Chương 47: Vạn Bảo Các. Lệ Hương
Thiên Long cùng Ngọc Anh cùng nhau đi dạo khắp các cửa hàng ngõ ngách của Thiên Kiếm Thành, Thiên Long bị Ngọc Anh lôi cổ đi hết chỗ này đến chỗ khác khiến hắn còn không có thời gian mà hỏi thông tin về chi nhánh Vạn Bảo Các.
Đi trên đường cứ thấy cửa hàng nào thú vị là cô nàng tóm cổ hắn lôi vào để xem, từ cửa hàng dược liêu tới tiệm vũ khí, vân vân. Lúc này Thiên Long còn thở không ra hơi mà cô nàng Ngọc Anh vẫn tung tăng hớn hở phía trước mặt hắn.
Thiên Long thở dài nói: Lạy chúa, sao con gái cứ mỗi lần dạo chơi là hăng vãi đạn vậy chứ.
Ngọc Anh như tia thấy gì đó quay lại nói với Thiên Long: Long! Phía trước cơ gì thú vị lắm mau tới đó đi.
Thiên Long nghe vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà cất bước đi theo nàng. Trong lúc hắn cùng nàng đi dạo cũng có không ít ánh mắt tập trung vào hai người bọn họ, đám nam nhân thì nhìn chằm chằm vào Ngọc Anh với ánh mắt thèm nhỏ dãi nhưng không dám manh động vì việc mà Thiên Long chống đối cả thành chủ đã lan khắp thành rồi.
Ngọc Anh do mải mê tung tăng nên chat buồn để ya đám người xung quanh, còn những ánh mắt nhìn về Thiên Long chủ yếu là ánh mắt ghen tị của đám nam nhân. Thiên Long cũng chả buồn để ý mà muốn cũng chả được vì liên tục bị cô nàng Ngọc Anh này kéo lê hết chỗ nọ tới chỗ kia.
Lúc này Thiên Long đang bám theo Ngọc Anh, sau một lúc cả hai dừng trước một cánh cổng to thấy bà cố của một tòa đại điện năm tầng, hai bên là điêu khắc hai thần thú phân biệt là một rồng một phượng, nguyên cánh cổng được làm bằng Tinh Thạch so với Hoàng Kim còn quý và được phủ lên một lục cấp trận pháp nên lực phòng ngự rất cao thêm đó còn có hai hộ vệ thực lực Kim Đan Đỉnh Phong.
Phía trên có năm chữ được khắc hẳn vào đá, Vạn Bảo Các Chi Nhánh đối với cái cơ ngơi trước mặt này chỉ có thể dùng hai từ "Xa Xỉ" để mà đánh giá. Thiên Long ngay khi nhìn thấy tên của nơi này thì vui vẻ không ngờ chạy lung tung lại đến được đúng nơi, còn Ngọc Anh bên cạnh cảm thán một câu
Ngọc Anh: Oa, nơi này sang thật đó mỗi cánh cửa mà đã xịn xò như này rồi.
Thiên Long nắm tay nàng rồi nói: Mau tiến vào thôi, tự dưng cậu lôi mình đến đúng nơi mình đang cần đến. Đỡ phải đi hỏi mấy người xung quanh.
Ngọc Anh: Ồ vậy ư, mình thấy nó thú vị nên lôi cậu tới mà thôi.
Nói xong thì Thiên Long cùng Ngọc Anh tiến vào trong Vạn Bảo Các chi nhánh này. Thấy hai người tiến vào thì hai hộ vệ cũng không nói gì, bước qua cánh cửa thì đập vào mắt hai người là một khu diện tích so với sân vận động còn muốn rộng hơn gấp mấy lần.
Nơi đây tu sĩ ra vào tấp nập, luôn tràn ngập một không khí náo nhiệt vô cùng nhưng mà với một lượng lớn tu sĩ như này lại vô cùng tuân theo quy củ mà hành động, không một ai dám làm loạn.
Thiên Long gật đầu cảm thán: Quả nhiên là một tồn tại ghê gớm, mặc dù chỉ là chi nhánh thôi đã thế này rồi.
Thiên Long còn để ý thấy có một vài tu sĩ gặp được cừu nhân nhưng lại không hề dám manh động mà chỉ có thể nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy sát khí hận không thể lao tới xé xác đối phương.
Họ chỉ có thể làm vậy bởi cả hai đều đang trong Vạn Bảo Các, vì quy tắc của nó mà họ không dám động thủ. Thiên Long càng thêm cảm thán về thế lực này, bên ngoài cánh cửa là hai hộ vệ bước qua cánh cửa thì có hai thiếu nữ chân dài xinh tươi mặc váy đỏ lập tức khom người, nở nụ cười tươi nói
"Hoan nghênh quý khách"
Hoàn toàn lịch sự, trang nhã, tự nhiên, không có một tia đánh giá hay bất cứ điều gì gây khó xử cho khách hàng cả. Thiên Long thấy vậy thì nở nụ cười gật đầu, riêng việc này thôi đã khiến hắn có hảo cảm với Vạn Bảo Các rồi và một phần là do nơi đây biết chọn người mà dùng đó.
Hai cô nàng kia mặc dù tu vị chỉ có Trúc Cơ nhưng khuôn mặt cùng dáng người đều thuộc dạng không phải minh tinh ca sĩ ở Trái Đất có thể so sánh. Nhung nếu so với mấy lão bà của Thiên Long thì chỉ như đom đóm với ánh trăng thôi.
Trước mặt là một đại sảnh cực kì rộng lớn với rất nhiều lồng kính trưng bày vật phẩm theo từng khu vực một nào là đan dược, công pháp, vũ kỹ, pháp bảo, vân vân mà mỗi khu lại có một tên tráng hán tu vị vào khoảng Kim Đan Trung Kỳ bảo vệ. Và ở giữa là một cầu thanh được khảm đủ các loại bảo thạch dẫn lên tầng hai.
Thiên Long để ý một điều nói: Hình như có vẻ nơi đây linh khí nồng nặc hơn so với bên ngoài.
Lúc này một cô gái mặc một bộ trang phục giống như xường xám màu tím với hoa văn hoa trắng trên nó, xẻ từ gần hông xuống để lộ ra đôi chân dài miên man, cặp đùi trắng như tuyết, mái tóc đen dài được búi gọn lên. Khuôn mặt mỹ miều, lông mi cong vút chớp chớp quyến rũ phía khóe mắt trái điểm một nốt ruồi càng tăng thêm vẻ quyến rũ của nàng. Dáng người tuyệt phẩm chỗ cần lồi thì lồi, lõm thì lõm đặc biệt bộ ngực E cup to tròn rung rung theo từng nhịp bước cùng đó là cặp mông nảy nở cao vút vô cùng cân đối.
Nàng tiến tới phía Thiên Long cùng Ngọc Anh lên tiếng nói: Đó là do Vạn Bảo Các thường được xây dựng trên linh mạch nên linh khí dày hơn bên ngoài nhiều. Và đó cũng là lý do hút khách của nơi đây.
Thiên Long nghe được lời này thì quay ra nhìn cô nàng vừa mới tiến tới, trong đầu hắn lập tức hiện lên hai chữ "Cực Phẩm". Cô nàng trước mặt vô cùng quyến rũ cả cơ thể toát ra một vẻ đẹp thành thục, khiến hắn vừa nhìn lần đầu đã thấy hứng thú rồi. Bất qua mặt Thiên Long không đổi chỉ giữ một nụ cười thản nhiên hướng cô nàng nói
Thiên Long: Cảm ơn cô nương xinh đẹp đã giải thích, xin thất lễ không biết quý danh cô nương là?
Nghe được lời nói của Thiên Long ung dung nói như không bị vẻ đẹp của mình ảnh hưởng thì cô nàng thêm xem trọng hắn, nàng cười đáp
"Công tử quá lời rồi, ta chỉ là người quản lý chi nhánh này của Đa Bảo Các thôi. Ta tên gọi Lệ Hương"
Thiên Long cười đáp: Ồ ra là Lệ Hương cô nương, xin thất lễ. Vậy không biết sao cô nương lại đích thân tiếp cận giải thích cho ta vậy?
Thiên Long trực tiếp hỏi vậy bởi điều này không đúng, việc gì mà quản lý của cả một chi nhánh lại đích thân tới để giải thích cho hắn. Nghe hắn nói vậy thì nàng cũng không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, nhưng nụ cười trên gương mặt Lệ Hương không biến chuyển trực tiếp trả lời
Lệ Hương: Có lẽ do ta có hứng thú với công tử đi, có lẽ công tử không biết chứ công tử hiện giờ là tâm điểm của Thiên Kiếm Thành này đó.
Thiên Long ngạc nhiên nói: Ồ sao ta không hề biết nhỉ?
Lệ Hương vẫn như cũ cười nói: Bây giờ tại thành trì này rất ít người không biết đến thanh niên đối đầu với Trình Thụy thành chủ mà không hề mất một sợi tóc nào.
Thiên Long gật đầu đã hiểu, thực ra Lệ Hương tiếp cận Thiên Long không phải chỉ vì lý do này, khi biết đươc tin này do một tên tay sai dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi lại cảnh Thiên Long đối đầu với Trình Thụy. Nàng chỉ hơi để ý mà thôi nhưng khi nàng thông qua Lưu Ảnh Ngọc mà đọc được lời Thiên Long nói với Trình Thụy thì vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu nàng cũng không tin việc hắn là đệ tử của Thủy Băng Băng đâu dù hắn có đưa ra cái lệnh bài. Nhưng khi nhìn thấy hắn tới nơi đây thì nàng thấy trên người hắn tỏa ra một khí thế bất phàm, hoàn toàn không giống bất cứ một kẻ nào nàng từng gặp kể cả chủ nhân của nàng.
Vậy nên nàng mới sinh ra hứng thú mà tiếp cận Thiên Long và cũng hơi tin tưởng lời nói của hắn trong Lưu Ảnh Ngọc. Thiên Long nghe nàng nói vậy thì nói
Thiên Long: Ồ vậy thì Lệ Hương cô nương có gì muốn nói sao?
Lệ Hương cười đáp: Nếu như ta muốn kết giao với công tử thì liệu công tử có đồng ý không?
Nàng chủ động muốn kết giao với hắn bởi vì nếu như lời hắn nói là thật thì nàng có thể giúp cho chủ nhân của mình có thêm một trợ lực mạnh mẽ. Còn nếu không thì cũng không sao cả nàng cũng chỉ là có thêm một cái bằng hữu thú vị mà thôi, quanh đi quẩn lại nàng không mất gì cả. Nhưng nàng lại không hề biết quyết định này của nàng về sau khiến hậu cung của Thiên Long lại tăng thêm nhân số.
Thiên Long nghe vậy thì hơi ngạc nhiên khi cô nàng này nói thẳng ra như vậy, nhưng rất nhanh lại như cũ cười nói
Thiên Long: Nếu cô nương đã nói vậy thì ta đương nhiên đồng ý rồi, ta có quy tắc là không bao giờ từ chối người đẹp cả hà hà.
Lệ Hương cười nói: Công tử cứ nói quá!
Thiên Long nhún vai nói: Ta không hề nói quá bởi cô nương thực sự rất đẹp.
Lệ Hương chỉ cười không trả lời, Thiên Long lại nói: Nếu cô nương đã muốn kết giao bằng hữu với ta thì chúng ta có nên đổi cách xưng hô không? Cứ công tử với cô nương thì lại không đúng lắm.
Nghe vậy thì Lệ Hương nhàn nhã nói: Được thôi, như đã nói ta là Lệ Hương, sau có thể gọi ta là Lệ Hương, còn công tử thì sao ta chưa có biết tên!
Thiên Long gật đầu nói: Tốt, Lệ Hương! Vậy thì xin tự giới thiệu ta tên Thiên Long năm nay hai mươi tuổi, còn đây là một trong những lão bà của ta Ngọc Anh.
Hắn vừa nói vừa chỉ vào Ngọc Anh, Ngọc Anh cũng hướng Lệ Hương nói: Rất vui được gặp Lệ Hương cô nương.
Lệ Hương hơi ngạc nhiên khi hắn nói cô nàng cực kì xinh đẹp không hề kém nàng một chút nào bên cạnh hắn chỉ là một trong những lão bà của hắn. Nàng không ngờ hơn là hắn chỉ mới hai mươi tuổi đã Hóa Thần Kỳ rồi. Như vậy nàng lại càng thêm tin hắn là đệ tử của Thủy Băng Băng vì chỉ có cường giả bậc đó mới rèn ra được một tuyệt thế thiên tài như hắn.
Lệ Hương nhìn Ngọc Anh gật đầu nói: Rất vui được gặp Anh cô nương.
Thiên Long cười nói: Nói chuyện nãy giờ quên mất vấn đề chính, ta tới đây là muốn bán nội đan yêu thú. Lệ Hương nàng dẫn ta đi được đến quầy bán được không?
Lệ Hương nghe vậy thì lập tức gật đầu cười nói: Vậy thì hai người mau theo ta, ta sẽ thu mua tất cả số nội đan của ngươi.
Thiên Long gật đầu cười nói: Vậy thì đa tạ.
Rồi sau đó hai người theo bóng lưng Lệ Hương mà đi, đi bên cạnh Ngọc Anh lên tiếng thì thầm nói
Ngọc Anh: Thấy mục tiêu mới rồi à hì hì!
Thiên Long: Đúng vậy, mình nhắm trúng nàng rồi. Nhưng tất cả phải để nó tự nhiên diễn ra thôi, hấp tấp là ăn ứt mà thôi.
Ngọc Anh che miệng cười: Vậy là harem của Long sắp tăng thêm rôi hì hì.
Thiên Long nhìn nàng lắc đầu cười không nói gì, không ngờ thay vì ghe vô nàng lại vẫn lên tiếng trêu chọc hắn được.
Nói xong thì hai người tiếp tục theo sau Lệ Hương mà đi. Lúc này Thiên Long nhớ đến một việc thì thầm vào tai Ngọc Anh
Thiên Long: Hửm, cảnh này quen quen không phải giống trong Con Đường Bá Chủ sao? Không biết cô nàng này có giống như Thành Bích có một chủ nhân cũng là một mỹ nữ không nhỉ?
Ngọc Anh cũng chợt để ý: Cũng đúng, mà đừng nói nếu thế thật cậu tính thu cả chủ lẫn tớ luôn nhé?
Thiên Long cười đáp: Hề hề đúng vậy. Mà phải xem đời nó như nào đã, từ lúc tới đây mọi chuyện toàn đi ngược với điều mình muốn rồi.
Ngọc Anh gật đầu: Công nhận. Giờ thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Thiên Long: Được.