Chương 64: Đột Phá Kim Đan

Tại một khu nào đó trong Hoàng Thiên Sâm Lâm, hiện có hai thân ảnh một người một thú, đang không ngừng lao vào nhau mà chiến đấu. Đứng phía ngoài có ba thân ảnh đang quan sát trận đấu trước mắt.


Ba thân ảnh này không phải ai khác chính là Thiên Long, Hi Vũ cùng Diệp Cơ. Ba người họ đang quan sát trận chiến của một người một thú trước mặt. Người đang chiến đấu với yêu thú kia chính là Ngọc Anh và yêu thú đang chiến đấu với nàng là một đầu nhị giai hậu kỳ, Thanh Dực Mãng. Đây là một con mãng xà dài gần chục mét, trên lưng là một đôi cánh hệt như cánh dơi, toàn thân mang một màu xanh.


Trên tay Ngọc Anh là 1 thanh nhuyễn kiếm màu ngọc bích, đây là một thanh Huyền Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo mà Thiên Long mua trong hệ thống cho nàng dùng tạm. Hắn không mua cho nàng mấy món khủng luôn, đó là bởi vì nàng không giống hắn, nàng linh lực có hạn nên không thể phát huy quá nhiều tác dụng của pháp bảo cao cấp.


Lúc này, Ngọc Anh và con mãng xà kia bứt tốc lao thẳng vào nhau. Ngay khi chuẩn bị va chạm, Ngọc Anh trên tay là nhuyễn kiếm hướng thẳng đầu Thanh Dực Mãng đâm tới. Khi mũi kiếm chuẩn bị trúng, Thanh Dực Mãng lập tức nhờ vào đôi cánh mà đổi hướng khiến cho Ngọc Anh đâm trượt.


Một kiếm của Ngọc Anh bị Thanh Dực Mãng tránh được, đồng thời khi tránh được một kiếm đó Thanh Dực Mãng liền vung mạnh đuôi về phía người Ngọc Anh. Ngọc Anh thấy được đòn này của Thanh Dực Mãng thì hừ một tiếng nói


Ngọc Anh: "Hừ! Ngươi cũng không quá ngu như ta tưởng! Nhưng chưa đủ đâu, xem bà mày múa đây!"
Huyền Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ - Liên Hoa Trảm.


available on google playdownload on app store


Lý do Thiên Long cho nàng mấy vũ kỹ cấp thấp thì cũng chả khác lý do trên là mấy, nếu cho nàng xài kiểu như Linh Cấp Vũ Kỹ, có mà dùng xong 1 lần cạn linh lực về với tổ tiên luôn mất.


Chỉ thấy nàng vừa dứt câu thì cơ thể nàng lập tức lộn vòng giữa không trung, đồng thời né tránh cái đuôi vung tới của Thanh Dực Mãng. Cơ thể nàng lộn vòng, theo đó tay cầm nhuyễn kiếm cũng bắt đầu vũ động, chém ra từng nhát kiếm vào cái đuôi của Thanh Dực Mãng.


Thanh Dực Mãng dù có khôn như nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một con nhị giai yêu thú mà thôi. Không phản ứng kịp nên là từ đuôi nó bắt đầu xuất hiện những vết thương do kiếm trên tay Ngọc Anh gây ra.


Ngọc Anh liên tục vung kiếm, cơ thể nàng như múa trên không, từng nhát kiếm chém ra gây từng vết thương từ đuôi Thanh Dực Mãng cho tới khi cả thân thể nó tràn ngập vết thương.


Chỉ trong chốc lát Thanh Dực Mãng đã bị Ngọc Anh chém cho cơ thể tràn ngập vết thương, từng dòng máu đỏ tươi liên tục chảy ra. Bị một tràng như này khiến Thanh Dực Mãng "khè" lên một tiếng đau đớn.


Nó lập tức vung cánh tránh xa Ngọc Anh, nó nhìn nàng với ánh mắt căm thù, ngay khi lui ra sau, nó liền há miệng phun ra một làn khói màu xanh lục. Làn khói này cực độc, với tu vị nhị giai hậu kỳ của nó cũng đủ ăn mòn đi lớp linh lực phòng hộ của Kim Đan Sơ Kỳ và khiến hắn bị trúng độc. Độc khi xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến toàn bộ máu huyết bị đông lại dẫn đến cái ch.ết chỉ sau một khắc nếu không có giải dược.


Làn khói xanh lao nhanh tới phía Ngọc Anh, thấy một tràng như này thì Ngọc Anh nhíu mày nói
Ngọc Anh: "Lại dám giở trò này với ta, vậy thì ta cho ngươi thành phân bón để dưỡng cây luôn
ch.ết đi! Huyền Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Hỏa Linh Trảm"


Dứt câu, từ lưỡi kiếm của nàng hỏa linh lực bắt đầu tỏa ra mãnh liệt. Sau một lúc, làn khói độc gần tiếp cận nàng, nàng lập tức vung mạnh tay một cái chéo một đường từ dưới lên. Theo đường kiếm đó, một lưỡi kiếm ngưng tụ từ hỏa linh lực được chém ra bay thẳng tới phía Thanh Dực Mãng.


Lưỡi kiếm bay thẳng vào trong làn khói độc. Lưỡi kiếm đi đến đâu, độc vụ bị thiêu đốt không còn gì đến đó, lưỡi kiếm một đường phóng thẳng tới đầu của Thanh Dực Mãng. Lưỡi kiếm lập tức cắt phăng đầu của Thanh Dực Mãng, điều này khiến nó lập tức mất mạng.


Giết ch.ết Thanh Dực Mãng xong thì Ngọc Anh cũng thở ra một hơi. Gương mặt nàng lấm tấm mồ hôi, thi triển Huyền Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ đã là hơi quá sức với một Trúc Cơ Kỳ như nàng rồi. Điều tức lại một lúc thì nàng lập tức tiến tới cơ thể của Thanh Dực Mãng, nàng đặt tay trên cơ thể nó rồi lẩm bẩm hai chữ


Ngọc Anh: "Cướp Đoạt!"


Lời nàng vừa dứt thì trên bầu trời bắt đầu tối lại, lôi điện bắt đầu hội tụ lại ngay phía trên đầu nàng. Điều này là dấu hiệu của việc nàng đột phá Kim Đan Kỳ, ở nơi đây khi mà đột phá Kim Đan Kỳ là đã phải hứng chịu lôi kiếp tẩy lễ rồi. Thiên Long hắn mãi khi đột phá Hóa Thần Kỳ mới bắt đầu chịu lôi kiếp, đó là bởi vì trước đó hắn tăng cấp là nhờ exp từ quà tặng hệ thống cùng dung hợp huyết mạch nên là không chịu lôi kiếp.


Thấy một tràng như này thì ở phía bên kia, Thiên Long ba người liền bay tới bên cạnh Ngọc Anh. Thiên Long lên tiếng nói
Thiên Long: "Cuối cùng thì em cũng chuẩn bị bước vào Kim Đan Kỳ. Không uổng công mấy ngày cho em săn giết rồi cướp đoạt tu vị của đám yêu thú"


Đúng vậy, đám người Thiên Long đã ở trong Hoàng Thiên Sâm Lâm được vài ngày rồi. Nhưng chỉ loanh quanh ở phía bên ngoài thôi, chủ yếu là để cho Ngọc Anh vừa săn yêu thú tăng tu vị vừa củng cố căn cơ bằng việc chiến đấu luôn.


Trong mấy ngày này thì nàng liên tục săn yêu thú rồi cướp đoạt tu vị của chúng, đến hôm nay nàng đã thành công chuẩn bị bước vào Kim Đan Kỳ. Diệp Cơ trong mấy ngày hôm nay, lúc đầu khi biết được Ngọc Anh có cái khả năng Cướp Đoạt - Trao Tặng thì vô cùng chấn kinh. Nhưng sau vài ngày thì cuối cùng nàng cũng quen với việc này, chứ lúc mới biết được nàng há hốc mồm hét lên


"Cái thể loại quái quỷ gì vậy chứ? Người ta thì tu bục mặt ra để đột phá, còn nàng ta thì chỉ việc săn yêu thú cũng đột phá được. Công bằng ở đâu đây?"


Mấy người Thiên Long nghe vậy chỉ đành cười khổ, đời vốn là không công bằng rồi, nếu không đã làm gì có vụ phân biệt giàu nghèo, ai ai cũng ấm no hạnh phúc rồi. Lúc này, lôi đình đã bắt đầu tụ lại, chuẩn bị giáng xuống, Thiên Long lên tiếng dặn Ngọc Anh


Thiên Long: "Nếu không chịu được thì nhớ mà dùng Tinh Không sáo trang đó. Anh không muốn thấy em bị thương đâu! Nhưng nếu có thể thì cứ cố tiếp nhận vì như vậy khi bước vào Kim Đan căn cơ sẽ vững hơn."
Ngọc Anh nghe vậy thì gật đầu đáp: "Em rõ rồi! Nếu không được em sẽ dùng nó."


Nghe vậy thì đám người Thiên Long luu ra xa để Ngọc Anh bắt đầu tiếp nhận lôi kiếp. Khi đám Thiên Long lui ra xa thì Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn lôi kiếp tụ tập trên đầu. Nàng nhắm mắt dưỡng thần, ngay sau đó lôi kiếp đánh thẳng xuống người Ngọc Anh.


Nàng nghiến răng chịu đựng, nàng muốn tự thân vượt qua chứ không muốn dựa quá nhiều vào ngoại lực, cơ thể nàng lúc này bị lôi kiếp đánh cho tê rần ra. Đứng trong lôi kiếp, gương mặt nàng nhăn nhó lại vì cảm giác đau đớn nhưng không kêu lên tý nào, thời gian cứ vậy trôi qua một lúc, mãi đến khi bên trong nội thể nàng xuất hiện viên kim đan óng ánh.


Điều này chứng tỏ nàng đã thành công đột phá Trúc Cơ tiến vào Kim Đan Kỳ. Lúc này nàng mở mắt ra, tay nắm chặt nhuyễn kiếm hét lên
Ngọc Anh: "Cút ngay cho bà!!! Làm bà mày đau nãy giờ! Có vẻ mày vui lắm nhỉ
Huyền Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Phá Thiên Trảm"


Một lưỡi kiếm từ chỗ nàng phóng vụt lên trời, xẻ đôi lôi kiếp và hoàn thành việc độ kiếp tấn thăng cảnh giới, mây đen trên bầu trời cũng tiêu tán đi hết. Nàng làm xong thì ngồi bệt xuống đất thở, người nàng lúc này hơi đau nhức một chút nhưng khi đột phá nàng cảm thấy người khỏe khoắn hơn nhiều.


Thiên Long cùng hai người Hi Vũ và Diệp Cơ tiến tới chỗ nàng, Thiên Long lên tiếng nói
Thiên Long: "Tốt rồi! Chúc mừng em đã đột phá Kim Đan Kỳ! Giờ em điều tức một lúc đi, rồi chúng ta tiếp tục di chuyển đến thành trì tiếp theo thôi nào"


Ngọc Anh và mấy người Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Nàng điều tức một lúc rồi cũng đứng dậy, cả bốn người cùng nhau tiếp tục di chuyển tới thành trì tiếp theo.


Việc nàng độ lôi kiếp cũng khiến kha khá đám người dong binh đoàn quanh đó chú ý, chúng tò mò đến xem nhưng lại hoàn toàn không dám lại gần làm phiền. Bởi vì Thiên Long cảm nhận có rất nhiều người tiến đến thì hắn đã thả ra khí tức của bản thân để dọa bọn chúng.


Hoạt động ở phía ngoài của Hoàng Thiên Sâm Lâm thì chủ yếu là mấy Kim Đan Kỳ đổ xuống mà thôi. Vậy nên khi cảm nhận khí tức Hóa Thần của Thiên Long thì chúng không dám tiếp cận. Chúng chưa muốn ch.ết, chúng còn yêu đời chán, thế nên chỉ có đứng xem mà thôi.


Tác: Ngồi viết ở quán net khó khăn vãi! Không tập trung được, ngồi 2h đồng hồ mới xong 1c.






Truyện liên quan