Quyển 2 - Chương 4: Kiếp thứ hai 31-40
31. “Minh Tri…” (?!) Thái tử bỗng nhiên nâng tôi dậy, cất tiếng gọi. Âm thanh ấy nghe vừa như mừng rỡ lại vừa như thống khổ, vừa như mong chờ lại vừa như sợ hãi. Tim tôi khẽ run lên, đến động đậy cũng không dám động.
32. Mẹ ơi! Thứ tâm cơ boy này lần trước giả bệnh thì thôi, lần này lại còn giả điên, không biết chính cung nương nương liệu có từ trang viên chạy về làm thịt tôi không nữa?!
33. “Minh Tri, ngươi không nhớ ta sao?” Thái tử vẫn làm ra bộ khắc khoải ân cần mà hỏi. Tôi đương nhiên nhớ hắn, bản triều thái tử, CEO tương lai, đầu sỏ gây tội khiến tôi mấy hôm trước bị giáo huấn suốt một canh giờ. Nhưng hiện tại hắn tỏ vẻ một dạ chân tình, tôi cũng không thể quá lạnh nhạt, đành tỏ ra ngượng nghịu đáp rằng: “Quân An đương nhiên nhớ điện hạ. Kì thực lần trước nhìn thấy thái tử, ta đã có cảm giác như từng gặp ở đâu, khi không mà cảm thấy thân thuộc như chỗ quen biết cũ… Nhưng mà điện hạ đến tên của Quân An cũng nhớ nhầm.”
Chỗ này Sở Duệ Uyên gọi tên tự kiếp trước là Mính Chi, nhưng Quân An không biết nên nghe nhầm. Mính Chi là cách đặt tên văn vẻ theo điển cố, không phải một từ phổ biến trong tiếng Hán.
34. Thái tử sững sờ nhìn tôi một lúc lâu, bất chợt kéo tôi vào lòng ôm thật chặt, miệng khe khẽ nhủ: “Không nhớ thì thôi, thì thôi.” Tôi bị một tiểu mĩ nhân tâm cơ boy mắc bệnh thần kinh như thế ôm vào lòng, trong lòng vừa xao động vừa hoảng hốt. May sao, hắn ôm tôi không bao lâu thì buông ra, gọi thái giám cung nữ trở vào, cùng tôi đi gặp thái tử thái phó lên lớp hôm nay.
35. Vốn dĩ, theo ý của hoàng đế bệ hạ, khi thái tử học bài, tôi phải phụ trách việc ăn ăn uống uống nghịch nghịch phá phá ngay bên cạnh; tuy nhiên xét đến chuyện vừa bị hoàng hậu nương nương cảnh cáo qua, tôi không dám tùy ý thể hiện. Vì thế, thái tử thì nghe thái phó giảng bài, tôi thì ngồi đần mặt bên cạnh rất chi là yên tĩnh. Kết quả, lúc nghỉ giữa giờ, thái tử lại bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho tôi 5 phần điểm tâm. Tôi nhìn vào, tất cả đều là món tôi thích ăn, không khỏi âm thầm than khổ. Tên này chỉ trong 3 ngày đã điều tr.a được rõ ràng sở thích của tôi, hắn tâm cơ thủ đoạn đến như vậy, sau này muốn chỉnh tôi tất nhiên là dễ như trở bàn tay, khiến tôi có khổ mà không thể nói.
36. Tôi ở trong cung khó khăn lắm mới chờ được giờ học kết thúc, lập tức kiếm cớ chuồn ra khỏi cung. Chờ về đến phủ thừa tướng, chị dâu tương lai quả nhiên đã lại đến nhà tôi buôn chuyện với mẹ nhân thể đợi anh tôi tan sở về, tôi bèn bị chị ấy tr.a hỏi hết một lượt những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay.
37. “Quả nhiên là cái đồ âm hồn bất tán.” – Nghe tôi nói xong, chị dâu trầm mặc một hồi rồi khe khẽ đưa ra kết luận.
38. Tôi sâu sắc đồng tình. Tiếc rằng, tuy thái tử có nhan sắc level Nhiếp Tiểu Thiến, nhưng tôi lại không nghĩ mình có mệnh làm Ninh Thái Thần. (*)
(*) Hai nhân vật trong Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, phần Thiến nữ u hồn. Thư sinh Ninh Thái Thần giúp đỡ và phát sinh tình cảm với ma nữ Nhiếp Tiểu Thiến.
39. Trong nửa năm sau đó, trừ ngày hưu mộc và những lúc thái tử đi trang viên thăm mẫu hậu, tôi và hắn cơ hồ mỗi ngày đều ở bên nhau. Hắn ngày ngày trưng bộ dạng bạn bè thân thiết chí giao, đi học tan học đều dính lấy tôi, tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, vừa thưởng thức, vừa sợ hãi. Cũng may, quãng thời gian này xem như không có chuyện gì xảy ra, tôi nhìn thấy Sở Duệ Uyên cũng không còn phát hoảng như hồi đầu nữa.
40. Ờm, thái tử tên là Sở Duệ Uyên, coi như giờ tôi đã biết rồi. Lần sau chị dâu hỏi, tôi chắc chắn sẽ trả lời được, không để chị ấy nhìn tôi như thằng ngu nữa.