Chương 20: 6 năm gặp lại không xoạc không được

Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Đường Tam lúc này cũng đã sáu tuổi, cốt truyện cũng đã xuôi theo nguyên tác.
Sau đại chiến với Vũ Hồn Điện, Đường Hạo mang Đường Tam về Thánh Hồn thôn sinh sống. Năm nay cũng là năm Đường Tam tới tuổi thức tỉnh Vũ Hồn.


Lão Kiệt Khắc đi tới nhà của Đường Hạo, sáu năm trước Đường Hạo bỗng xuất hiện ở thôn, trên tay hắn còn mang một đứa trẻ sơ sinh. Cứ như thế hắn sống 6 năm ở đây, cuộc sống cũng chỉ xoay quanh lò rèn và bầu rượu.
"Cộc, cộc"


Đường Hạo vẻ mặt chán chườm ra mở cửa, trên người vẫn còn vây quanh mùi rượu. Người thì lừ đừ, lão Kiệt Khắc tuy nhiều lần nói chuyện nhưng cũng không hiệu quả là bao, chỉ tiếc thương đứa trẻ nhỏ trong cái nhà này.
Nhìn thảm trạng Đường Hạo, lão Kiệt Khắc cũng chỉ nhăn mày lại,


"Đường Tam đâu, ta tới là để dẫn hắn đi thức tỉnh Vũ Hồn. "


Đường Hạo cũng chả thèm nhiều liếc lão Kiệt Khắc, hắn chỉ quay vào gọi Đường Tam rồi hướng lò rèn bắt đầu công việc thường ngày, để kiếm tiền mua rượu và trang trải cuộc sống Đường Hạo vận dụng nghề rèn học được từ tông môn để làm dụng cụ cho người trong thôn bán lấy tiền.


Đường Tam đi ra lễ phép chào lấy lão Kiệt Khắc rồi đi theo lão đến nơi mà người của Vũ Hồn Điện sẽ tiến hành giác tỉnh Vũ Hồn cho đám trẻ.
Đường Tam được lão Kiệt Khắc dẫn tới đây cũng là người cuối cùng rồi.


available on google playdownload on app store


Một lúc sau một người đàn ông nhìn qua bộ dạng hơn hai mươi tuổi từ trên mái nhà nhảy xuống xuất hiện trước mặt lũ trẻ và Đường Tam.
"Thời gian của ta không nhiều, bây giờ bắt đầu luôn đi. "


Tố Vân Đào vẻ mặt mất kiên nhẫn nói, sau đó xoay người đẩy cửa bước vào gian nhà, theo sau là chín đứa nhỏ.


"Ta gọi là Tố Vân Đào, hai mươi sáu cấp Đại Hồn Sư, là người dẫn đường của các ngươi. Bây giờ ta sẽ đối với các ngươi tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh. Nhớ kỹ bất luật phát sinh cái gì đều không lên sợ hãi."


Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của mình ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu tảng đá hình tròn đen thui và một lam thủy tinh cầu lóe sáng. Tố Vân Đào để sáu tảng đá màu đen trên mặt đất bày ra một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa thứ nhất bên phải đứng ở trong đó.


"Không cần sợ hãi, nhắm mắt lạu cẩn thận cảm thụ. "
Vừa nói, con mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ quát một tiếng.
"Độc Lang, phụ thể. "


Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa mi tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí my tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội. Trong nháy mắt tóc của hắn vốn màu đen liền biến thành màu xám. Con mắt Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh biếc sâu kín, mười ngón lợi trảo lóe ra hàn quang. Hai vòng hồn hoàng theo thứ tự là Bạch, Hoàng, từ dưới chân hắn lượng khởi.


Nam hài bị hắn gọi đứng giữa vòng tròn đen thấy thế nhất thời kêu lên một tiếng "a" sợ hãi chạy trốn. Tố Vân Đào vươn tay ra bắt được đứa nhỏ kia
"Đừng nhúc nhích, không cần sợ, là Vũ Hồn của ta, Độc Lang. "


Duy nhất không quá sợ hãi cũng là Đường Tam, nhưng hắn cũng mồ hôi chảy dọc sống lưng lúc này rồi.
Đứa bé đầu tiên bị sáu tảng đá đen xoay vòng, nó đưa tay phải ra theo ý thức, từ đó lập tức nổi lên một thanh liêm đao.
"Tới, đặt tay lên cầu thủy tinh này. "(Tố Vân Đào)


Đứa bé đặt tay lên đâu thủy tinh nhưng đợi mãi vẫn không có phải ứng, Tố Vân Đào thất vọng thở dài lấy.
"Không có hồn lực, người kế tiếp. "(Tố Vân Đào)
Tố Vân Đào lần lượt giác tỉnh Vũ Hồn cho bảy đứa còn lại, đến đứa cuối cùng là Đường Tam.


Không đợi Tố Vân Đào nói, Đường Tam đã tiến vào trung tâm của sáu khỏa hắc thạch. Theo hồn lực Tố Vân Đào rót vào, quang mang màu vàng nhạt lại bắt đầu sáng lên.


Đường Tam cảm nhận được có một thế giới ấm áp vây quanh lấy bản thân, theo vận chuyển của Huyền Thiên Công Đường Tam cảm nhân tựa hồ có vật gì đó bị lôi ra ngoài. Đưa tay phải ra, từ đó xuất hiện một cọng cỏ màu xanh dương, đây là Lam Ngân Thảo.


Tố Vân Đào thở dài lấy "lại là phế Vũ Hồn. "Triệt để thất vọng lấy, Tố Vân Đào lại bảo Đường Tam đặt tay lên thủy tinh cầu. Ngay khi Đường Tam đặt tay lên thủy tinh cầu thì thân thể Đường Tam kịch liệt run rẩy, hắn cảm nhận được một cố hấp lực to lớn đang không ngừng kéo nội lực của bản thân ra, đáng nói là dù thế nào hắn cũng không cản được cỗ hấp lực kia.


Tố Vân Đào trợn mắt khó tin nhìn về phía thủy rinh cầu, chỉ thấy thủy tinh cầu sáng lên, lam quang chói mắt tỏa ra khắp căn phòng, giống như bảo thạch đồng dạng vậy. Đợi mọi thứ qua đi, Tố Vân Đào mới quay người nhìn về phía Đường Tam.


"Tuy của ngươi là một phế Võ Hồn, nhưng với Tiên thiên mãn Hồn lực ta cũng không nói trước điều gì được, Amazing! Gút Chóp Em. "
Tố Vân Đào đi ra ngoài, theo sau hắn là chín đứa trẻ.
"Kết quả thế nào thưa Chiến Hồn Sư đáng kính"
Kiệt Khắc cẩn thận mà dò hỏi Tố Vân Đào


"Chí có một người giác tỉnh vũ hồn, còn là khó gặp Tiên thiên mãn hồn lực, chỉ là võ hồn là Lam Ngân Thảo. "
Nói xong Tố Vân Đào từ trong ngực mình lấy ra một bao thư đưa cho Kiệt Khắc rồi cáo từ rời đi.
Kiệt Khắc thở dài lấy, rồi dẫn chín đứa nhỏ trở về gia đình của mình.


Cách đó không xa có một bóng đen từ trên cành cây rời đi, người này không ai khác chính là Đường Long, để mọi thứ đảm bảo diễn ra theo nguyên tác, Đường Long 6 năm qua vẫn luôn tiềm phục ở đây, dù sao vạn nhất không bằng nhất vạn. Công sức mà hắn bỏ ra không thể có chút sai sót nào. Chứng kiến mọi thứ diễn ra theo đúng nguyên tác hắn an tâm mà rời đi, đợi Đường Tam đến Sử Lai Khắc học viện còn 6 năm lâu.


Ra khỏi Thánh Hồn thôn, Đường Long suy nghĩ tiếp theo lên làm gì, mở bảng thông tin lên.
Kí chủ: Bạch Đường Long.
Tuổi: 20.Danh Hiệu: Nam Thần.
Mị lực: 85(Nữ), 45(Nam).
Danh vọng: 8000.
Huyết mạch: Hủy Diệt Chi Thần. ( thức tỉnh 11%).
Đẳng cấp ở vi diện chủ: thức tỉnh giả toàn hệ cấp C đỉnh phong.


Đẳng cấp: Thần Cấp 3(chưa lấy danh hiệu).
Đệ Nhất Võ Hồn: Hủy Diệt Chi Thần.
Đệ Nhị Võ Hồn: Diệt Thần Binh.
Đệ Tam Võ Hồn: Âm Dương Cầm.
Đệ Tứ Võ Hồn: Như Mộng Phiến.
Túi không gian: công pháp Niết Bàn Cửu Chuyển. huyết dịch Hủy Diệt Chi Thần x , khế ước nô lệ x10.


Điểm: 39 000 điểm pháp tắc. Công pháp: Hỗn Độn công, Ngự Nữ Tâm Kinh.
Kĩ năng: Mị Hoặc.
Sở hữu: saringan cấp 1, byakugan cấp 1, Hỗn Độn Hỏa, Diệt Thần Binh, Thần Thực kĩ, Thần cấp luyện đan kĩ.
Kho không gian: vàng bạc x triệu thỏi, 1 vạn bánh xà phòng, gói gia vị x1000.


Nhìn thấy nằm trong túi không gian lọ huyết dịch chi Thần, Đường Long trầm tư một lúc, dù sao bây giờ cũng chưa có việc gì cần lầm gấp, có thể sử dụng thoáng cái sao, nghĩ nghĩ xong. Đường Long nhanh chóng tìm một khu hoang vắng, tiện tay trảo thoáng cái vách sơn làm thành cái động rồi lôi huyết dịch ra, đây chỉ là một đầu nhỏ thủy to bằng hạt gạo không đến, màu thì đen như mực lại không có hương tanh thoảng như máu, nhìn kĩ có thể thấy không gian xung quanh nó tỏa ra khí tức quỷ dị, Đường Long nhận ra khí tức này, nó giống như khí tức tỏa ra từ cánh cổng xuyên không, Đường Long nhận định chắc thứ này là pháp tắc đi.


Chần chừ hồi lâu, Đường Long vẫn là quyết định nuốt thứ quái quỷ này, dù sao trước sau gì cũng phải dùng, đưa giọt tiên huyết vào, Đường Long chỉ cảm thấy mỗi nơi nó đi qua trong cơ thể bỗng nóng gian, đến khi nó di chuyển đến lục tạng thì lại như tiêu thất đồng dạng vậy, Đường Long vừa thở ra một hơi, định mở ra xem thông tin, nhưng chưa đợi hắn thực hiện.


"AHH.... AH...gàoooo...."


Một tràng hét đau đớn vang lên, cơ thể Đường Long run lên bần bật, khuôn mặt trừng lên dữ tợn, nhãn cầu như nứt ra đồng dạng tràn đầy tơ máu nổi lên khắp người Đường Long, da hắn bắt đầu bong ra, các tế bào lần lượt vỡ ra. Cả người hắn như huyết y nhân đồng dạng, móng tay móng chân lần lượt bật ra, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, quá trình này nói thì nhanh nhưng diễn ra thì chậm. Đợi cả người Đường Long tràn đầy là huyết cũng đã là ba ngày sau, có thể hình dung sự đau đớn mà Đường Long phải trải qua trong thời gian này.


Một tuần sau, trong hang động trướng khí mù mịt, bàn tay năm ngón xòe ra cũng chỉ lờ mờ trông thấy, ban đầu chỗ ngồi của Đường Long bây giờ chỉ còn lại huyết kén nằm đấy, huyết thủy xung quanh đất một tuần trước đã không chút vết tích mà biến mất.
"Rắc rắc....rắc rắc..."


Bỗng dưng chiếc kén xuất hiện khe hở rồi từ khe hở ấy các vết nứt lan tràn mà khuếc tán ra, vù vù một cơn kình phong từ cửa hang thổi vào, trướng khí tan đi, quay lại phía trong, chiếc kén đã không thấy đâu, dù một chút cặn cũng không còn, cảm tưởng như chưa có cái gì phát sinh như vậy.


Trong một căn lều nhỏ ở sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đang có một thiếu niên mặt ngọc mày ngài, trong mắt thi hoảng ánh lên vẻ gian tà giảo hoạt, ngẫu nhiên còn có một vòng huyết quang lóe lên, làn da trắng trẻo như nữ nhân đồng dạng, mái màu khói vô cùng hiếm thấy, toàn thân cao thấp toát lên vẻ nho nhã lại tà khí.


Ngồi đối diện hắn là một tuyệt sắc giai nhân, một thân váy dài màu phấn hồng mái tóc dài tết lại kết hợp với toàn thân tràn đầy khí chất mị mị, lại thanh thuần như thiếu nữ, chỉ nhìn thôi cũng muốn cho người ta cảm giác phạm tội rồi.


Hai người này không ai khác là Đường Long và A Hoàn, thời gian 6 năm trôi qua, A Hoàn lúc này trải qua nuôi lớn Tiểu Vũ, không tránh khỏi một thân mỹ phụ phong tình, thêm chút thanh thuần của Nhu Cốt Mị Thỏ tỏa ra, càng hình thành một phen khác phong thais.


Lâu ngày không gặp, giai nhân lại thêm mấy phần vũ mị, Đường Long lại mới luyện hóa huyết mạch, một bụng hỏa diễm bùng lên không chừa chút nào.
Bỏ qua 300 chữ dạo đầu...


Lúc này chỉ thấy hai thân thể nam nữ trần truồng mà quấn lấy nhau. Nam thì ra sức chinh phạt, ƈôи ȶhịȶ lấy thế nghiền ép mà đâm vào ɖâʍ huyệt. Nữ thì chỉ biết ư ư trong họng, cơ thể mềm mại không ngừng thi triển ra các tư thế, chiều chuộng theo ý nam nhân.


Sau đủ loại tư thế, Đường Long và A Hoàn lại quay về tư thế truyền thống.
"Phạch...Phạch...Phạch.. "
ƈôи ȶhịȶ Đường Long cứ như cái chày giã cua vậy, mỗi pha thúc vào đều là lút cán, đều là xuyên hoa tâm, khiến cho A Hoàn không ngừng run rẩy,
"Ư..ư..s..sướng...sướng quá...ư..ư...sướng ch.ết mất..."


"..ư..ư...em...ra...mất.. "
"Ahhh...em...raaaa..."
Thêm không quá 50 cú nhấp nữa, A Hoàn liền không chịu được mà buông hàng, đầu c-c Đường Long chỉ cảm thấy có luồng âm tinh nóng hổi bao vây lấy, vì đầu khấc hắn xuyên qua tâm mà bít lại tử cung lên âm tinh chỉ đành giữ lại trong đó.


Gồng mình lên một phát, quan tinh bỗng chốc buông lỏng, "phụt..phụt.. " một luồn lại một luồng tinh dịch không ngừng bắn lên thành tử cung A Ngân. Kết thúc một màn mây mưa này cũng là hai ngày có hơn, cũng may A Hoàn là Phong hào đấu la, thêm có thể chất là của hồn thú, chứ không một đoạn "giải tỏa" này của Đường Long có bế nàng theo Diêm Vương hay không vẫn là khó nói.






Truyện liên quan