Chương 92: Hạ Nhu

Thiên Long khi nhấc tấm gỗ lên thì ngạc nhiên vì dưới đó có một cô bé vào khoảng 12-13 tuổi. Cô bé hoàn toàn là một phàm nhân vì Thiên Long không cảm nhận một chút linh lực nào từ cô bé cả.


Cô bé toàn thân mặc một cái váy liền thân màu xám trông rất rách rưới, người ngợm lấm lem bùn đất, mái tóc rối tung rối mù vàng dài tới giữa lưng. Thân hình nhỏ nhắn, nhưng ngực thì éo nhỏ chút nào cả, nhìn qua cũng phải đạt tới D cup. Nó thực sự là rất lớn so với độ tuổi của cô bé.


Cô bé đang ngồi co ro, hai tay ôm lấy hai chân toàn thân run rẩy, khuôn mặt cúi gằm xuống làm Thiên Long không thấy được khuôn mặt cô. Cô bé toát ra một vẻ khiến ai nhìn vào cũng muốn che chở, bảo vệ cho cô bé. Cô bé như đang sợ hãi gì đó, Thiên Long không biết cô bé tại sao lại ở dưới sàn nhà của Lưu Hải, hắn nghĩ


Thiên Long: "Không phải chứ! Đừng nói với ta là....."
Cô bé lúc này thấy có ánh sáng chiếu xuống chỗ mình thì mới nhận ra rằng mình đã bị phát hiện rồi. Cô bé run rẩy kịch liệt hơn, rồi dần dần cô ngửa mặt lên nhìn. Khi cô bé ngẩng mặt lên thì Thiên Long mới thấy rõ được khuôn mặt của cô bé.


Một khuôn mặt vô cùng khả ái, đôi mắt to tròn long lanh đang ngấn nước. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này thôi cũng đủ khiến người khác mềm lòng mà ôm nàng vào mà che trở cho nàng thôi.


Nhưng chỉ có một điều là khuôn mặt này lại tồn tại rất nhiều vết thương đỏ ửng, có chỗ bị bầm tím làm Thiên Long cực kỳ thương cô bé. Thiên Long muốn nói gì đó nhưng mà hiện tại nàng đang nhìn hắn với một vẻ mặt cực độ hoảng sợ.
Thiên Long mở miệng nói: "Này cô b......"


available on google playdownload on app store


Nhưng chưa kịp nói xong thì cô bé đã hét lên với một giọng điệu sợ hãi
"Aaaaaaa! Đừng mà, làm ơn đừng đánh ta nữa mà! Ta sẽ không dám trốn nữa đâu, làm ơn đừng giết ta! Ta van xin ngài, đừng giết ta!"
Thiên Long nghe vậy thì nói: "Cô bé! Làm gì có ai định đánh hay giết em, bình tĩnh lại đi!"


Cô bé dường như không nghe hắn nói gì mà vẫn tiếp tục nói
"Đừng mà! Ta sẽ ngoan ngoãn dâng lên cơ thể ta mà, làm ơn đừng giết ta! Ta cầu xin ngài, đừng giết ta! Lần sau ta không dám trốn nữa!"
Cô bé liên tục van xin Thiên Long, Thiên Long nghe được lời cô bé thì lập tức thầm hô


Thiên Long: "Đm, quả nhiên mà. Tên súc vật Lưu Hải này! Một cô bé như nàng hắn cũng không tha. Chó ch.ết, nếu như mình mà xuất phát chậm thì không biết hắn về kịp đã làm gì với cô bé rồi!"
Thiên Long đành vươn tay ra nói: "Cô bé! Bình tĩnh đi, ta sẽ không làm hại em đâu! Đưa tay đây nào!"


Nhưng không như Thiên Long nghĩ là cô bé sẽ bình tĩnh mà là ngược lại, cô bé khóc to hơn
"Aaaaaa! Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Đừng đánh ta mà, ta sẽ ngoan mà! Ta sẽ ngoan ngoãn dâng lên cơ thể ta mà! Làm ơn đừng đánh rồi giết ta! Oaaaaa"
Thiên Long thấy vậy thì liền nói : "Sao cô bé không chịu bình tĩnh vậy?"


Diệp Cơ thấy một tràng này thì nàng đi tới bên cạnh Thiên Long, nàng ghé vào tai hắn nói
Diệp Cơ: "Thiên Long! Khuôn mặt, khuôn mặt! Ngươi quên mình đang là ai à? Ta nghĩ đó chính là lý do sao nàng hoảng sợ đó!"


Thiên Long nghe nàng nói vậy thì mới nhận ra rằng mình đang là Lưu Hải, kẻ khiến cho cô bé đáng thương này rơi vào cảnh hoảng loạn như thế này.
Thiên Long lập tức đưa tay lên mặt vận linh lực một cái, khuôn mặt hắn bắt đầu như tách ra một lớp da. Sau một lúc, trên tay Thiên Long là tấm mặt nạ dùng để cải trang.


Lúc cơ thể cùng khuôn mặt Thiên Long biến hóa cũng khiến cô bé kia để ý, vì nàng nghĩ mình sẽ bị đánh. Nhưng mãi lại không thấy gì, nàng quay ra nhìn thì thấy đúng lúc Thiên Long đang biến hóa.


Nàng cũng bớt run rẩy đi mà nhìn với vẻ mặt hiếu kỳ về phía Thiên Long. Tới khi Thiên Long biến đổi xong thì đập vào mắt nàng không còn là cái khuôn mặt khiến nàng phải ám ảnh, lo sợ nữa.


Mà là một khuôn mặt ưa nhìn, đang nhìn nàng bằng một ánh mắt thương cảm. Điều này cũng khiến bớt run rẩy đi, nhưng vẫn không hết được cảm giác lo sợ cảnh giác được.


Lúc này Thiên Long mỉm cười nhìn nàng nói: "Được rồi! Ta sẽ không làm hại muội đâu, sẽ không ai đánh đập hay là giết muội đâu! Tên Lưu Hải, kẻ đánh đập muội đã bị ta giết ch.ết rồi! Đừng lo, đưa ta đây cho ta nào!"


Thiên Long vừa nói vừa đưa bàn tay về phía cô bé, cô bé vẫn rất cảnh giác nhưng một lúc sau cũng từ từ đưa bàn tay nhỏ bé đang run rẩy ra. Thiên Long thấy vậy thì mỉm cười, đến khi cô bé hơi chạm vào bàn tay hắn thì lại hơi rụt lại vì sợ Thiên Long sẽ làm gì đó.


Nhưng một lúc vẫn thấy Thiên Long mỉm cười nhìn mình, cô bé cũng đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn. Thiên Long thấy vậy thì nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé đó của nàng rồi hơi dừng sức kéo nàng ra khỏi cái chỗ đó.
Đột nhiên bị Thiên Long kéo lên trên sàn nhà thì cô bé lại hoảng sợ nói


"Aaaa! Làm ơn đừng đánh ta, ta xin lỗi, ta xin lỗi"
Thiên Long nghe vậy thì thở dài, hắn đưa tay ra, cô bé thấy Thiên Long đưa tay ra, nàng nghĩ hắn sẽ đánh mình thì hai tay ôm chặt đầu, hai mắt nhắm tịt lại chảy ra một dòng nước. Nàng đã chuẩn bị để đón nhận từng đòn đánh lên cơ thể mình rồi.


Nhưng mà nàng đợi một lúc thì không thấy gì, nàng chỉ thấy có gì đó đang xoa đầu mình. Nàng mở dần mắt ra thì thấy Thiên Long đang dùng tay xoa đầu mình, kèm theo đó là một nụ cười trìu mến. Hắn nhìn cô bé nói


Thiên Long: "Ta đã nói rồi! Ta sẽ không hại muội đâu mà! Tên đã hại muội bị ta khử từ lâu rồi, vậy nên muội không phải lo đến chuyện sẽ có người đánh muội đâu!"
Cô bé nghe vậy thì lý nhí nói: "Th.......thật sao?"


Thiên Long mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy! Vậy nên không cần phải sợ hãi nữa đâu, có ta ở đây sẽ không ai làm hại muội được đâu!"
Cô bé nghe vậy thì hai mắt nước mắt lưng tròng và sau đó nàng liền khóc thành tiếng
"Oaaaaaaaa!"


Thiên Long biết nàng đang nghĩ đến điều gì đó thương tâm, vậy nên hắn cứ để nàng khóc như vậy. Nhưng nàng chỉ khóc được một lúc thì kiệt sức mà ngất đi, Thiên Long lập tức đưa tay đỡ lấy nàng. Thiên Long hai tay bế nàng, hắn đứng dậy, quay sang nói với hai nàng Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến


Thiên Long: "Chúng ta ra khỏi cái phòng ch.ết tiệt này thôi!"


Hai nàng nghe vậy thì gật đầu, cả ba đi ra khỏi căn phòng, rời khỏi dãy nhà này. Ba người kiếm thêm một lúc thì mới thấy dãy nhà chính mà Lưu Hải đã từng ở. Tiến vào trong gian nhà, hắn lập tức dọn sạch đống đồ cũ của Lưu Hải, hắn lấy ra một cái đệm nhỏ cùng một cái gối rồi đặt cô bé xuống.


Thấy vậy thì Diệp Cơ lên tiếng nói: "Thật không thể tin nổi, tên khốn Lưu Hải này một cô bé cũng không tha! Đã thế còn đánh đập cô bé nữa chứ, với cơ thể phàm nhân của nàng thì sống được đến giờ là rất may rồi!"


Lâm Nhược Thiến gật đầu nói: "Đúng vậy! Lưu Gia quả nhiên chả con tên chó nào tử tế cả! Toàn một lũ rác rưởi!"


Thiên Long liền lên tiếng nói: "Được rồi! Bây giờ đợi cho cô bé tỉnh dậy rồi hỏi xem nàng đã trải qua những gì! Trước tiên thì ta nấu cái gì để lúc dậy cho nàng ăn, nàng có vẻ đã phải nhịn đói ít nhất hai hay ba ngày rồi"


Nói xong thì hắn chui vào không gian hệ thống để nấu nương bởi trong cái dãy nhà ch.ết tiệt của tên Lưu Hải này đéo có gì ngoài mấy cái đồ chơi để hành hạ những cô gái kia.
Thời gian trôi qua, lúc sau cô bé kia cũng tỉnh lại và Thiên Long cũng đã nấu xong. Hắn đi tới cạnh cô bé nói


Thiên Long: "Muội đã dậy rồi! Được rồi, có vẻ muội đã nhịn đói nhiều ngày rồi, ta làm chút đồ cho muội nè! Ăn đi mà hồi phục sức lực."
Thấy Thiên Long đi tới thì cô bé theo phản xạ, lập tức co người lại nhìn hắn với ánh mắt lo sợ, cảnh giác. Thiên Long thấy cô bé như vậy thì cười nói


Thiên Long: "Được rồi! Không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ không hại muội đâu! Đây ăn một chút cái này đi mà hồi sức!"


Thiên Long vừa nói vừa lấy cái thìa múc một thìa cháo trứng đưa đến trước mặt cô bé. Ban đầu nàng vẫn còn cảnh giác, nhưng lúc sau thì khi ngửi thấy mùi thơm thì nàng không nhịn được nữa. Mấy ngày nàng không ăn vì phải trốn dưới đấy rồi, nàng liền há miệng húp lấy thìa cháo.


Khi nuốt xuống thì hai mắt nàng sáng lên, Thiên Long thấy vậy cười nói
Thiên Long: "Ngon chứ?"
Cô bé lập tức gật đầu lia lịa, Thiên Long vẫn như thế cười nói
Thiên Long: "Vậy thì thìa nữa này!"


Thiên Long múc thêm một thìa nữa đưa đến trước mặt nàng, cô bé lập tức húp lấy. Thiên Long cứ thế bón cho nàng hết tận hai bát cháo, ăn xong thì cô bé cũng no căng rồi, nàng xoa bụng với một vẻ mặt thỏa mãn


Ở một bên, Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến thấy Thiên Long có một mặt như này thì cũng không nhịn được nói
Diệp Cơ: "Không ngờ hắn cũng có một vẻ ân cần với trẻ con như này đó!"
Lâm Nhược Thiến gật đầu đáp ứng: "Đúng vậy a! Như này thì sau này không sợ con của ta phải sợ hãi gì rồi!


Diệp Cơ: "Đúng vậy a!"
Nhắc đến con cái thì hai nàng lập tức đỏ mặt, cả hai không nhịn được cùng liếc về tấm lưng rộng lớn của Thiên Long.
Thấy cô bé đã bớt lo sợ hơn rồi thì Thiên Long mỉm cười, lúc này hắn mới lên tiếng nói


Thiên Long: "Được rồi! Muội có thể cho ta biết tên của muội không? Ta tên Thiên Long, nuôi có thể gọi ta là Long ca ca a!
Cô bé nghe vậy thì hơi do dự rồi sau đó mới lý nhí nói
"T....ta tên l.....là Hạ Nhu thưa Long ca ca!"
Thiên Long nghe vậy thì cười nói: "Ra là Hạ Nhu à! Cái tên rất đẹp a, giống như muội vậy!"


Nghe hắn nói thì Hạ Nhu hơi đỏ mặt nói: Ta.....ta đẹp ư?"
Thiên Long cười nói: "Đúng vậy! Muội rất đẹp lại còn rất đang yêu nữa."
Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến ở đằng sau nghe cuộc đối thoại thì liền nghĩ ngay giống nhau
"Đừng nói tên này là la lỵ khống nhé!"


Hạ Nhu nghe vậy thì đỏ mặt, nhưng khi nhớ đến gương mặt của mình thì lập tức buồn bã nói
"Long ca ca nói quá! Khuôn mặt ta như này thì đẹp hay đáng yêu gì chứ!"
Thiên Long nghe vậy thì cười đáp: "Về cái đó thì không lo! Muội ngồi im nhé ta sẽ giúp nàng!"


Dứt câu Thiên Long đưa tay ra đặt lên má nàng, Hạ Nhu hơi run lên khi bị Thiên Long chạm vào. Bàn tay Thiên Long vận chuyển linh lực khiến bàn tay hắn hơi phát sáng.
Một lúc sau, Thiên Long bỏ tay ra khỏi khuôn mặt Hạ Nhu. Quan sát khuôn mặt của Hạ Nhu, Thiên Long cười nói
Thiên Long: "Được rồi đó! Như cũ luôn."


Hạ Nhu nghe vậy thì đưa tay lên sờ khuôn mặt mình thì nàng không còn thấy đau hay bị sưng nữa. Thiên Long liền tạo một cái gương bằng băng đưa ra cho Hạ Nhu xem và nói
Thiên Long: "Thấy không? Như bình thường luôn nha!"
Hạ Nhu nghe vậy thì nước mắt bắt đài rơi, nàng lần nữa khóc, nàng vừa khóc vừa nói


Hạ Nhu: "Hu hu, cảm ơn Long ca ca! Hu hu!"
Thiên Long liền tiến tới ôm Hạ Nhu vào lòng, một tay vuốt ve mái tóc của nàng, một tay vỗ lưng nàng nói
Thiên Long: "Được rồi! Nín đi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Nín đi, ta còn muốn hỏi muội một số chuyện nữa mà! Muội cứ như vậy sao ta hỏi được."


Hạ Nhu nghe vậy thì cũng dần hết khóc nói: "Vâng! Vâng, Long ca ca!"
Một lúc sau, Hạ Nhu nín khóc, Thiên Long mới buông nàng ra nói
Thiên Long: "Được rồi! Muội có thể nói cho ta biết sao muội lại bị kéo vào đây không?"
Nghe Thiên Long nói câu này thì Hạ Nhu lại không nhịn được mà vừa khóc thút thít vừa nói


Hạ Nhu: "Hức....mọi...chuyện...hức...là...."
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu Ủng Hộ aaaaa!






Truyện liên quan