn bộ Phòng Ngự Trận sáng rực, hiện thành một lồng sáng bảo hộ chắc chắn.
Ầm! Một luồng khí thử nghiệm đánh vào, lồng sáng vững vàng không động đậy.
Đệ tử xung quanh ngơ ngác:
“Thành công rồi!”
“Không ngờ Long Dực lại làm được!”
Trác Minh cứng họng, mặt đỏ bừng. Rõ ràng hắn đã gài bẫy, nhưng Long Dực chẳng những không mắc sai, mà còn khiến trận pháp vững chắc hơn dự tính.
Trưởng lão ánh mắt sáng rực, khen lớn:
“Rất tốt! Tư chất này, không chỉ là thiên phú, mà còn có thể trở thành trụ cột Trận Pháp Đường trong tương lai.”
Tiếng xì xào lan khắp nơi, có người hâm mộ, có người ghen tỵ. Long Dực chỉ biết cười gượng, trong lòng than thở:
Các ngươi đừng đẩy ta lên nữa… ta chỉ muốn sống yên thôi…
Nhưng hắn đâu ngờ, chính từ khoảnh khắc ấy, Trác Minh đã âm thầm nảy sinh sát ý.