Chương 37: Rời Khỏi Hoàng Thiên Sâm Lâm
Nghe được Thiên Long nói vậy thì Ngọc Anh cũng gật đầu đồng ý, nàng cũng không muốn ở lại đây nữa vì nơi này đã khiến cho nàng có kí ức chả mấy vui vẻ nhưng bù lại nàng lại được gặp lại người bạn thân đồng thời người nàng yêu đã thế lại còn được đáp lại tình cảm.
Hai người đứng dậy phủi hết bụi đi, Ngọc Anh thì nghe lời Thiên Long liên tục vận dụng Tinh Không sáo tranh để bảo vệ bản thân khỏi bất cứ nguy hiểm nào.
Hai người bắt đầu cất bước tiến về một phía để rời khỏi Hoàng Thiên Sâm Lâm, hai người cứ thế đi về phía trước. Hai người không phi hành vì hai lý do, một là do Ngọc Anh mới Luyện Khí Sơ Kỳ thì có mà phi hành bằng răng, hai là Thiên Long kêu nàng để cho hắn vừa bế vừa phi hành cho nhanh nhưng nàng lại không chịu muốn đi bộ để trải nghiệm.
Thiên Long hắn cũng đành phải lắc đầu cười khổ, hắn biết kiểu gì sau một lúc là cô nàng cũng bỏ cuộc mà thôi. Vừa đi Ngọc Anh quay sang nói với Thiên Long
Ngọc Anh: Long! Cậu có muốn quay trở lại Trái Đất không ?
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: Đương nhiên là có rồi, vẫn còn chị Tuyết Linh là người thân của tớ ở đó mà.
Vừa nói ánh mắt hắn toát ra vẻ nhớ nhung, hắn mặc dù đã có tới ba à nhầm bốn vợ rồi nhưng hắn vẫn nhớ và lo cho người chị Tuyết Linh của hắn. Hắn vẫn luôn có tình cảm nhất định hướng về nàng, hắn biết vậy là loạn luân nhưng ít ra hắn muốn được nói ra điều mình nghĩ với nàng.
Nghĩ vớ vẩn một lúc thì hắn quay ra nói với Ngọc Anh: Vậy còn cậu thì sao? Liệu cậu có muốn quay về Trái Đất không?
Ngọc Anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một tay đặt ngang ngực tay còn lại chống khủy tay lên rồi gõ gõ ngón trỏ vào cằm nghĩ nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Thiên Long
Ngọc Anh: Mình nghĩ là không !
Thiên Long nghiên đầu hỏi lại nàng: Vậy lý do là gì?
Ngọc Anh vẫn nhìn hắn đáp: Ở đó mình không hề muốn ở trong ngôi nhà đó một chút nào, mặc dù được ăn no mặc đẹp đó. Nhưng lại không thể quyết định hầu hết những việc quan trọng được, đã thế trong đó lại không cho mình lựa chọn người mình thich. Với lại ở đây mình được phiêu lưu, trải nghiệm những thứ tưởng như sẽ không bao giờ chạm tới, và còn....
Thiên Long vẫn như cũ nói: Và còn gì?
Ngọc Anh cúi ngươi nhìn lên Thiên Long cười đáp: Và còn nữa là chồng mình ở đây thì mình về làm gì nữa, trừ phi anh ấy đem mình về hì hì.
Thiên Long nhìn cô nàng đang cười rất tươi này, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kèm với cái kính màu hồng nhạt khiến nàng càng thêm cuốn hút.
Nghe nàng nói vậy hắn mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn không ngờ được có ngày người bạn thân của mình cứ nghĩ là trai đâm ra lại là gái và lại thành vợ mình nữa chứ.
Hắn liền nắm lấy tay nàng rồi lập tức kéo nàng vào người, bị hắn kéo bất ngờ như vậy nàng "A" lên một tiếng rồi nằm gọn áp mặt vào lồng ngực hắn.
Nàng hơi đỏ mặt vì hành động này của hắn, vừa ngước lên nhìn hắn thì đã bị hắn hôn mạnh xuống rồi. Hôn nàng một lúc sau hắn mới buông ra nói
Thiên Long: Hì hì nói như vậy thì sao mà mình nhịn được cơ chứ.
Ngọc Anh cũng đỏ mặt cười đáp: Hừ, chỉ thế là giỏi, còn không mau tiếp tục di chuyển đi.
Thiên Long cười đáp: Rõ!
Rồi hai người lại nắm tay nhau đi tiếp để có thể nhanh chóng rời khỏi Hoàng Thiên Sâm Lâm này.
Trên đường đi, mặc dù nàng rất đẹp lại còn có một thân hình vô cùng quyến rũ điều này theo lý thuyết sẽ có mấy thằng trẩu tiến đến làm phiền cả hai người và nói mấy câu như kiểu
"Cô em này được đó, mau bắt nó về cho ta. Còn tên tiểu tử này thì khử nó luôn đi"
Đại loại như vậy nhưng thực tế lại không vì để tránh mấy việc như vậy gây tốn thời gian nên vừa đi Thiên Long hắn vừa thả ra uy áp của cả tu vị lẫn huyết mạch điều đó khiến cho uy áp của hắn đạt tới uy áp của Luyện Hư Sơ Kỳ nên không một tên nào dám tiến lại gần mà làm càn.
Mặc dù đúng là Ngọc Anh rất đẹp khiến chúng thèm muốn nhưng chúng vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn ch.ết sớm như vậy đâu. Người ta có câu rồi mà "ch.ết vì gái là cái ch.ết tê tái" vậy nên đừng dại làm gì.
Qua mấy ngày vừa đi vừa nghỉ thì hai người cũng gần ra tới bên ngoài Hoàng Thiên Sâm Lâm rồi. Nhiều lần có mấy con yêu thú nhị giai với tam giai chơi ngu nhảy bổ vào tấn công thì Thiên Long tiện tay đánh trọng thương chúng rồi cho Ngọc Anh dùng năng lực Cướp Đoạt để tăng tu vị.
Sau vài ngày nàng đã từ Luyện Khí Sơ Kỳ lên tới tận Trúc Cơ Sơ Kỳ và lúc này Thiên Long không cho phép nàng Cướp đoạt nữa mà bắt nàng phải củng cố lại tu vị bằng cách thi thoảng cho nàng đối chiến với mấy con nhất giai căng thì nhị giai.
À còn nữa mấy buổi đêm khi nghỉ ngơi thì nàng có nói một câu khiến Thiên Long phải phun ra một ngụm
Ngọc Anh: Bộ cậu không định ăn mình đi à? Dù gì mình cũng đã là vợ của cậu rồi mà!
Thiên Long lúc đó đã định nhào tới ăn nàng luôn nhưng hắn lại kìm nén lại nói
Thiên Long: E hèm, cứ từ từ thôi không phải vội giờ cứ tiến đến một thành trì nào đó đi rồi lúc đó thuê phòng trọ mình cho cậu biết thế nào là dục tiên dục tử.
Lý do hắn kìm nén lại là vì do vừa mới mấy hôm trước làm với Tiêu Ngọc Sương xong mà mỗi lần làm với ai xong là trong điện thoại sẽ tự thêm tên người mà hắn đã làm cùng bào danh bạ. Vậy nên hắn chưa muốn làm là sợ cô nàng Ngọc Sương cho nghe cải lương vào lần gặp sau, chưa chi mới có vài ngày đã thêm một người nữa thì kiểu gì nàng ta cũng......
Mà kệ đi chỉ cần biết vậy là được, đó là tại sao hắn chưa ăn nàng mà bảo đợi tới khi tới một thành trì và thuê phòng trọ rồi mới triển.
Thời gian lại trôi qua thêm khoảng hai ngày nữa, họ đã ra khỏi Hoàng Thiên Sâm Lâm và may mắn là trước mặt hai người là một cánh cổng vô cùng lớn của một tòa thành trì, hai bên là có hai người canh gác.
Điều khiến Thiên Long ngạc nhiên là hai người canh gác này lại có thực lực Kim Đan Kỳ. Hắn tự hỏi rốt cuộc thì cái thành trì này có thực lực như nào hay là thuộc về một tông môn đỉnh cấp nào đó không mà lại để cả Kim Đan Kỳ làm canh cổng.
Bởi vì trong số những tiểu thuyết hắn đã đọc thì thường là các thành trì kiểu này hay thuộc về một tông môn nào đó hoặc một thế lực nào đó và lại còn là một thế lực khủng bố mới cho Kim Đan Kỳ đi làm canh cổng.
Nghĩ đến điều này thì Thiên Long theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì kiểu đếu gì vào thành mà có Ngọc Anh đi bên cạnh, với sắc đẹp của nàng hai người cũng gặp phải mấy thằng nhị thế tổ của thế lực lớn trong thành tới làm phiền và hắn sẽ đắc tội với chúng nó.
Thiên Long cũng mặc kệ, đến thì đến không đến thì càng tốt, đến thì hắn cũng chả sợ mà đối chiến và như vậy còn có thể chọc đến mấy lão bất tử nhà chúng nó từ đó có thể kiếm thêm điểm để mua công pháp cho Ngọc Anh. Nghĩ đến đây thì tự dưng hắn càng mong điều đó xảy ra thay vì không xảy ra.
Mà còn một điều đó là đúng như Thiên Long dự đoán, Ngọc Anh đi bôn được có 3 ngày là kêu trời kêu đất và bắt hắn hết thì cõng rồi đến bế theo kiểu công chúa đã thế vừa bế nàng lại còn vừa ngủ cơ chứ và còn cả bắt hắn cho nàng ngồi lên vai nữa cơ chứ.
Thấy được thành trì thì hai người cũng vui vẻ, Ngọc Anh thì vì Hoàng Thiên Sâm Lâm chả có gì vui khiến nàng cằn nhằn mãi không thôi.
Còn Thiên Long vui vì đỡ phải nghe cô vợ này cằn nhằn nữa. Thế là hai người cùng tiến tới thành trì đó.