Chương 22: Di Tích
Tiêu Ngọc Sương một mặt mộng bức khi hắn dùng trò bỉ ổi đó để hạ cả ba người kia, nàng cũng không ngờ hắn lại có thể vượt cấp đánh bại Hóa Thần Trung Kỳ chỉ bằng một chiêu mặc dù chiêu đó bẩn bựa quá. Nàng cũng không thể phủ phận vũ kỹ ban nãy của hắn vô cùng lợi hại.
Xử lí xong ba tên kia, hiện tại hai người lại tiếp tục tìm kiếm di tích để lại ba tên kia đầu đang cắm dưới đất ƈúƈ ɦσα liên tục phun huyết làm ai đi qua nhìn vào cũng phải cảm thấy rùng mình vì độ thốn. Đi một hồi kiếm mãi không thấy và cũng không có động tĩnh gì của di tích, hắn nghĩ
Thiên Long: Không lẽ chỉ là tin đồn, thực sự không có di tích nào.
Bỗng tự dưng có một điều gì đó như lôi kéo bản thân hắn, hắn lúc này trở nên vô hồn cơ thể tự đi về một phía nào đó. Tiêu Ngọc Sương thấy thế liền hỏi hắn đi đâu mà hắn vẫn chỉ liên tục đảo bước đi về một phía, nàng thấy dù gọi thế nào hắn cũng không trả lời thế là nàng nắm chặt nắm đấm quyết định chạy theo hắn.
Hai người một trai một gái cứ thế đi mãi về một phía, càng đi xa thì số lượng người tìm kiếm xung quanh càng ít đi cho tới khi xung quanh không còn một ai nữa và hai người họ đã tới trước một con thác khổng lồ. Lúc này họ đang trên đỉnh của con thác, Tiêu Ngọc Sương sững sờ không ngờ nơi này còn có một con thác lớn như vây. Nàng quay ra giật mình khi thấy tên đần kia đi tới sát mép của con thác như định nhảy từ trên xuống, nàng phi thẳng ra để kéo hắn và đột nhiên lúc này hắn tỉnh lại quan sát xung quanh thấy nàng đang lôi kéo mình thì hắn nói
Thiên Long: Cô làm gì vậy sao níu kéo ta dữ vậy, bộ cô kết ta rồi à hì hì
Tiêu Ngọc Sương phồng má tức giận mắng hắn: Không phải tại ngươi tự dưng liền một mạch đi thẳng tới nơi này sao, ta gọi như nào ngươi cũng không trả lời nên cắn răng mà đi theo ngươi. Ban nãy ngươi còn như định nhảy thẳng xuống con thác nên ta mới lao tới kéo ngươi lại, tỉnh dậy câu đầu tiên đã chọc ghẹo ta rồi.
Thiên Long gãi đầu xấu hổ nói: Ồ lỗi ta lỗi ta hì hì.
Tiêu Ngọc Sương: Vậy rốt cuộc tại sao ngươi lại đi tới đây? Mà lúc đi ta gọi mãi ngươi không trả lời?
Thiên Long lúc này mới chợt nhớ ra gì thì trả lời nàng: Ta cũng không biết nữa, tự dưng ta cảm thấy có một điều gì đó lôi kéo bản thân ta về hướng này rồi lúc đó hai mắt ta tối sầm lại cơ thể tự động đi về hướng này. Lúc cô kéo ta thì ta mới tỉnh dậy được.
Tiêu Ngọc Sương: Có chuyện như vậy ư?
Thiên Long: Đúng vậy! Mặc dù ta còn chả biết thứ gì đã lôi kéo bản thân và khiến ta rơi vào trạng thái đó.
Tiêu Ngọc Sương cũng chỉ biết im lặng vì nàng có lên tiếng cũng chả giải thích được việc này, lúc này hắn lại lên tiếng khiến nàng hơi giật mình
Thiên Long: Có lẽ ta nghĩ đó là di tích cũng nên
Tiêu Ngọc Sương: Hả? Ngươi chắc chứ?
Thiên Long: Ta cũng không rõ, nhưng không hiểu sao ta lại có cảm giác như vậy. Và cái cảm giác đó dẫn ra xuống dưới này
Hắn chỉ vào phía dưới con thác nói làm Tiêu Ngọc Sương giật minh: Ý ngươi là nó ở dưới thác nước này á.
Thiên Long: Đúng vậy, ta quyết định rồi ta sẽ phải xuống đó xem thứ gì đã lôi kéo ta. Cô có thể đi với ta hoặc có thể quay lại, ta cũng không ép buộc cô phải đi với ta.
Tiêu Ngọc Sương trầm ngâm một lúc rỗi mãi một lúc sau nàng ngẩng lên nhìn hắn nói với giọng chắc nịch
Tiêu Ngọc Sương: Ta quyết định đi với ngươi, dù sao chúng ta cũng đã là bằng hữu vả lại ngươi cũng đã cứu ta khỏi tay ba con ả kia.
Thiên Long: Cô chắc chứ? Ta thực sự không muốn ép cô phải đi theo ta đâu, bởi không biết dưới đó có gì nguy hiểm đến tính mạng không.
Tiêu Ngọc Sương: Ta đã quyết định rồi, hãy để ta đi cùng ngươi dù có mất mạng thì cũng ch.ết chung, ít nhất lúc ch.ết cũng có người bầu bạn.
Thiên Long ngạc nhiên khi cô nàng nói như vậy thế là hắn cũng phải cho cô nàng loli này đi theo, nếu có nguy hiểm ch.ết người thì cùng lắm mất 2 mạng, 1 mạng hồi sinh cho bản thân và một mạng hồi sinh cho nàng.
Thiên Long: Được rồi vậy thì cùng phi hành xuống đó nào.
Tiêu Ngọc Sương: Được!
Cả hai cùng nhảy xuống, đang định dùng linh lực để phi hành thì cảm thấy có gì đó không ổn. Đó là họ không thể phi hành khi ở trên thác nước này, thế là cả hai cùng rơi từ trên cao xuống. Hắn thấy vậy thì cố với tay nắm lấy tay nàng, lúc này nàng cũng đang hốt hoảng vì rơi từ độ cao này xuống cũng đủ để nội thương luôn.
Với được tay nàng, hắn kéo nàng vào lồng ngực ôn trọn cơ thể nàng rồi vận linh lực vào Tinh Không sáo trang tạo một màn chắn xung quanh. Sau một lúc rất lâu cả hai va chạm với mặt nước tạo thành một cột nước cao cả chục mét thì như vậy đủ biết cái thác này cao như nào. Một hồi sau cả hai nổi lên mặt nước, Thiên Long thì vẫn tỉnh táo lôi Tiêu Ngọc Sương vào bờ bởi vì chả hiểu sao cô nàng này ngất rồi làm hắn cười khổ nói
Thiên Long: Hóa Thần Trung Kỳ kiểu gì thế này có vậy đã ngất là sao chứ.
Lôi nàng lên bờ xong thì hắn làm cho cô nàng tỉnh dậy, mãi một lúc sau cô nàng mới tỉnh dậy rồi nhìn hắn nói
Tiêu Ngọc Sương: Giờ thì chúng ta làm gì? Xuống đây rồi thì di tích ở chỗ nào?
Hắn cảm nhận một chút rồi chỉ tay vào dòng thác nước đang chảy xuống cực mạnh nói: Trong đó.
Tiêu Ngọc Sương: Hả? Bên trong đó Làm sao vào trong được, cái độ chảy xiết và cực mạnh của dòng nước kia đủ để gây tổn thương với Hóa Thần Kỳ đó.
Thiên Long: Yên tâm có ta ở đây thì cô không phải lo vì chuyện đó, không phải chúng ta vừa rơi từ tít trên kia xuống mà không bị làm sao ư.
Tiêu Ngọc Sương mới chợt nhớ ra họ vừa rơi từ độ cao không tưởng xuống mà không hề xây xát một chút nào thì tin tưởng lời của hắn. Lúc này hắn đi tới bế nàng lên theo kiểu công chúa khiến nàng đỏ mặt xấu hổ nói
Tiêu Ngọc Sương: Ng....ngươi làm gì vậy? M...mau thả ta xuống!
Thiên Long: Nằm im đi không là ta không giúp cô cản được cái dòng nước kia đâu.
Nàng chợt nhớ ra lúc rơi xuống hắn cũng kéo nàng vào lòng hắn thì nàng mới không bị tổn thương nên đành phải nằm im đỏ mặt cho hắn bế. Thấy nàng ngoan ngoãn không chống cự nữa thì lúc này hắn kích hoạt Tinh Không sáo trang rồi dồn lực nhảy thẳng vào bên trong dòng thác.
Tinh Không sáo trang khi tiếp xúc dòng nước như tách đôi dòng nước ra không khiến bọn họ bị kéo theo dòng nước mà trôi xuống. Xuyên qua thác nước hắn đáp xuống một hang động cực kì rộng lớn được che lấp bởi thác nước kia. Hắn đặt Tiêu Ngọc Sương xuống nhưng không buông tay nàng ra sợ rằng không phản ứng kịp chuyện bất ngờ xảy ra sẽ phải dùng một mạng để hồi sinh nàng. Dù không tiếc gì một mạng nhưng hắn không muốn cô nàng loli này phải ch.ết dù chỉ một lần.
Quan sát hang động này thì thấy nó kéo dài tít tận vào bên trong không thấy được điểm cuối, hắn quyết định nắm tay dắt cô nàng đi vào bên trong hai bên hai động được gắn cả đống Dạ Minh Châu trải dài tới tận cuối hang động từ khi hai người bước vào mới bắt đầu phát sáng để chiếu sáng cả hang động.
Hai người cứ đi mãi cho tới khi đi đến cuối hang động mà kì lạ thay không gặp bất cứ một cơ quan trận pháp cạm bẫy nào.